Thảo luận về dàn ý đại cương của truyện mới với anh chồng, trong đó có một đoạn trích như này:
Công cặn bã hai vì muốn bù đắp đã lập ra khổ nhục kế để hưởng thụ
Thụ mắt lạnh nhìn hắn thờ ơ, thật lâu sau, mới vừa băng bó miệng vết thương cho hắn vừa thở dài: “Đó là cách anh đối xử với cục cưng mà tôi dùng cả tính mạng để bảo vệ sao? Dung Tử Uyên, mạng chỉ có một”
Nói xong thụ đi luôn.
Một câu thành ngục giam, công cặn bã cuối cùng dành cả đời mong mà không được, mặc dù đứng ở nơi gần thụ nhất, cuối cùng cũng không có tư cách nói yêu hắn.
Sau khi anh Tiền đọc xong có chút cảm giác thương tiếc công cặn bã hai, tôi rất khó hiểu.
Chồng yêu: Nếu em cảm thấy hắn cặn bã, dứt khoát tính toán giết chết đi, làm gì dằn vặt như thế.
Tôi: Chết thì xong hết mọi chuyện, còn có cái gì để ngược nữa? Còn sống mới là trừng phạt.
Anh Tiền cau mày: Mọi thứ em đang viết có lệ khí quá nặng.
Tôi: Nói hươu nói vượn! Lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức? Ăn miếng trả miếng, mắt đền mắt mới tính là báo thù rửa hận! Nói cho cùng sao anh lại đồng tình với công cặn bã, muốn mà không được đó không phải tự tìm sao? Anh đi theo đồng cảm cái gì…
Anh Tiền nghe xong nửa ngày không nói nên lời, mà tôi cũng im lặng.
Kỳ thực ngay khi lời nói ra, tôi đã biết tôi nói sai rồi. Anh Tiền thực sự biết ý nghĩa của việc cầu mà không được.
Nói cho cùng, trước khi quen tôi, anh ấy có quen một cô bạn gái bốn năm. Người đẹp, chân dài eo thon, khí chất cũng tốt, quả thực có một khoảng thời gian ngọt ngào với anh Tiền. Nhưng mà về sau, không ngờ vẫn thay đổi.
Con người thay đổi tình cảm cũng đổi thay, thậm chí còn dùng nhiều thủ đoạn để đùa giỡn trái tim người, để anh Tiền đợi ở vị trí lốp xe dự phòng một thời gian dài, cho đến khi tìm được ứng viên phù hợp nhất, cô gái kia mới hạ quyết tâm hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh Tiền. Mà anh Tiền cũng vì thế mà bực bội rất lâu, cũng hiểu sâu sắc cái gì gọi là cầu mà không được.
Tôi vụng trộm nhìn anh ấy một cái. Không có biểu hiện nào trên khuôn mặt của anh, tôi lại không tự chủ được cảm thấy có chút tủi thân. Cũng không phải là cố ý mỉa mai gì, chỉ là lời nói vội nói luôn ở đây mà thôi. Mà tôi lại không cảm thấy mình sai, cho nên không muốn xin lỗi.
Vì cả hai đều không nói lời nào, bầu không khí trong phòng có chút đông cứng. Tôi thờ ơ gõ bàn phím, cảm giác lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Gần năm mới rồi rốt cuộc muốn làm gì, từ yêu đương đến kết hôn, mẹ nó ở cùng tôi đã chín năm, thế mà còn suy nghĩ đến bạn gái cũ, thật là tức chết tôi rồi!
Ngay khi tôi sắp bộc phát, anh Tiền đột nhiên ôm tôi vào lòng hỏi một câu: “Em còn nhớ khi lĩnh chứng không?”
“Hả?” Tôi lập tức ngẩn người, chủ đề này chuyển hơi nhanh, khiến tôi không phản ứng kịp.
“Aiz.” Anh Tiền thở dài: “Bắt đầu từ lúc yêu đương, mẹ anh không đồng ý, sau đó em không thể làm ầm ĩ, kiên quyết không chia tay, cuối cùng cũng thuyết phục được bà ấy, em nhớ lại đi! Sau đó đi lĩnh chứng, khoảnh khắc giấy kết hôn đặt trong tay, trái tim anh đã kiên định.”
“Có ý gì?” Tôi hoàn toàn mơ hồ. Bạn gái cũ ánh trăng sáng trước của anh ấy cùng tôi lĩnh chứng có quan hệ gì? Vì sao anh Tiền lại đặt chúng một chỗ để nói?
“Em ngốc chết đi được!” Anh nhà ôm chặt tôi hơn, âm thanh cũng thấp hơn: ” Đúng là anh hiểu cái gì gọi là cầu mà không được, nhưng vào ngày em gả cho anh, anh đã không còn gì để mong cầu. Anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?”
Đây là đang gián tiếp tỏ tình với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm trên mặt của anh nhà ngay lúc này, nhưng lại bị anh ấy ôm chặt không động đậy được, chỉ có thể từ khóe mắt nhìn thấy tai anh ấy hơi đỏ ửng.
Bỏ đi, nhìn anh ấy ở tuổi đã cao như vậy còn liều mạng nói lời âu yếm thắp sáng tâm trạng, tôi đành buông tha trêu chọc anh ấy╭(╯^╰)╮
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT