Nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, ngay khi tiếng bước chân vang tới cửa thì Jerromy lập tức mở đôi mắt màu xanh biếc. Quả nhiên, ông cụ kia đã tới.
“Goá Phụ, nhiệm vụ đã giao xong, đây là một trong vài phần thưởng của anh.” Người bàn bạc cung kính đưa qua vài hộp nhỏ.
Jerromy nhận lấy, mở ra kiểm tra phần thưởng, đây là chuyện bình thường của người mạo hiểm. Sau khi không có vấn đề, Jerromy mới cất hộp đi, giương mắt hỏi: “Ông à, Galleons thì chuyển qua tài khoản của tôi ở Gringotts. Điểm cống hiến hiện tại của tôi là bao nhiêu rồi?”
Ông ta lấy ra một cái bút và một quyển sách ghi chép có vẻ cũ kỹ, viết trên đó một lát rồi trả lời: “Anh còn 10 triệu 9 ngàn 300 vạn điểm cống hiến, muốn đổi thứ gì sao?”
“Vẫn vậy, 15 phần tài liệu về Dược thuần tây.” Jerromy nói.
“Được.” Ông ta đáp, “Mặt khác, lần trước quyển ‘Thuật thời gian’ anh tìm đã có, xin hỏi có cần không?”
“Đương nhiên.” Jerromy nói, “Thêm 2 vòng cổ có thể chống cự được lời nguyền Avada, một nam một nữ; 2 khế ước di dời thương tổn giữa quan hệ huyết thống; 2 cái Xoay Thời Gian, phải là loại hoàn toàn vô hại.”
“Được, tổng cộng là 1 triệu 9000 vạn điểm cống hiến.” Ông ta cười nói, “Còn gì nữa không? Ví dụ như quần áo bắn ngược các loại thương tổn về pháp thuật, vòng tay tăng điểm thiện cảm, giày thất lý, bàn tiệc, bản đồ pháp thuật, Chậu Tưởng Ký hay nhánh cây may mắn chẳng hạn?”
Jerromy nghĩ nghĩ nói: “12 bộ quần áo bắn ngược các loại thương tổn pháp thuật, có thể biến hình, phải mềm mại; một bàn tiệc, hai bản đồ pháp thuật, 4 chiếc giày thất lý, một giỏ táo vàng. Mà ông à, có thú cưng nào phù hợp cho phù thuỷ nhỏ mười một, mười hai tuổi không?”
“Gần đây nghiệp đoàn có được một số trứng phượng hoàng, ưm, bên trại thú còn có một số bạch kỳ mã, Griffin và hắc ưng mới sinh ra. Đúng rồi, nghiệp đoàn chúng ta thuần dưỡng Tử Xà nhỏ, nếu không ai lấy thì sẽ bị giết. Còn một ít Ma Yết, nhưng thú dưới nước rất yếu ớt. Anh muốn cái gì?” Ông ta nghĩ nghĩ hỏi.
“Vậy được rồi, hai phượng hoàng, hai Ma Yết, hai bạch kỳ mã, một con Tử Xà nhỏ và một con hắc ưng trưởng thành.” Jerromy nhớ tới một số dược liệu trong Dược thuần tây, nói.
“Ưm, vậy lần này anh sẽ mất 11 triệu điểm cống hiến.” Ông ta nhanh chóng tính toán, “Anh còn thiếu 700 vạn điểm nữa.”
“Vậy sao? Thế thì bỏ bớt…” Jerromy không ngờ lại không đủ.
“Đợi đã, tôi có một biện pháp.” Ông ta nói.
Jerromy hơi sửng sốt, rồi gật đầu ý bảo ông ta nói.
“Anh biết Hội giao dịch Ambrosia chứ?” Ông ta cười gian trá.
Jerromy lập tức hiểu được, nói: “Nghiệp đoàn có phúc lợi gì?”
“Ừm, nghiệp đoàn quyết định tuyên truyền một chút, nên làm một quyển sách tuyên truyền, 500 người mạo hiểm trên cấp A đều phải tham dự, trọng tâm là 7 người mạo hiểm cấp SSS các anh. Vài năm nay với anh họ đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, nên…” Ông ta cười haha, “Phần thưởng của nghiệp đoàn là, nếu anh đồng ý xuất hiện trên quyển sách tuyên truyền thì sẽ thưởng cho anh 2 triệu điểm cống hiến. Mặt khác sẽ cung ứng táo vàng miễn phí cho anh.”
“Đây không phải ông đang ép tôi à?”
“Không, làm gì có, anh cũng có thể giảm vật phẩm mà.” Ông ta cười cười.
Tuy Jerromy không vui, nhưng nghĩ tới vẻ thèm nhỏ dãi táo vàng của bọn nhỏ thì vẫn gật đầu nói: “Được rồi, dù sao các ông cũng không thể đăng ảnh tôi trên đó. Mặt khác, tôi cần một số nhiệm vụ.”
