Về đến nhà, Ôn Kha đang ngồi ở trên sô pha quở trách ông chồng nhà mình, thấy con gái đã trở lại, thì càng tự tin hơn, cao giọng tám độ nói: “Em gái con trở về rất đúng lúc!Con nói ba con đó, đã hứa rồi mà con không muốn làm, nói là ngày mai bắt đầu nghỉ phép, kết quả vẫn còn muốn đi công tác?!”
Tô Oanh Thời vừa nghe, cũng không nói gì, để túi lên bàn “Ba!! ——”
"Này." Tô Khải Bình đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Đối mặt với phía trước là vợ và sau lưng là con gái, ông chỉ biết thở dài cầu xin sự thương xót: "Có chuyện đột ngột xảy ra ở trường học. Ba phải qua xem xét tình hình chắc khoảng nửa ngày, nếu nhanh chóng có thể trở về ăn cơm trưa. "
" Còn chiều thì sao? Ba thực sự cần phải nghỉ ngơi” Tô Oanh Thời nói một cách nghiêm túc.
"Ba hiểu rồi. Con đừng lo lắng, vì con ba nhất định sẽ chú ý đến thân thể của mình."
Đối mặt với Tô Khải Bình như thế này, hai mẹ con mất bình tĩnh, cuối cùng mẹ Tô cũng vẫy tay, "Nào, nào, Dì Dương mang đồ ăn lên hết rồi, mau ăn thôi! ”
Ngồi vào bàn, Tô Oanh Thời hỏi:“ Anh con đâu? ”
“ Nó gọi điện nói hôm nay làm thêm giờ nên sẽ về muộn. ”Ôn Kha lẩm bẩm nói“Mẹ cũng nói với nó, không cần vội vàng trở về, tới tới lui lui rất mệt.”
Tô Thủ Dương cũng có căn hộ riêng ở trung tâm thành phố, cách chỗ làm không xa, nhưng bố Tô sức khỏe kém gần đây, anh ấy rất kiên trì mỗi ngày đều trở vệ, sợ có chuyện gì cấp bách xảy ra còn ứng phó được.
“Vâng, không phải trong nhà còn có con đây sao, không cần để anh ấy vất vả như thế.”Tô Oanh Thời lặp lại“Con sẽ gọi lại cho anh ấy sau!”
Mãi cho đến khi cô lên lầu gọi cho Tô Thủ Dương, sau khi tắm xong, nằm thoải mái trên giường chơi máy tính, cô mới chợt nhớ đến bài hát "500 miles" đã hứa với đứa trẻ - cô mở trang web piano thường dùng nhưng lại không thể nào tìm được bản nhạc piano của bài hát đó, do đó cô không khỏi cảm thấy có một chút thất vọng.
Không còn cách nào khác là tắt máy tính, nhắm mắt nằm trên giường, suy nghĩ xem sẽ nói gì sau khi nhìn thấy cha mẹ thần kỳ của Hoắc Lặc vào ngày mai ... Bất giác, cô chìm vào giấc ngủ.
Đúng chín giờ sáng hôm sau, Tô Oanh Thời đến Trường Đào tạo Tài năng Ngôi sao. Cô thấy Hoắc Lặc đang ngồi chơi xếp hình trên sàn phòng sinh hoạt chung bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn gọn gàng và bộ vest mỏng màu xanh nước biển đang ngồi cùng chị Vương trên bàn tròn uống trà.
“Cô Tô.”
Hoắc Lặc phát hiện ra cô đầu tiên, bỏ câu đố xuống, đứng dậy lịch sự chào cô.
“Chào buổi sáng, Lặc Lặc.”
“Phụt”
Một tiếng cười bất ngờ vang lên từ bên cạnh. Người phụ nữ cố kìm lại, nhưng không thể lại cười nhạo con trai mình một cách không thương tiếc:“Hahaha… Lặc Lặc?”. ..Mẹ! ”Hoặc Lặc thẹn quá hóa giận nhào lên, bị mẹ dễ dàng đè lên đầu gối, còn thuận tiện xoa xoa cái đầu tròn trịa của cậu.
Tô Oanh Thời cũng có phản ứng, xấu hổ quay người lại, gật đầu với người phụ nữ.
