Ánh mắt trời chói chang, không khí xung quanh vô cùng khô nóng, chỉ cần hít một hơi thật sâu là như thể ăn cả đất vào cổ họng. Trong căn cứ huấn luyện quân sự Hoài Dương ở ngoại ô Thượng Kinh, có những dãy hình vuông ngay ngắn - hôm nay là ngày cuối cùng trong đợt huấn luyện quân sự của tân sinh viên Đại học A.
“- giải tán!”
Tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, các tân sinh viên của Đại đội 7 nam sinh lập tức duỗi vai thẳng tắp, muốn phát tiết mà hét lên nhưng đành phải kìm lại dưới sự uy nghiêm của người hướng dẫn. Đành top năm top ba kề vai sát cánh đến khu vực nghỉ ngơi để lấy nước và một ba lô, một bên nhỏ giọng oán giận thời tiết chết tiệt.
Dưới căn nhà nghỉ mát mẻ, một thiếu nữ mặc đồ rằn ri, nhưng tươi tỉnh hơn cả đám học sinh vừa bị "chà đạp", đang đứng đó nở nụ cười. Nhìn một nam sinh lưng hùm vai gấu đang đi về phía cô, chàng trai nhặt trên mặt đất nhặt lên một chai nước khoáng ngửa đầu uống hơn phân nửa đều theo cổ chảy xuống dưới, chờ uống xong chai nước lại giơ thẳng lên trời trường quát một tiếng, “Qúa đã ——!”
“Phốc.” Ý cười trong đôi mắt cô càng sâu.
"Cô Tô, có lẽ cô chưa từng cảm thấy điều này bao giờ, điều này thật ... đặc biệt, trời quá nóng! Giống như huấn luyện địa ngục trên đất vậy!"
“Đến đây hết rồi, xách túi về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Thanh âm của cô ôn nhuận, nhẹ nhàng, như có cả tác dụng giải nhiệt, từ trong túi mình móc ra một bịch khăn giấy, dứt khoát đưa cả cho cậu ta, lập tức đã bị mấy cậu nam sinh khác chạy tới tranh mất.
"Này? Các cậu làm gì vậy! Đây là cô giáo Tô lau cho tôi lau mồ hôi ... Lưu Thiên, ít nhất cũng để lại cho tôi một miếng!"
Tô Oanh Thời nhìn đám thanh niên nhanh chóng khôi phục sức lực liền đùa giỡn thành một đoàn, cô mỉm cười vui vẻ thu dọn ba lô, chuẩn bị trở về ký túc xá tắm rửa, sau khi các sinh viên đi thăm cửa hàng gần xong, cô cũng đi mua một cái bánh pudding nhỏ và một hộp sữa chua vị dâu.
Thời tiết này nóng quá!
"Cô giáo, em đi trước!"
“Cô Tô, trong ký túc xá của cô còn có nước tinh khiết không?Có cần để em mang một thùng về cho cô?”
“Không cần. Để cô đi quầy bán quà vặt mua hai bình chắp vá một đêm, tóm lại chúng ta ngày mai đi rồi, không cần phải phiền toái làm gì.”Nói đến đây, giọng nói của Tô Y Thần cũng lộ ra một chút vui mừng.
"A, cuối cùng cũng rời khỏi Hỏa Diệm Sơn này! Bát Giới chúng ta lại vượt qua một kiếp nạn nữa rồi." Một nam sinh gầy gò ôm lấy cổ nam sinh lưng hùm vai gấu, cảm thán nói.
"Này, đúng rồi! Sa sư đệ, mang theo hành lý của huynh đệ đi, đi thôi, đi thôi ..."
Nam sinh to béo đem ba lô của mình để lên trên người cậu trai gầy gò bên cạnh, hai người kia cũng cười phá lên. cười. ném nó cho anh ta.
Cậu nam sinh nhỏ bé mồ hôi nhễ nhại, cổ đeo ba bốn cái túi, lặng lẽ đứng ở cuối với vẻ mặt cay đắng.
Tô Oanh Thời tức giận nói: “Mau về tắm rửa thật tốt đi! Buổi tối sẽ có tiệc chia tay. Nam nữ của đội chúng ta đều đạt thành tích tốt trong huấn luyện quân sự và thể dục, biểu diễn mãn nhãn, cố gắng cầm phần thưởng trở về!
“Đã biết cô giáo Tô, tiết mục hôm nay bọn em đã chuẩn bị rất kĩ!”
“Còn có, đường đi Tây Trúc bây giờ mới vừa bắt đầu, qua Hỏa Diệm Sơn, kiếp nạn chân chính còn ở phía sau, hãy trân trọng hiện tại đi các chàng trai. "
" A ... Cô Tô ... "..."
