Năm nay ăn tết cùng với bố mẹ tôi. Tôi bị cả nhà ghét bỏ vì ỷ lại vào nhà mẹ đẻ mà ăn uống miễn phí, nhưng trái ngược với tôi hoàn toàn chính là anh Tiền cũng không làm việc gì lại được cả nhà khen ngợi.

Tôi nhìn mẹ tôi, biểu cảm vô cùng tuyệt vời hỏi mẹ: Mẹ, mẹ nói thật đi, con không phải là nhặt được đúng không!

Vẻ mặt mẹ tôi giống như vô cùng “đau xót”, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng trả lời tôi: Nếu suy đoán từ chiều cao và chỉ số thông minh, điều này thực sự có khả năng.

Sống không còn gì lưu luyến _(:зゝ∠)_

Trở lại phòng khách, anh nhà ôm mèo dựa trên ghế sô pha xem ti vi, trên tay còn có một đĩa anh đào rửa sạch, to và đầy ắp, nhìn trông vô cùng ngọt. 

Tôi:ヾ(`Д) Vì sao anh có anh đào?

Anh nhà: Bố cho nha.



Tôi: Vậy tại sao không cho em?

Bố tôi: Bởi vì con béo.

Sống không còn gì lưu luyến x2_(:зゝ∠)_

Chán nản trở về phòng, tôi nằm lỳ trên giường ôm lấy Em Trai hung hăng xoa nhẹ hai cái, đổi lại là Em Trai không hài lòng nên đã tung cú đấm meo meo bằng chân mèo.

Năm phút sau, kết thúc trận đấu, Em Trai đứng trên bụng tôi híp mắt nhìn, đôi mắt màu đá ngọc bích tràn đầy ghét bỏ.

Khi anh Tiền vào nhà, đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi bị Em Trai đánh bại.

Anh nhà: Lại thua? 

Tôi: ╭(╯^╰)╮

Mới không muốn để ý đến anh ấy, cuộc sống bị ghét bỏ mỗi ngày thật sự đủ để khiêu khích~

Nhưng mà không kiên trì được năm giây, đã bị ngọt ngào đưa vào hòa tan trong miệng. Cho nên nói, rốt cuộc vẫn là vợ chồng gần gũi, cũng muốn cùng nhau ăn đường~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play