Đêm tối lặng như nước.
Jerromy lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ phòng ngủ tầng hai, giống như một pho tượng, đôi mắt xanh biếc nhìn ra ngoài trời, tình tự trôi xa, nhuộm đẫm bóng đêm này.
“Két…” Một tiếng mở cửa nhẹ nhàng phá tan sự im lặng này.
“Ba.” Một tiếng gọi khẽ khiến Jerromy xoay người lại.
“Sao vậy? Apo, Al, ba đã nhắc giờ muộn rồi.” Thấy con trai và con gái ở cạnh cửa, trong nháy mắt gương mặt anh hiện vẻ tươi cười.
“Apo gặp ác mộng, đánh thức con.” Artemis hờn dỗi.
Jerromy cười đi tới, an ủi bọn nhỏ kéo đến bên giường, ôm vào lòng: “Vậy đêm nay hai đứa ngủ cùng ba.”
Bọn trẻ lập tức vui vẻ tiến vào lòng Jerromy, sau đó ba người lên giường. Jerromy biến giường rộng hơn, hai đứa kẹp ba ở giữa. Jerromy vỗ nhẹ lưng hai đứa, như khi chúng còn nhỏ.
“Ba…” Apollo ngập ngừng.
“Sao vậy?” Jerromy hiền lành hỏi.
“Con và Al phát hiện từ lúc ba về từ chỗ ông Jefferson thì trở nên trầm tĩnh, đã xảy ra chuyện gì ạ?” Apollo đánh bạo hỏi.
“Không có gì, lễ Giáng sinh này chúng ta không thể không tới Anh tham gia một hội giao dịch.” Jerromy nói.
“A, thật ạ? Ba à, chúng ta chưa từng tới Anh mà.” Artemis hân hoan, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, “Ba là người nước Anh đúng không ạ?”
Jerromy mơ hồ “ừ” một tiếng.
“Vậy cha thì sao ạ?” Apollo rất muốn biết về cha, nhưng ba rất ít khi nhắc tới.
Jerromy im lặng một hồi, sau đó trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm. Thấy hai đứa đang tò mò, không khỏi mềm lòng. Mình luôn không thể gạt chúng về cha chúng được, mình thật sự rất ít khi nhắc tới, không phải không muốn nói, mà là khi nói thì vết thương lòng sẽ rỉ máu, nhưng luôn phải nói mà, không phải sao?
“Được rồi, hai cục cưng của ba rốt cuộc đã bắt đầu tò mò lai lịch của mình rồi…” Jerromy cố bình tĩnh bằng việc trêu chọc.
“Ba—!” Hai đứa làm nũng nhúc nhích.
“Được rồi được rồi, chúng ta nói về cha hai đứa nhé.” Jerromy nói, “Hôm nay đã khuya, hai đứa có thể hỏi hai câu. Còn lại thì chúng ta sẽ nói sau được không. Ai trước nào?”
“Cha là người như thế nào ạ?” Artemis hỏi trước.
“Cha con là người dũng cảm nhất ba đã gặp.” Jerromy nghĩ thật lâu rồi nói, sau đó nhận ra mở miệng cũng không khó như tưởng tượng, “Cha con gay gắt, keo kiệt, thù là phải báo, miệng cũng độc, dạy độc dược có thể làm cho người ta phát điên rất nhiều ngày, lúc bị phạt cấm túc thì nơi của cha con luôn có rất nhiều dược liệu ghê tởm. Ừm, tóc của cha con luôn rất nhiều dầu, ừm, chẳng qua đó là hậu quả cha con luôn thức trắng đêm điều chế độc dược. Đương nhiên, không thể nghi ngờ tài năng của cha con, 20 tuổi đã là bậc thầy độc dược, ở phương diện dạy học độc dược cũng là hiếm gặp; 15 tuổi có thể tự nghĩ ra pháp thuật mang tính sát thương mạnh, ở giới pháp thuật cũng là một tay giỏi giang, đồng thời, còn là một bậc thầy Bế quan Bí thuật, năng lực nhìn thấu, nguỵ trang cũng khiến người ta phải kính nể. Ba muốn nói là cha các con thông minh, tài năng, lịch thiệp, cha hai đứa là người có tư cách tự phụ nhất mà ba gặp suốt cả cuộc đời.”
“Ba à, ba đã nói cha là giáo sư độc dược của ba, tính tình không tốt, vẻ ngoài cũng không tốt lắm mà. Vậy làm sao ba yêu người vậy?” Apollo tò mò hỏi.
“Ừm, tình yêu rất khó nói, nhưng sau khi ba yêu cha con thì điều mà ba chưa từng nghi ngờ chính là Sev đáng để ba yêu. Mặt khác, làm sao hai đứa biết vẻ ngoài cha con không tốt?” Jerromy hỏi.
