Hôm nay, anh nhà nói chuyện phiếm cùng mẹ tôi ở trên □□, lúc anh nhà đi được nửa đường vào nhà vệ sinh, tôi tò mò khẽ nhìn qua. Sau đó liền thấy đoạn đối thoại như sau:

Mẹ tôi: Làm sao bây giờ, con nhóc này đã thiếu mắt nhìn ngay từ nhỏ, hôm nay còn mua sai vé xe, ngay cả Bắc Thẩm Dương với Trạm Thẩm Dương cũng không phân biệt được, chúng ta lái xe trở về, bảo nó một mình đi xe lửa về có ổn không?

Anh nhà: Nếu không, hay là quay lại đổi chiếc xe bảy chỗ? Như vậy bà ngoại có thể lên xe ngồi xuống.

Mẹ tôi: Aiz, không được rồi, nói sau đi. Dù sao không phải năm nào cũng trở về. Nghe nói ống nước của các con bị hỏng? Không có ngập phòng chứ! 

Anh nhà: …



Mẹ tôi: Thế nào? 

Anh nhà: Phòng không có việc gì, chỉ là nhà vệ sinh đều là nước, con không ở nhà khi nước bị rò rỉ, cô ấy không tìm được van tổng nên thả ở chỗ ống nước vỡ cái giẻ lau nhà.

Mẹ tôi: …

Anh nhà: Chính là cái giẻ lau nhà rất nhỏ.

Mẹ tôi: Lúc bảy tuổi khi ống nước hỏng cũng làm như vậy, vì sao hai mươi bảy tuổi rồi còn làm như thế? Thật sự làm người ta buồn phiền, có thể gả đi cũng chẳng dễ dàng gì. 

Xem đến đây, tôi tỏ vẻ rất tức giận, cũng cảm giác mình giống như thẻ điện thoại tặng kèm.

Nhưng mà, anh nhà từ phòng vệ sinh trở lại, thấy tôi đang nhìn nhật ký trò chuyện của anh, cũng không có ý định che giấu, thậm chí còn thuận tay đẩy tôi sang một bên, mặt không hề biến sắc trả lời mẹ tôi một câu “Vâng” vô cùng kiêu ngạo. 

Sau đó, đột nhiên tôi cảm nhận được rõ ràng địa vị của mình trong gia đình, rất đáng để khóc to một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play