Sau một hồi ôn chuyện và giới thiệu đơn giản, những người khác đều lấy cớ rời đi, dù sao trong mắt họ Severus Snape vẫn cực kỳ đáng sợ. Cuối cùng chỉ còn những người bạn cũ, Kingsley, Flitwick, Sprout, Pomfrey và McGonagall, cộng thêm Hermione là bảy người tất cả, không khí có vẻ trầm hơn.

“A, Severus, có muốn uống ít nước bí đỏ không?” Giáo sư McGonagall có vẻ thận trọng, dù sao bà có thể cảm giác được sau khi Severus trở lại Hogwarts, phòng ngự của toà thành vững chắc hơn mười hai năm trước, Hogwarts đang đáp lại hiệu trưởng mà nó tán thành, đó là một hiện tượng tốt.

“Ưm, ký túc xá của tôi vẫn ở hầm chứ?” Severus lạnh nhạt hỏi

“Đương nhiên rồi, Severus, ký túc xá và văn phòng của thầy vẫn chưa ai động vào, lúc Harry đi đã dùng xà ngữ phong toả nó rồi.” Giáo sư McGonagall nói.

Severus chưa trả lời, chỉ giật khoé miệng, có vài phần hoảng hốt.

“Nhưng có lẽ thầy có thể thử, dù sao thầy có quyền hạn của hiệu trưởng, không phải sao?” Bức ảnh Dumbledore trên tường nói.

“Im đi, Albus, hiện tại cụ chỉ là một bức ảnh thôi!” Severus đưa một ngón tay thon dài mà tái nhợt day trán, khẽ ngăn bức ảnh lại.

“Tôi thấy thầy cũng mệt mỏi, không bằng tới nơi Poppy tĩnh dưỡng vài ngày đã, rồi hãy lo lắng về ký túc xá và văn phòng sau đi. Đừng nóng, hôm nay mới là ngày 30 tháng bảy thôi.” Giáo sư McGonagall nói.

“Không…” Severus muốn từ chối.

“Không thể nói không! Severus, hiện tại thầy trông rất kém.” Pomfrey lập tức cắt ngang lời từ chối của Severus.

“Poppy nói rất đúng, Severus, thầy nên tĩnh dưỡng vài ngày trước đã.” Giáo sư Flitwick nói.

“Nhưng mà…” Severus muốn mở văn phòng trước, dù sao nơi đó là do Harry phong toả, có manh mối gì cũng không chừng.

“Được rồi, đừng từ chối, giáo sư Snape, nghĩ lại xem, cậu ấy đang ở một nơi nào đó chờ thầy, không phải sao ạ?” Hermione cười lên tiếng, “Thầy biết dù thầy muốn làm gì thì cũng phải nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy nói, sức khoẻ tốt mới là điều kiện tiên quyết để làm bất cứ chuyện gì. Hôm nay thầy mới ra khỏi Azkaban, dù cho có độc dược nhưng cũng không phải là lâu dài. Con tin thầy sẽ không hy vọng cậu ấy thấy thầy ốm yếu, đúng không ạ?”

“Granger!” Severus không thể không thừa nhận Hermione nói đúng, hơn nữa thông minh bóp chết sự uy hiếp của y.

“A, thật có lỗi, các giáo sư, con nên trở về làm việc rồi.” Hermione thấy được thì lập tức thu lại, cười cười với các giáo sư rồi đứng dậy đi vào lò sưởi, “Mà giáo sư Snape, thầy biết bây giờ con là phu nhân Zabini đúng không ạ?”

Ưm, Severus cảm thấy được, sư tử cái khoác thêm da rắn thật sự rất khó chơi. Nhìn Hermione biến mất trong ngọn lửa, các quý bà càng không bỏ qua người đồng nghiệp mà họ đã nhìn suốt quá trình trưởng thành, vì thế trong tình huống kháng nghị không hiệu quả, Severus chỉ phải tạm thời ở bệnh thất.

“Severus,” Khi Severus muốn đi theo Pomfrey, bức ảnh Dumbledore trên tường lại lên tiếng, “Thầy nói không sai, tôi chỉ là một bức ảnh, chỉ là một ký ức hồi còn sống, không phải là Dumbledore của mọi người nữa, nhưng trừ thầy và Harry thì chưa ai chấp nhận được sự thật này… Thầy trở về, tôi rất vui, tôi tin rằng bản thân tôi chắc chắn cũng sẽ rất vui. Mặt khác, tôi nghĩ tôi và bản thân tôi đều phải xin lỗi thầy, để thầy chịu khổ ở Azkaban.”

Severus không quay đầu lại, đưa lưng về phía năm đồng nghiệp, chỉ tạm dừng chân, các giáo sư đều nhẹ thở dài. “Không cần, giải thích là vô dụng, nếu biết đây là tổn thương thì sẽ không làm. Đối với thương tổn đã hình thành hãy để thời gian chữa lành nó. Albus, vận mệnh không thể nào lựa chọn, sinh mệnh càng không thể giả thiết. Nhớ thì nên nhớ, quên thì nên quên, thay đổi có thể lại thay đổi, chỉ là số lần mà thôi, đây chính là việc chúng ta phải làm.” Giọng nói từ tính hơi mỏi mệt quanh quẩn trong phòng làm việc.