"Sư tỷ, sao chị lại thế này ..."
Mấy nam sinh cao lớn thở dài lảo đảo bỏ đi, quên mất tư thế chuẩn mực của người hướng dẫn vừa rồi.
Tô Oanh Thời không thể nhịn được cười, nhìn bóng lưng của bọn họ, lắc đầu bất lực.
Nói một cách chính xác, cô chính là sư tỷ của mấy đứa trẻ này, vì vậy so với các khoa khác, học sinh tôn trọng cô một cách bình dị và thân thiện hơn.
Tô Oanh Thời có bằng đại học tại Khoa Nhân học của Đại học A. Sau khi tốt nghiệp, cô đến Vương quốc Anh để học nghiên cứu sinh, mới trở về Trung Quốc được nửa năm. Đầu năm, cô trúng tuyển Tiến sĩ khoa Nhân học của trường Đại học A. Do quen với các thầy cô trong trường và được các thầy cô tin tưởng nên cô được cử làm cán bộ huấn luyện quân sự năm năm của Khoa Nhân học trước khi nhập học.
Khoa Nhân học mỗi năm có rất ít sinh viên năm nhất, năm nay có tổng cộng 36 sinh viên nhập học, trong đó có 12 nam và 24 nữ. Lần này, 24 cô gái từ khóa huấn luyện quân sự đã thành lập mười đội độc lập, và vì có quá ít nam giới ở đó nên đã hợp nhất với các nam sinh từ khoa lịch sử để thành lập đại đội thứ bảy.
Cô là cố vấn cho Đại đội Mười dành cho Nữ sinh, và cố vấn cho Đại đội Bảy dành cho Nam là một giáo viên nam từ Khoa Lịch sử. Tô Oanh Thời thường đi theo Đại đội thứ mười, nhưng thỉnh thoảng các cô gái giải tán sớm, cô sẽ đến Đại đội của nam sinh để xem xét, kết giao tốt với giáo viên lịch sử họ Hồ, mong anh ta chăm sóc tốt cho bọn nhỏ nhà mình.
Cô cầm túi vừa bước ra khỏi nhà nghỉ lại thì nghe thấy tiếng nữ sinh gọi cô từ xa.
"Cô Tô! ..."
Tiếng gọi đó, thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên đi qua.
“Tôi đến rồi!” Tô Oanh Thời khẩn trương đi lên chỗ nữ sinh.
Tiểu cô nương hốc mắt hồng hồng, giữ chặt cổ tay cô “Cô Tô cô mau đến xem, cánh tay của Đỗ Doanh đều bị huấn luyện viên véo đỏ hết lên rồi!”
Tô Oanh Thời vừa nghe, trong lòng đột nhiên cả kinh, đã sắp giải tán rồi vẫn phát sinh ra chuyện này. Bất chấp chuyện xảy ra, hông hỏi thêm gì nữa, cô kéo cô gái kia trở lại nơi nghỉ của Đại đội mười. Nhìn thấy cô gái tên Đỗ Doanh đang ngồi trên ghế sa lon, lấy một tay che cánh tay trái, biểu cảm không biết làm sao, xung quanh có rất nhiều nữ sinh cùng lớp.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cô Tô!"
"Cô Tô đến rồi!"
"Doanh Doanh đừng sợ! Có cô Tô đến làm chủ cho cậu"
"... Cô Tô, u--"
Cô gái nhỏ ở giữa ngẩng đầu lên, vừa rồi cô được bạn học chăm sóc rất lâu, thật ra cô ấy cũng không nghĩ là chuyện lớn gì, càng an ủi lại càng ủy khuất, lúc này thấy cô giáo nhà mình đến lại không nhịn được rơi nước mắt.
Tô Oanh Thời đi xuyên qua các bạn học, đến đến chỗ Đỗ Doanh ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói cô biết, để cô giáo nhìn cánh tay em trước nào”
Quả nhiên có hai dấu tay đỏ tím trên cánh tay trắng nõn của Đỗ Doanh, Tô Oanh Thời cau mày, biểu cảm của cô trở nên lạnh lùng hơn. Vừa kiểm tra, cô vừa cẩn thận hỏi những sinh viên xung quanh.
Qua bảy bảy bốn chín lời giải thích, cô cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Bạn học Đỗ Doanh này vừa mới đến căn cứ hai ngày thì đến kì, phản ứng tương đối lớn, Tô Oanh Thời tiến lên giải thích sự tình cho giáo viên hướng dẫn, điều này giúp cho cô ấy có có thể ngồi ở ngoài nghỉ ngơi một lúc, lúc đỡ hơn sẽ tham gia đội - nhưng ai biết rằng thể chất của Đỗ Doanh có thể thực sự yếu, đây là ngày cuối cùng của huấn luyện quân sự mà cô ấy cũng chỉ có thể ngồi một chỗ nghỉ ngơi.