Người phụ nữ ngừng cười, nhìn Tô Oanh Thời, nụ cười trong mắt càng sâu hơn, giọng nói sang sảng, lưu loát: "Đây chính là cô Tô sao? Tôi là mẹ của Hoắc Lặc tên Lâm Dĩnh Hoan, ngày hôm qua trong nhà có việc đã làm phiền cô và chị Vương lo lắng.”
“Không sao, Lặc… khụ Tiểu Lặc ngoan lắm, cô đừng lo.”
Người phụ nữ cười một tiếng rồi mới buông con trai ra.
Hoặc Lặc ngước mặt lên giận dữ, việc đầu tiên là vuốt lại mái tóc bị vò đầu bứt tóc rối tung, khi quay lại, cậu lại là một quý ông nhỏ bé.
Đây là một đứa trẻ rất chú trọng đến ngoại hình trước mặt người ngoài, Tô Oanh Thời nghĩ thầm chuyện ngày hôm qua là cậu bé được dạy theo hình thức nuôi thả nhìn là thế nhưng hẳn là có rất nhiều quy tắc.
Lâm Dĩnh Haon nói một lời với Tô Oanh Thời, Tô Oanh Thời gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Chị Vương đưa cho cô một tách trà.
“Cảm ơn chị Vương.”
“Cô Tô dạy piano ở đây được bao lâu rồi?” Thấy cô uống nước xong, Lâm Dĩnh Hoan mới mở miệng nói
Đây mới là một câu hỏi bình thường của phụ huynh.
Tô Oanh Thời hợp lý hóa suy nghĩ của mình và giới thiệu công việc của cô ở Ngôi Sao và thói quen tiếp nhận học sinh một cách mạch lạc. Mẹ Hoắc Lặc cũng tham khảo những thắc mắc mà các bé hay gặp khi học đàn như thời gian tập cho trẻ một ngày là bao lâu? Phải làm gì nếu bé thiếu kiên nhẫn sau khi học được vài ngày?
Tô Oanh Thời đã đưa ra lời khuyên dựa trên kinh nghiệm học đàn piano của chính cô và kinh nghiệm của những học sinh mà cô đã dạy qua, cô không ca ngợi một cách mù quáng về lợi ích của việc học piano ở trường học, nhưng những phân tích của cô đều có cơ sở. .Không khí vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Qua trao đổi, Tô Oanh Thời cảm thấy hơi xấu hổ vì ngày hôm qua cô đã đưa ra kết luận phiến diện cho cha mẹ của Hoắc Lặc. Cô có thể cảm nhận được rằng người phụ nữ nói chuyện rất duyên dáng và rất quan tâm đến các con của mình.
Sau khi tán gẫu khoảng nửa tiếng, mẹ Hoắc hài lòng gật đầu nhìn con trai, "Hoắc Lặc, con đã nghe lời cô giáo nói rồi đó, học đàn không phải là việc một sớm một chiều, con phải chịu đựng gian khổ, nếu con đã lựa chọn, không thể bỏ cuộc giữa chừng. "
Mặc dù giọng nói của bà rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nghiêm túc, không ra lệnh, nhưng thảo luận về ưu và khuyết điểm trên bình đẳng với người khác: " Con không học piano vì anh trai biết làm. Bản thân con phải tự nghĩ kĩ mình có thích piano hay không?”
Tô Oanh Thời cùng Vương tỷ liếc nhau, đều cảm thấy đôi mẹ con này không đơn giản.
Họ mở các lớp đào tạo và chứng kiến quá nhiều phụ huynh ép con học cái này, cái kia, thậm chí chiếm phần lớn thời gian nghỉ ngơi ngoài giờ học. Hầu hết những bậc cha mẹ này rất tự cao tự đại sẽ đưa ra quyết định cho con cái của họ bằng cách nhân danh tình yêu và sự quan tâm, bất chấp sở thích của những đứa trẻ.
Tô Oanh Thời đã từng dạy một học sinh, cậu bé mười tuổi đó không thích piano chút nào, chỉ đến đây học một cách qua loa ứng phó. Cô nói chuyện với ba mẹ cậu bé lại nhận được lời phàn nàn rằng đứa trẻ đã chán tập đàn, sẽ nổi nóng mỗi khi nhìn thấy! Trên tường cạnh cây đàn piano ở nhà cũng có những dấu chân bẩn.”