“Ưm, không phải mũi to sao ạ?” Apollo vẫn để ý điều này.
“Haha, cưng à, các con luôn khiến ba phải bật cười. Trên thực tế, cha con cũng rất khá, ít nhất hai đứa không thể nghi ngờ vẻ ngoài của Apo chứ? Này, con trai à, không chỉ một lần ba đã nhắc con là con giống cha con thế nào sao?” Jerromy nhìn con nở nụ cười rồi nói, “Được rồi, đã 11 giờ, các con nên ngủ thôi, ngày mai vài thứ ba đổi cho hai đứa sẽ được đưa tới, ừm, chúng ta lúc đó sẽ có rất nhiều việc để làm.”
“Chúc ba ngủ ngon.” Hai đứa cũng không gặng hỏi, hôm nay đã nhận được đủ tin rồi.
Trong bóng đêm, Jerromy cười cười, nhẹ nhàng hừ một tiếng, tay vỗ về bọn trẻ cho đến khi chúng ngủ sâu
Sev, có lẽ em nên đưa bọn nhỏ tới xem mộ của anh có mọc nhiều cỏ không chăng?
…
Nước Anh, Hogwarts.
“Chào buổi tối, cha đỡ đầu!” Gia chủ bạch kim trẻ tuổi tới Hogwarts khi đêm đã khuya.
“Draco.” Severus đứng cạnh cửa sổ bệnh thất, nghe giọng của con đỡ đầu nên nghiêng đầu, híp mắt nhìn con đỡ đầu đã 29 tuổi dắt một đứa bé trai đi tới. Bé trai có mái tóc bạch kim ngắn, được chải hết ra đằng sau, một đôi mắt màu lam xám đang tò mò nhìn Severus.
“Đây là con của con, Scorpio, năm nay 9 tuổi.” Draco thấy Severus nhìn con mình nên giới thiệu, “Scorpio, đây là bạn thân nhất của ông nội con, cha đỡ đầu của cha, Severus Snape.”
Scorpio đã sớm sợ hãi trốn sau Draco, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, hồi lâu mới khẽ nói: “Chào ông ạ!”
“Ưm, con xin lỗi cha đỡ đầu, Scorpio hơi sợ người lại.” Draco cười khổ nói, “Được rồi, Scorpio, con đi ra hành lang chơi một lát, đừng đi xa.”
Scorpio lập tức chạy ra ngoài, Draco nhìn con đi khuất mới quay người lại. Severus nhíu mày, đi tới ghế rồi ngồi xuống, sau đó đánh giá con đỡ đầu. Một lát sau mới lên tiếng: “Đứa bé kia là một Malfoy?”
Draco hơi áy náy: “Thằng bé hướng nội… lại không có bạn bè bằng tuổi nào, con sẽ cố gắng thay đổi tình trạng này.”
“Vậy hôm nay con tới đây chỉ là để cam đoan điều này với ta?” Severus nhướng mày nhìn con đỡ đầu, “Ta nghĩ, thời gian của con cũng không dư dả, đúng không?”
“Cha đỡ đầu, hẳn là phu nhân Zabini đã nói với thầy… ừm, về chuyện kia?” Draco cực kỳ cẩn thận nói.
“Ừm?” Severus bình tĩnh nhìn đứa bé trước mặt, cũng không tỏ thái độ.
Draco nhìn cha đỡ đầu vẫn không thay đổi, trong lòng hơi chột dạ, lại hơi thất bại, bức ảnh cha nói đúng, năng lực của mình vẫn không đủ để thử cha đỡ đầu. Việc cha đỡ đầu có thể trở thành gián điệp hai mang cũng không phải là trò đùa, chỉ sợ 100 lần anh cũng không thể làm được gì, vậy ngả bài với cha đỡ đầu như cha nói thôi, sau đó được thầy dạy dỗ, giống như quá khứ thầy dạy mình độc dược vậy.
“Cha đỡ đầu, hiện tại có người nói, Kẻ Được Chọn bị quý tộc giết.” Draco cẩn thận nói.
Severus cười lạnh, từ phu nhân Zabini anh đã biết mục tiêu mà lời đồn ngu xuẩn này nhắm vào chính là quý tộc bạch kim… nhưng dù ra sao cũng là con đỡ đầu của mình, Lucius đã chết, mấy năm nay chắc cũng vô cùng gian nan? Thằng bé gọi mình là “cha đỡ đầu”, cũng coi như là mình đã nhìn nó trưởng thành, vì thế Severus suy nghĩ trong chốc lát nói: “Chỉ sợ con tới 200 300 tuổi cũng không phải đối thủ của em ấy sau khi giết Voldemort, để ta nhắc nhở con về khế ước thần phục pháp lực của giới pháp thuật.”