Quy định của trường đại học A là sinh viên nghỉ học trên ba ngày phải tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự năm thứ hai. Đỗ Doanh đã đến ngày thứ tư, Tô Oanh Thời cũng tương đối mềm lòng, đưa cô ấy đến gặp bác sĩ của trường, cấp giấy chứng nhận y tế và cầu xin người hướng dẫn riêng, may mà người hướng dẫn mặt đen của họ đã đỡ tức hơn nên cũng mắt nhắm mặt mở không tính một ngày, buông tha cho cô ấy thông qua.
Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi, ai ngờ hôm nay sau khi buổi tập kết thúc, người hướng dẫn từ đại đội bên cạnh đến tìm người hướng dẫn mặt đen của họ. Vừa lúc tình cờ thấy được Đỗ Doanh đang ngồi ở nghỉ ngơi khu chơi di động, liền tiến lên răn dạy vài câu. Sau đó, người hướng dẫn của bọn họ thuận miệng nói rằng cô gái nhỏ này đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, tính khí nóng nảy của người hướng dẫn bên cạnh không thể kìm chế được, nói vấn đề thể chất này chắc chắn! Bước tới và nắm lấy cánh tay cô ấy kéo lên.
Tiểu cô nương sợ hãi hét lên, các bạn học xung quanh bỏ nhìn thấy liền lập tức xông tới.
Thời tiết nắng nóng khiến ai nấy đều há hốc mồm, ngày thường không dám chống lại giáo viên hướng dẫn, đành phải nuốt hận vào trong, bây giờ huấn luyện quân sự cơ bản đã kết thúc, sự việc của Đỗ Doanh giống như một ngọn lửa đã châm ngòi cho kiêu ngạo của các cô gái. Một đám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tạo thành một vòng vây quanh Đỗ Doanh, nhìn chằm chằm hai người hướng dẫn bên cạnh cảnh giác.
Các giáo quan tuổi tác không lớn, trông còn trẻ ở độ tuổi đôi mươi, người hướng dẫn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc này mới có chút hoảng hốt, giũa bạn tốt lại sau muốn lại đây xem xét tình huống, nhưng một vòng nữ sinh nhìn chằm chằm như kẻ địch, làm cho vầng trán anh ta lo lắng đổ mồ hôi.
Anh ta không thể đến gần, vì để cho những cô gái thả lỏng, đành phải kéo người bạn đang gây rắc rối của mình đi trước.
Tô Oanh Thời hạ quyết tâm và hỏi một cách bình tĩnh, "Con có nhớ bao nhiêu người hướng dẫn không ?”
“Không rõ ràng lắm là bao nhiêu, nhưng em nhận được mặt!Cô giáo để em dẫn cô đi!” Cô bé lúc trước đi tìm cô nghe thế giơ tay lên.
"Được rồi. Hai người, đưa Đỗ Doanh đến phòng khám bác sĩ của trường trước. Cô sẽ đến gặp các bạn sau khi giải quyết xong chuyện. Mọi người về ký túc xá đi."
Sau khi Tô Oanh Thời dặn dò, cô quay lại và vẫy tay với cô gái kia“Đi thôi.”
Nhìn tấm lưng ngày càng mảnh khảnh, hiên ngang của Tô Oanh Thời bị đóng khung bởi bộ quần áo rằn ri, các bạn học còn lại không khỏi lẩm bẩm:“Tôi chợt nhận ra rằng ngoài xinh đẹp ra thì cô giáo Tô của chúng ta còn rất soái... "
" Nhìn này, cô Tô, chính là người đó! " Theo hướng của cô bé kia chỉ, thấy giảng viên của Đại đội đang nói gì đó với một người đàn ông cao lớn, người cũng mặc đồng phục giảng viên, đưa lưng về phía bên này nhìn không rõ bộ dạng.
Tô Oanh Thời khịt mũi lạnh lùng, bước lên.
Huấn luyện viên mặt đen cũng nhìn thấy Tô Oanh Thời, hai mắt sáng lên, nhanh chóng nói gì đó với người trước mặt, sau đó sải bước đi về phía cô với vẻ khẩn trương - "Cô Tô, cô rốt cuộc đã tới rồi, nghe tôi giải thích, cô gái nhỏ đó ... "
Tô Oanh Thời trực tiếp đi qua anh ta, dưới vẻ mặt kinh ngạc của người hướng dẫn mặt đen, cô đến bên người đàn ông - nhìn thấy người này không có ý quay đầu lại, cô dừng lại, vòng qua phía trước của anh ta một lần nữa.