Sau khi Tô Oanh Thời nghe xong, cô đề nghị để đứa trẻ học một chuyên ngành khác mà cậu bé quan tâm, chẳng hạn như cậu bé thích kiếm đồ chơi, trường đào tạo Ngôi sao cũng có một lớp taekwondo mà cậu bé có thể tham gia. Nhưng mẹ cậu bé đó nghe xong lại tức giận, nói cô là một người giáo viên vô trách nhiệm, học võ công thô lỗ có ích lợi gì? Chính mình không dạy được đứa trẻ, còn không cho nó học giỏi sao!
Sau đó, cậu bé bị mẹ ép chuyển sang học piano của cô giáo Lý. Tô Oanh Thời đã từng nhìn thấy cậu bé đó vài lần ở Ngôi Sao, lần nào trông cậu bé cũng chùng xuống, như thể bị dày vò rất đau đớn ngay khi bước chân vào nơi này.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều đứa trẻ như vậy.
vậy, bây giờ, khi nhìn lại mẹ con Hoắc LẶC, ánh mắt cô không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ và nhẹ nhõm, điều này khiến Lâm Dĩnh Hoan giật mình.
Cô chân thành nói với Hoắc Lặc: "Tiểu Lặc, mẹ của em nói đúng. Học hành là việc của riêng em. Em phải nghĩ xem mình có thích hay không. Đừng vội đưa ra quyết định."
Lâm Dĩnh Hoan nhướng mày, trong mắt hứng thú càng thêm sâu đâm. Bà im lặng đánh giá cô gái nhỏ này, độ cong ở khóe miệng không khống chế được càng lớn.
Một lúc lâu sau, Hoắc Lặc dường như cuối cùng cũng hiểu ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Oanh Thời "Cô Tô, em muốn học piano với cô, em có thể chịu đựng gian khổ, sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. ”
Tô Oanh Thời nhìn khuôn mặt non nớt của cậu bé mà mỉm cười. Cô chìa tay ra với cậu bé: "Được rồi. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Đứa trẻ siết chặt tay cô: "Được ạ!"Một giọng thật lớn.
Tô Oanh Thời không nhịn được vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng nói: “Trong tương lai, em nhất định sẽ chơi đàn giỏi như anh trai mình.”
Cậu bé mắt sáng lên, vui vẻ cười toe toét.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Tô Oanh Thời lại nói với mẹ Hoắc về tình hình của mình, cô cũng sắp khai giảng, thời gian sau đó cũng không chắc lắm, có thời khóa biểu sẽ thương lượng lại. Mẹ Hoắc gật đầu mà không phản đối.
Tiếp theo, Tô Oanh Thời dạy cho Hoắc Lặc bài học chính thức đầu tiên. Mẹ Hoắc hôm nay có vẻ như thực sự nhàn rồi, ngồi ở xa xa nhìn.
Trước đây, phụ huynh đến nghe không ít, thậm chí có người thích chen ngang giữa chừng để giáo viên hướng dẫn mù mịt, hoặc khi thấy con không chú ý sẽ la hét, giật mình. Mà mẹ Hoắc chỉ yên lặng ngồi uống trà từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng mở tạp chí ra xem, khiến người ta không khỏi có chút cảm giác áp bức.
Tô Oanh Thời dạy một buổi học vô cùng thoải mái.
Trước khi đi, mẹ Hoắc còn mời cô hôm nào nhà đã trang trí xong sẽ đến làm khách.
Tô Oanh Thời mỉm cười và đồng ý.
Liền tính là chào đón những người hàng xóm mới, có cơ hội, cả gia đình đi qua đi lại tặng một món quà cũng được.
Trên đường về nhà, Hoắc Lặc không để mẹ nắm tay, nhảy tới trước mặt bà với tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Lâm Dĩnh Hoan cố ý trêu chọc cậu bé:“Sao, con thích lớp học của cô Tô đến vậy ư?”
“Đúng vậy”
Đứa trẻ tiến lên trước hai bước mà không quay đầu lại, nhảy lùi lại, nhăn mặt nhìn người sau:“Con thích nó!”
Lâm Dĩnh Hoan rất vui. Nghĩ đến tối hôm qua chồng về, trên bàn cơm có nhắc tới hàng xóm có họ Tô.