Các giáo sư đều kính trọng người đàn ông nghiêm nghị đang rời khỏi văn phòng – đây mới là anh hùng, đây mới là người kế nhiệm Dumbledore, người gánh vác Hogwarts!

“Tôi đã hiểu, Albus. Anh ta là một trí giả chân chính, một người xứng làm hiệu trưởng.” Kingsley thản nhiên nói trước bức ảnh Dumbledore.

“Minerva, về sau trường học hay Bộ Pháp thuật có chuyện gì thì tìm Severus là tốt rồi.” Trong bức ảnh Albus lấy một cái kẹo nhét vào miệng.

Đúng vậy, y mới là hiệu trưởng!

Đức, đại lộ Moline.

Lại trở lại tiệm sách nhỏ của Simbo, Jerromy thi triển một thần chú biểu hiện thời gian, đã hai rưỡi rồi. Chỉ còn nửa tiếng nữa là tới thời gian hẹn với lái xe taxi, Jerromy biết lần này nếu không đưa bọn nhỏ tới tiệm dược liệu thì thật không biết hai đứa kia sẽ ầm ĩ với anh mấy ngày nữa. Tính tình này giống Sev, Jerromy nhớ tới người yêu của mình, không khỏi trầm xuống. Nếu anh ấy còn sống, Apo có thể nào luôn quấn lấy anh đồi đi mua dược liệu không? Nhất định Sev sẽ vừa ghét cái tính ầm ĩ của Apo, vừa đưa đứa con đến tiệm dược liệu, thuận tiện giới thiệu cho nó về nơi sinh trưởng và tác dụng của dược liệu, lúc sau có lẽ sẽ giống như mình mua cho nó một đống dược liệu? Al thì sao? Có thể nào luôn nhẹ nhàng gọi cha giảng giải về độc dược không? Đối mặt với đứa con gái giống Lily tới năm phần, Sev sẽ trả lời thế nào? Chắc là cưng chiều rồi? Có lẽ anh ấy sẽ ôm con gái vào ngực, giảng giải lý thuyết nhỉ?

Mỗi khi nghĩ về hình ảnh đó, Jerromy luôn ngẩng đầu rồi mỉm cười – đây là điểm tựa duy nhất của anh nhiều năm qua. Mấy năm nay anh chưa bao giờ khóc, dù là vào lúc một mình sinh nở trong đêm mưa to 18 tuổi năm ấy đi nữa thì nước mắt chưa bao giờ rơi, những năm gần đây dù nuôi con có gian nan thế nào, dù vội vàng tới mức nước mắt dâng lên nhưng anh đã không còn là cậu bé, không còn muốn ôm ấp mỗi khi mình yếu ớt nữa, vì thế ngẩng đầu, để nước mắt không rơi; càng không nói tới bao nhiêu lần bị thương trong quá trình mạo hiểm, bao nhiêu lần bị người ta tranh đoạt dược liệu chữa trị cho bọn nhỏ vì phần thưởng nhiệm vụ, có khi thậm chí còn phải giết đối thủ, bao nhiêu lần anh muốn xé đi sự khờ dại của quá khứ, nhưng sự cảm nhận trong linh hồn kia cũng không thể khiến anh rơi lệ, vì anh là ba của hai đứa con, anh phải cố gắng vì cốt nhục của mình và người yêu, anh học cách mỉm cười.

Nở nụ cười, anh đi vào tiệm sách.

“Ba!” Thấy Jerromy vẫn mỉm cười hiền lành đi xuống cầu thang, hai đứa con lập tức chạy tới.

“Này, đừng chạy như thế, ngã thì phải làm sao đây?” Jerromy mở hai tay, đón lấy rồi nhắc nhở, “Sức khoẻ hai đứa không tốt, ngã sẽ lãng phí nhiều độc dược của ba. Đã lớn như vậy mà vẫn còn hấp tấp sao?” Jerromy chỉ vào mũi bọn trẻ rồi quát nhẹ.

“Ba xấu nha! Mũi của anh và Al sẽ bị ba quát làm biến hình đấy!” Artemis che mũi rồi hờn dỗi.

“Éc, ba à, con không muốn biến thành mũi to đâu!” Apollo thè lưỡi.

“Vậy thật bất hạnh làm sao, một gene khác của hai đứa là mũi to nhá.” Jerromy trêu đứa con, rồi xoa xoa mái tóc đen, đây chính là mặt trời nhỏ mà ánh dương của anh để lại.

“Chỉ có mũi và mắt là giống ba!” Apollo quyết định nói.

“Ừm, cục cưng à, nếu không thì ba sẽ coi con là cha con, vậy sẽ làm ba điên mất!” Jerromy khẽ thở dài.

“Jerromy, cậu có muốn mua quyển nào không?” Simbo cười hỏi, đúng lúc ngăn sự sầu bi của người trẻ tuổi này.