Cô thấy rằng mắt mình chỉ có thể chạm tới hầu kết của người đàn ông, cô hít một hơi thật sâu, rũ bỏ mái tóc dài và ngẩng đầu lên, giữ một giọng điệu lạnh lùng mạnh mẽ.
"Hiên tại cấm dùng hình phạt về thể xác lên học sinh. Xin hỏi vị huấn luyện viên này, vết đỏ trên cánh tay học sinh của tôi từ đâu mà có?"
Người đàn ông dường như lúc nhận ra rằng có người tới, yên lạnh một lúc mới nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô.
Cùng nam nhân bốn mắt nhìn nhau, hô hấp Tô Oanh Thời cứng lại, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.
Vành mũ che đi một nửa đôi lông mày dài của người đàn ông, chỉ để lộ một đôi mắt đen – Tô Oanh Thời khó có thể miêu tả được đôi mắt này cô đã từng gặp ở đâu, thanh triệt, thâm thúy, giống như những vì sao sâu nhất trong vũ trụ, có thể để tất cả mọi người hút vào. So với làn da của những quân nhân khác da của anh trắng hơn hẳn, nhưng trông anh lại đặc biệt khỏe mạnh, nam tính cả mười phần ý vị đàn ông, khuôn mặt đẹp trai, lập thể, sống mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày vừa phải hơi mím lại, vẻ ngoài lãnh đạm, nghiêm túc.
Anh không nói, đôi mắt im lặng không biểu cảm gì nhưng lại vô cớ khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Tô Oanh Thời cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, chống cự không nhìn đi chỗ khác, trong lòng không khỏi nói thầm - một người đẹp trai như vậy còn tồn tại trong căn cứ của bọn họ khi nào? Tại sao cô lại không nghe được cuộc thảo luận nào của các bạn nhỏ trong lớp vậy?
Lúc này, cô gái nhỏ bên cạnh rụt rè kéo tay Tô Oanh Thời lắp bắp, "Cô Tô, không phải ... huấn luyện viên này."
"..."
Bầu không khí đột nhiên có chút vi diệu.
Thẳng cho đến khi người hướng dẫn của đại đội mười ở phía sau cô ho như thể anh sắp nghẹt thở đến nơi, Tô Oanh Thời mới giật mình hồi phục lại tinh thần.
Đôi mắt của người đàn ông không dời đi, thậm chí còn tập trung hơn một chút khi nhìn vào cô gái. Ngoài sự thăm dò và nghi vấn, đáng mừng là dường như không có dấu hiệu của sự tức giận trong đó.
Tô Oanh Thời sững sờ trong hai giây, đôi mắt tròn xoe lập tức cong nên, nở nụ cười như hoa mùa xuân: "Tôi rất xin lỗi, đứa trẻ nói là do huấn luyện viên cao lớn, đẹp trai nhất đã làm, nên tôi có chút hiểu lầm. Xin lỗi đã nhận nhầm người! "
Cô thấy lông mày của người đàn ông như dựng lên, cô tiếp tục giữ nụ cười ngượng ngùng trên mặt, mò mẫm nắm lấy tay cô bé học sinh, kéo mạnh, gật đầu nói:" Xin lỗi, tạm biệt. ,tạm biệt. - "
Cô nắm lấy tay học sinh đi cùng cô.
Lúc này, khuôn mặt cô không còn vẻ "kiêu ngạo hung hãn" nữa, chỉ còn lại những đường nét đen kịt che lấp - thật đáng xấu hổ! Xấu hổ trước học sinh!
Người hướng dẫn Đại đội mười phía sau không kịp nói gì nên quay đầu lại hét lên với người đàn ông, "Anh Xuyên em đi trước giải quyết mọi chuyện, buổi tối em lại tới tìm anh.”
Hoắc Xuyên có vẻ hừ nhẹ mũi một cái, bộ đồng phục huấn luyện viên thường mặc trên người anh cao ráo thẳng tắp, càng thêm uy nghiêm và sắt đá hơn những người khác - bọn họ là những huấn luyện viên trẻ tuổi chưa từng trải qua chiến trường chính diện, khí thế thiếu vẫn còn thiếu một chút.
Vẻ mặt anh vẫn thờ ơ, như có chút bất cẩn, nhưng cũng có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Những tưởng người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có anh mới biết - khi cô gái cong đôi mắt tròn như hoa đào cười với anh, trước mắt như muốn nổ tung hàng ngàn quả pháo hoa, trái tim vốn bình lặng của anh cũng kịch liệt run lên.
Anh nhẹ nhàng nhấc tay phải lên một cách không kiểm soát và từ từ vuốt mắt.