Ông ta thấy thế cũng không quá ép nữa, chỉ nói là: “Được, thật ra nghiệp đoàn cũng có ý này, anh luôn thần bí, để mọi người có cảm giác thần bí cũng được. Hội giao dịch bắt đầu vào lễ Giáng sinh, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho anh Khoá Cảng tới địa điểm hội giao dịch.”
Jerromy không nói gì, hiển nhiên còn đang bực mình.
Ông ta hít một hơi: “Goá Phụ, trên thực tế tham gia giao dịch này mới có lợi, không phải anh vẫn muốn có một số phương thức điều chế độc dược sao? Trong hội giao dịch này, chỉ cần anh có đủ dược liệu quý hiếm thì có thể đổi lấy bất cứ cái gì, không phải sao?”
“Tôi biết rồi.” Jerromy nghĩ lại cũng biết ông ta nói có lý, nghĩ nghĩ nói, “Cho tôi nhận tất cả những nhiệm vụ kỳ hạn ba tháng liên quan tới Malardier, sa mạc Maserati, đầm lầy Aino, rừng nhiệt đới Santiago, và biển Đông. Tiếp theo tôi sẽ tới những chỗ này.”
“Được. Ngày mai hàng hoá và thư nhiệm vụ sẽ gửi tới chỗ anh, sinh vật cơ thể sống có thể bị ảnh hưởng, anh cần trấn an.” Ông ta nói.
“Ừm, đã biết.” Jerromy nói, sau đó anh bước vào lò sưởi hoá thành một ngọn lửa màu bạc.
…
Nhắc tới Simbo sau khi tiễn Jerromy, rồi đến tầng dưới tiếp tục trông tiệm, lại thấy một người trung niên ăn mặc sang trọng đang cười nói với hai đứa trẻ bằng tiếng Pháp. Simbo sợ gặp chuyện không may, dù sao ông biết hai đứa cực kỳ quan trọng với Jerromy nên lập tức đi tới.
“Thưa ngài, ngài cần gì sao?” Simbo cũng coi như nói tiếng Pháp khá lưu loát, mỉm cười gật đầu với hai đứa trẻ.
“À, là vậy, tôi cần ‘Lời nguyền xa xưa’, ‘Thảo luận về cổ thuật Maya’ với ‘Nghiên cứu và thảo luận về độc dược cổ truyền’ do ngài Asaprhett biên soạn. Nghe nói toàn bộ châu Âu cũng chỉ có ở tiệm của ông, bởi vậy cố ý tới nước Pháp tìm.” Người trung niên cực kỳ ngạc nhiên vì Simbo cũng biết tiếng Pháp, ông ta lập tức nói ra những gì mình cần.
“Vậy sao, chờ một lát.” Simbo nói, phất tay, 6 quyển sách bay tới từ một giá sách không xa, “Chỉ có bản tiếng Anh và Đức.”
“Thưa ngài, ngài nên mua bản tiếng Anh.” Một bên, Apollo chen một câu.
“A, cậu bạn nhỏ, vì sao vậy?” Phù thuỷ trung niên vừa đi vào đã thấy hai đứa trẻ như thiên sứ, rất đáng yêu.
“Vì ngài Asaprhett là người nước Anh mà, tuy đều biết tiếng Đức, Pháp, Ý nhưng cháu nghĩ so sánh mà nói thì sẽ không thành thạo bằng tiếng Anh, dù sao đó mới là tiếng mẹ đẻ của ngài ấy, không phải ạ?” Artemis nói.
“Ừm, hai đứa nói rất đúng, thiên sứ đáng yêu à. Vậy bản tiếng Anh thôi, à đúng rồi, chủ tiệm à, hai đứa trẻ đáng yêu này là cháu nội của ông sao?” Phù thuỷ trung niên kia hỏi.
“Sao tôi lại có phúc như vậy chứ, nếu là cháu nội nhà tôi thì tốt rồi. Là con của một người bạn, anh ấy đi ra ngoài có chuyện, lo đứa trẻ ở chỗ khác.” Simbo cười khách sáo nói với người kia.
“A, không biết nên xưng hô với chàng trai cô gái nhỏ bé này thế nào nhỉ?” Người trung niên thật sự rất thích hai đứa trẻ này.
“Thưa ngài, trước khi hỏi tên người khác có phải ngài nên giới thiệu về mình không ạ?” Bọn nhỏ đáng yêu nháy đôi mắt xanh biếc, nhưng khiến người trung niên kia ngơ ngẩn.
“A, đây là lỗi của ta, thật sự có lỗi rồi. Konstantin Van Capet, rất vui được gặp hai đứa.” Người trung niên cũng không tức giận, cực kỳ vui vẻ cười đùa, lập tức trịnh trọng giới thiệu mình.
“Cháu là Apollo Prince, rất vui được gặp ngài.” Apollo lập tức cúi chào ngài Capet, sau đó kéo em gái sang bên cạnh giới thiệu, “Đây là em gái cháu, Artemis Evans.”