Khế ước thần phục pháp lực cũng coi như là một khế ước mà các phù thuỷ sáng tạo ra, chẳng qua rất ít người biết về nó. Đây là quy tắc nguyên thuỷ giữa các phù thuỷ mạnh, chỉ cần một phù thuỷ giết một phù thuỷ khác, kẻ sinh tồn sẽ đồng hoá toàn bộ pháp lực của kẻ tử vong thông qua đũa phép, nhưng chỉ có một số người mới có cơ hội khởi động khế ước này. Cũng không phải mỗi phù thuỷ đều có cơ hội này, mà khi Harry còn nhỏ đã cực kỳ vô tình khởi động, Kẻ Được Chọn thật sự vô cùng may mắn! Mà ngay cả Severus cũng cực kỳ ghen tị. Mức tăng trưởng pháp lực của bản thân Harry cũng khá, sau khi giết Voldemort thì tin chắc pháp lực của em ấy đã tăng cao ở một mức độ nào đó, muốn làm hại em ấy là không có khả năng. Đó cũng là lý do mà Severus muốn tin rằng Harry và bọn trẻ có nhiều cơ hội cùng sống sót.
Mà điều này, Draco nghe thấy cũng hít một hơi, anh có thể tưởng tượng một Harry mạnh thế nào. Đồng thời anh cũng cảm ơn chỉ điểm của Severus. Anh có thể nói ra tin tức này ở một bữa tiệc nào đó, anh không ngại tuyên truyền đối thủ của mình khi còn trẻ, tin tức này rất có lợi cho nhà Malfoy.
Sau đó nói chuyện phiếm một lúc, Draco nói: “Cha đỡ đầu, thầy cần tĩnh dưỡng một chút, chỉ còn một tháng nữa là tới khai giảng, con nghĩ thầy sẽ cần một ít giải trí, bởi vậy mới cố ý đưa mấy quyển sách thú vị cho thầy, để thầy thư giãn.” Nói xong, Draco lấy ra một túi nhỏ, sau khi khôi phục kích cỡ đặt trước mặt Severus, “Đây là những quyển sách mà năm năm qua được các bậc thầy tìm kiếm, rất nhiều quý tộc cũng trân trọng, hiện tại hầu như mỗi nhà đều có một bộ, nhưng nó khá khó mua, chỉ được bán tại một tiệm sách nhỏ ở nước Đức, mỗi tháng còn hạn chế số lượng.”
Severus mở túi, nhìn ba quyển sách được thiết kế rất cổ, nhìn tên lại nhìn tác giả.
“Asaprhett?” Severus hơi bất ngờ nhìn dòng họ xa lạ này, có thể được các bậc thầy coi trọng đã là một công nhận rất lớn, càng không nói tới quý tộc cũng nâng niu, quý tộc giới pháp thuật không dễ tính như vậy. Quý tộc được hưởng nền giáo dục tốt và tài nguyên dồi dào hơn, con mắt và thưởng thức của họ đã rất cao. Nhưng dòng họ này quá lạ. Ngón tay chậm rãi lướt qua chỗ tác giả ký tên, có một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong đầu nhưng chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhanh đến nỗi khiến Severus không nhận ra.
“Đúng ạ, nghe đồn tác giả này rất ưu tú, bảy năm trước đã đăng ký tư cách bậc thầy độc dược ở Italy.” Draco nói ra tin tức mình đã điều tra được.
“Ừm, còn cần thời gian để xem xét xem người này có thật sự có đầu óc hay không.” Severus không tốt nói.
“Vậy con xin đi trước, ngày mai Bộ Pháp thuật còn có một hoạt động chúc mừng nữa.” Draco nói.
“Ngày mai?” Chúc mừng gì?
“Ngày 31 tháng 7.” Draco bĩu môi.
Severus nghe xong, con ngươi sâu thẳm — ngày Kẻ Được Chọn sinh ra…
Draco đi hồi lâu, Severus run rẩy một lát, đặt sách lên bàn. Nghĩ nghĩ lấy ra một cây đũa phép sồi xanh dài mười hai tấc ruỡi rồi lấy ra một cái bình cát đổ lên đất, sau đó y ngồi xuống, vẽ một vòng tròn, viết lên “happy birthday Harry” lại đặt thêm một ngọn nến. Vung đũa phép, thời gian biểu hiện trên không trung, khi không gian xuất hiện “00:00:00”, khoé miệng Severus nở nụ cười nhẹ, giọng nói mềm mại khẽ quanh quẩn trong không khí: “Happy birthday, my lover!”
Sang năm, chỉ mong tôi có thể tổ chức sinh nhật 30 tuổi của em.
– Hết chương 10 –