“Không cần, mà Apo và Al có tìm được thứ gì không?” Jerromy hỏi.

“Có ạ.” Apollo nói, rồi cùng em gái đưa ra sáu quyển sách, một quyển sách về lịch sử, một quyển truyện ký, và bốn quyển sách về độc dược.

“Ưm, Simbo, hết bao nhiêu?” Jerromy cũng không ngăn bọn trẻ mua sách, trên thực tế chỉ cần chúng thích, lại không quá đáng thì anh đều mua cho. Mà Apollo và Artemis cũng chưa bao giờ yêu cầu quá mức, vì hai đứa cực kỳ biết lai lịch từng đồng Galleons trong túi ba, so với bọn trẻ bình thường thì chúng thường xuyên thấy ba bị thương vì Galleons, nên thường thường chúng đều tỉ mỉ tính toán từng đồng Knuts, chúng không muốn Galleons ba làm ra bị lãng phí không đáng.

“Không, không cần cậu trả, vừa rồi một vị khách tới đây, hai cục cưng nhà cậu rất được quý mến mà để lại Galleons trả cho bọn trẻ rồi. Vừa lúc tôi cũng nói là cho chúng mỗi đứa một quyển. Chắc cậu sẽ thấy băn khoăn, lần sau khi cho ra sách mới độc nhất ở châu Âu cũng bán cho tôi là được rồi.” Simbo cười nói.

“Được thôi, một thời gian nữa kỳ thật tôi cũng cho ra một quyển sách nữa.” Jerromy cười cười.

“Có phải là nghiên cứu về ma văn thuỷ tộc không?” Simbo cười nói.

“Ừm, lần này nhất định phải đi một chuyến tới biển Đông, nên sẽ đi thăm trưởng lão Mermaid, có một số ma văn tôi vẫn chưa rõ. Chờ tôi hiểu rồi mới có thể kết luận, đến lúc đó sẽ gửi cho ông, ông trực tiếp in ra là được.” Jerromy nói.

“Ừ, ba quyển trước của cậu, rất nhiều người phải đổ xô đó! Lần này cũng sẽ làm người ta phải mở to mắt chứ? Tôi sẽ chờ kiếm một bọc lớn.” Simbo cười nói.

“Được rồi, tôi còn phải dẫn bọn trẻ tới tiệm dược liệu. Hẹn gặp lại.” Jerromy nói.

“Hẹn gặp lại ông Simbo!” Hai đứa đồng thanh.

“A, các thiên sứ nhỏ, có thời gian phải tới chơi nha!”

Sau đó Simbo tiễn ba người tới cửa, nhìn họ đi vào góc đường rồi biến mất thì mới xoay người về cửa hàng.

“Chủ tiệm,” Một lát sau, lại có một người khách khác, “Tôi cần ‘Lời nguyền xa xưa’, ‘Thảo luận về cổ thuật Maya’ với ‘Nghiên cứu và thảo luận về độc dược cổ truyền’ do ngài Asaprhett biên soạn, bản tiếng Anh, mỗi thứ một quyển.”

Simbo đánh giá vị khác này, anh ta có mái tóc bạch kim, đôi mắt lam xám lạnh băng có vài phần ngạo mạn – điển hình của quý tộc, cả một gương mặt dài và tái nhợt. Cầm một chiếc gậy chống đầu rắn bạc, hiển nhiên là gia chủ một quý tộc, nhưng điều khiến Simbo ngạc nhiên là – anh ta quá trẻ.

“Được, xin chờ một chút.” Như một người dễ tính, Simbo cũng chẳng biết là không vui điều gì, kiêu ngạo từ nhỏ mà, không phải sao?

Lúc này, một cô gái tóc đen mắt đen cũng đi tới.

“Pan, sao em lại vào? Ở bên ngoài đợi không được sao?” Chàng trai nhìn cô gái trong mắt hiền hoà hơn.

“Draco, em muốn xem anh mua quà gì cho chủ nhiệm, lại phải tới nước Đức? Đến một nơi không quý tộc như vậy?” Cô gái đánh giá tỉ mỉ tiệm sách này.

“Ba quyển sách mà thôi, anh nghĩ cha đỡ đầu sẽ thích. Nếu không phải quá khó thì anh càng muốn đóng gói Đầu Sẹo trở về, cha đỡ đầu sẽ càng thích hơn!” Draco nói.

“Harry Potter chết tiệt, rốt cuộc cậu ta đi đâu chứ?” Cô gái có vẻ rất buồn bực.

“Cẩn thận nào Pan, vợ yêu à…” Draco cầm tay cô gái.

“Thưa ngài, sách của ngài tổng cộng…” Đưa ba quyển sách ra, còn chưa nói chữ “hết” thì một túi Galleons không nhẹ đã dừng ở trước mắt.

“Không cần trả lại…” Hai phù thuỷ đã ra khỏi cửa.

Simbo sờ sờ cằm, chớp mắt, nhìn túi tiền trước mắt, cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày may mắn, hai người đều hào phóng. Ưm có lẽ hai thiên sứ nhỏ kia là sứ giả may mắn chăng?

– Hết chương 9 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play