Artemis kéo góc váy rồi nói: “Xin chào, ngài Capet.”
Hai người lớn tuổi nhìn hai đứa nhỏ choai choai dùng tay chân ngắn ngủn của mình làm ra động tác tiêu chuẩn của người trưởng thành thì không khỏi buồn cười, đương nhiên cũng âm thầm khen ngợi sự dạy dỗ của gia đình.
“Ngài Capet, ngài xong chưa ạ? Chúng ta còn phải đi thăm ngài Lorraine ban giám đốc trường Durmstrang đó.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
“A, thật có lỗi, ta phải đi rồi. Này, hai thiên sứ, về sau có cơ hội tới nước Pháp thì nhất định phải tới thăm ta nha, chúng ta là bạn đúng không nào?” Ngài Capet cười tươi nói, lúc sau bỏ lại một túi Galleon không nhẹ, “Cảm ơn ông, chủ tiệm, không cần trả lại, để bọn trẻ tìm sách là được rồi.”
“Được, cảm ơn ngài.” Simbo đợt nhiên cảm thấy bọn trẻ nhà Jerromy cực kỳ giá trị để câu khách, nhìn ngài Capet ra ngoài sau đó nhìn vào Galleons trong tay trả cho hai đứa trẻ, không khỏi nở nụ cười, “Được rồi, mấy đứa có thể đi tìm sách.”
Hai đứa cực kỳ vui vẻ vọt vào giá sách, Simbo bật cười, nhưng tên của vị khách vừa rồi khá là quen mà…
Ngài Capet ra khỏi tiệm sách, lập tức có một ông cụ như quản gia cầm lấy sách vở có vẻ cực kỳ nặng trên tay ông ta.
“Messier, cẩn thận một chút.” Vài cuốn sách này ông ta đã hỏi thăm rất lâu mới mua được đó.
“Vâng, ông chủ.” Quản gia Messier đương nhiên biết ông chủ nhà mình tới Đức chủ yếu là vì vài cuốn sách này, còn việc đi thăm ngài Lorraine cũng chỉ là thuận đường.
“À đúng rồi, nói cho bà Olympe Maxime Hagrid, thêm hai cái tên vào danh sách học trò Beauxbatons năm nay.” Ngài Capet lại nhìn thoáng qua tiệm sách kia, bọn trẻ đáng yêu như vậy sao lại không thể tiến vào Beauxbatons chứ?
“Ông chủ?”
“Apollo Prince và Artemis Evans.” Ngài Capet lộ ra vài phần từ ái, không biết vì sao những năm gần đây nhìn bọn trẻ lại gợi lên ký ức, lớn tuổi rồi có phải đều như vậy hay không?
“Vâng, ông chủ.” Đây là lần đầu tiên Messier thấy ông chủ nhà mình có vẻ hiền từ như vậy, là tộc trưởng gia tộc Capet lâu đời, chủ tịch ban giám đốc Beauxbatons, ngài ấy cũng không phải dễ đối phó. Không biết đứa trẻ như thế nào lọt được vào mắt ngài ấy? Dù là ai thì tương lai chỉ cần chúng vào Beauxbatons tuyệt đối sẽ được ưu ái đặc biệt, ngài cũng không có con nối dòng, nên ngài luôn đi tìm những người thừa kế thích hợp. Đối với ngài Capet mà nói, người thừa kế của ngài cũng không cần có quan hệ huyết thống hay cực kỳ thân thiết, chỉ cần đứa trẻ đó đủ vĩ đại, thông minh, đương nhiên, quan trọng nhất là được ngài Capet yêu thích!
Messier không khỏi liếc qua tiệm sách, ông cực kỳ tò mò, đứa trẻ thế nào lại khiến ông chủ nhà mình thích như vậy? Đồng thời cũng cực kỳ hối hận khi không đi cùng với ông chủ. Sau đó ông đỡ ngài Capet lên xe ngựa, rồi cũng đi theo, không hề lưu luyến.
…
Hogwarts, phòng hiệu trưởng.
“A, Severus, hoan nghênh thầy trở về.” Khi Slytherin áo đen bước ra khỏi lò sưởi đã thấy gần như là toàn bộ các giáo sư nhân viên của trường.
Không thể tránh được một quãng ôn chuyện xưa – Severus nghĩ. Con ngươi đen lướt qua các đồng nghiệp, có người vui vẻ, có người khẽ nhíu mày, có người khinh thường, có người lại giật mình, không hề giống nhau. Nhưng giây tiếp theo, y đã bị bà Pomfrey, giáo sư McGonagall, giáo sư Sprout, giáo sư Binns kéo qua một bên hỏi này hỏi kia.
“Được rồi, tôi đã về.” Nghe được những lời quan tâm từ đồng nghiệp, Severus cảm thấy ánh sáng phòng hiệu trưởng quá mạnh, khiến mắt y hơi ướt.
Trên tường, bức ảnh Dumbledore nở nụ cười an tâm.
– Hết chương 8 –