Tô Oanh Thời thì không rõ lắm, nhưng bọn họ trong lòng đều biết, có thể sống ở khu A, mọi người ít nhiều cũng đã từng nghe nói qua, hoặc là người quen thường xuyên làm việc với nhau.
Cha Hoắc vẫn còn mặc quân phục, nói: "Có phải người ở bên kia sông không? Tô Khải Bình sống ở đó. Anh nghe nói bọn họ cũng mới chuyển đến đây không lâu. Cũng đã lâu rồi không gặp. Lão Tô còn thiếu anh một ân tình, hôm nào sẽ tới đòi "
Lâm Dĩnh Hoon có chút kinh ngạc: " Vậy cô giáo dạy đàn Tiêu Lặc nhà chúng ta chính là con gái nhà họ Tô. ? "
Con gái nhà họ Tô sẽ chạy lớp đào tạo để làm một công việc bán thời gian?
Điều này nằm ngoài dự đoán của họ.
“Lão Hoắc, con gái nhà họ Tô tên là gì vậy?”
Cha Hoắc nhìn chằm chằm:“Làm sao tôi biết chuyện này!”
Lâm Dĩnh Hoan “A” một tiếng “Hỏi thăm một chút xem sao”
“Không có việc gì thì hỏi thăm cái này làm gì? Người khác không biết còn tưởng tôi có tâm tư với con gái út nhà họ Tô đó!”
" Này, anh cũng đừng có dát vàng lên mặt , làm gì có ai đoán là anh? Cùng lắm là nghĩ đến con trai chúng ta. Mà này! Nghe này với Chính ủy Lữ nói con trai có vẻ phải lòng một nữ giáo viên Đại học A? Em nhờ anh tìm hiểu tên, anh có phát hiện ra không?
Hoắc ba cầm chén bỏ lên trên bàn, xụ mặt nói: “Bảo anh hỏi thăm? Hỏi như thế nào? Hỏi ai bây giờ?”
Đôi mắt của Lâm Dĩnh Hoan cũng mở to "Tìm Quách Nham đi! Thằng nhóc đó, nó có chuyện gì mà không biết!”
“Thằng nhóc đó vô cùng kín miệng, chỉ chịu nói cô gái họ Tô, mọi người đều gọi cô ấy là cô giáo Tô, còn hỏi gì nữa thì cứ lộn xộn với tôi, tác phong còn kiên định hơn cả đặc công”
“ Đó là nó sợ bị con trai của chúng ta đánh, chỉ cần bảo vệ nó một chút cho nó yên tâm là được? "
Cha Hoắc khịt mũi." Không hỏi, muốn hỏi thì đi mà hỏi, dù sao cũng nhất định không hỏi. "
" Này, Lão Hoắc, chuyện của con trai mà anh cũng không quan tâm, đây là ý gì? ”
Thấy người đối diện cứ im lặng ăn cơm không nói lời nào. Lâm Dĩnh Hoan đành phải chịu thua, trợn mắt lên, "Quên đi, không ai trông cậy được cả. Bây giờ tôi sẽ gọi điện hỏi thăm. Tôi không tin là không ai biết tên đầy đủ của con gái nhà họ Tô."
“Mẹ, tên đầy đủ của cô Tô là Tô Oanh Thời, rất êm tai.”. Hoắc Lặc ăn no, xoa cái bụng chậm chậm nói.
Lâm Dĩnh Hoan lại đảo mắt nhìn chồng: "Nhìn kìa! Ngay cả cậu út cũng hiệu quả hơn anh." ...
Lâm Dĩnh Hoan một khi làm việc quản nhiên là sấm rền gió cuốn. Ngày hôm sau gặp lại Tô Oanh Thời khi, đã đem thân phận của cô làm rõ ràng. Một số lo lắng ban đầu đã biến mất sau cuộc nói chuyện với cô.
Thậm chí khi về đến nhà, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu bà - nếu cô giáo họ Tô mà con trai cô thích giỏi bằng một nửa cô con gái nhỏ nhà họ Tô thì cô sẽ mãn nguyện.
Nghĩ đến đây, bà không thể không lấy điện thoại di động ra bấm vào số của con trai cả nhà mình.
Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên từ phía đối diện "Xin chào? Mẹ."
Bà ho nhẹ một tiếng và nói: "Con trai, khi nào con về nhà?"