Vì nửa đầu thế kỷ trước, ở nước Đức có một Chúa tể Hắc ám như Gellert Grindelwald, hơn nữa quý ngài này không phải kẻ điên như Voldemort, vì thế giới pháp thuật nước Đức phồn vinh hơn hẳn các quốc gia khác. Họ có hai khu phố pháp thuật, một là đại lộ Alpha ở Berlin, một là đại lộ Moline ở Munich. Đương nhiên, đây chủ yếu là do vấn đề lịch sử giữa Đông Đức và Tây Đức.
11 giờ, chuẩn bị xong một nhà ba người khoá kỹ cửa, đi tới đại lộ Moline. Anh Asaprhett mỗi tay kéo một đứa, đi ra khỏi sân, rút đũa phép phóng một tín hiệu, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe nhỏ bay tới, dừng ngay trước mặt ba người họ.
“Xin chào, hai chàng trai và cô gái xinh đẹp, chào mừng sử dụng taxi Mephisto, tôi là người lái xe số 2013, mời lên xe.” Người lái là một ông chú thân thiện, nhìn từ chỗ ngồi của người lái thì biết.
“Xin chào.” Anh Asaprhett vừa nói vừa để bọn trẻ ngồi ghế sau, rồi mình thì ngồi cạnh lái xe, “Đi tới đại lộ Moline, đừng đi quá nhanh, hai đứa con tôi cần làm quen với hoàn cảnh xung quanh.”
“Được, thưa ngài.” Lái xe nói, điều khiển cái kính rụt xuống.
“Apo, Al, có lẽ ba không thể chờ tới sinh nhật hai đứa vào tháng sau mới đi, vì thế hai đứa cần phải làm quen cách mua đồ dùng sinh hoạt và thức ăn ở đây.” Anh Asaprhett quay xuống bọn nhỏ ở ghế sau.
“Ba, chúng ta mới về từ rừng Nani Roger trở lại, ba ở với con vài ngày nữa được không ạ?” Artemis thì thầm.
“Con ngoan, hai đứa biết ba phải tới rừng Malardier, nếu không xuất phát từ giữa tháng 8 thì sẽ lỡ thời gian thu hoạch hoa lưu huỳnh.” Anh Asaprhett nói.
“Ba, chúng con cũng muốn đi theo.” Artemis nói.
“Nhưng Al à, con biết đó, hai đứa sắp 11 tuổi, cần phải học tập một cách có hệ thống, cần có bạn bè.” Anh Asaprhett kiên nhẫn giải thích.
“Nhưng ba à, chúng con cảm thấy đi theo ba là có thể học được rất nhiều thứ, vì sao phải tới trường ạ? Hay chúng con quá yếu làm ba bị liên luỵ?” Apollo mở to đôi mắt xanh biếc, đáng thương nói với ba mình.
“A, Apo, con đừng nghĩ như vậy, với ba thì con và Al đều là cục cưng của ba, không hề bị liên luỵ.” Anh Asaprhett quay đầu nói.
“Chúng con không muốn tới trường…” Apollo nhăn mày.
“Không được, hai cục cưng, bắt buộc phải tới trường. Con à, hai đứa đã trưởng thành, cần có bạn. Hơn nữa ba không có thời gian dạy các con, tuy các con đã nắm giữ được một số pháp thuật mà ngay cả học trò năm bảy trong trường cũng không dùng tốt, nhưng ba vẫn hy vọng các con học được nhiều thứ hơn. Ba hy vọng tương lai hai đứa có thể giỏi hơn ba.” Anh Asaprhett nói.
“Nhưng ba à, chúng con sẽ nhớ ba…” Hiển nhiên Apollo không định tha.
“Ba sẽ nhớ hai đứa, ba sẽ gửi thư thường xuyên, hai đứa đừng lo lắng.” Anh Asaprhett cười nói, “Ba đã nói, hai cục cưng của ba đã trưởng thành không cần ba phải lo đúng không? Mấy năm trước ba để hai đứa ở Pháp hai đứa cũng không sợ phải không nào?”
“Được rồi, vậy ba sẽ gửi cho chúng con đồ chơi đúng không ạ?” Apollo thấy ba không thay đổi ý định, vì thế bắt đầu tranh thủ quyền lợi.
“Đương nhiên rồi, ba sẽ gửi cho Apo dược liệu thú vị nhất, gửi cho Al sách hay nhất.” Anh Asaprhett cong mày, nhưng trong mắt cũng mang thương cảm.
…
Rất nhanh taxi pháp thuật đi ra đầu đường Moline – ở bờ sông Isar có một quán bar cực kỳ hiện đại, anh Asaprhett đưa cho lái xe 13 Sickles và 1 Galleons làm tiền boa, để nhờ lái xe quay lại đây đón mình vào 3 giờ chiều. Vì có tiền boa nhiều như vậy, lái xe vui vẻ nhận lời.
Anh Asaprhett dẫn hai đứa con vào quán bar, rồi tới một căn phòng, lại sờ sờ một bức tranh cổ điển trong căn phòng đó, cánh cửa trên bức tranh lập tức mở ra, anh Asaprhett kéo hai người con trai đi qua viền tranh.
Hai bên ngã tư đường các cửa hàng san sát nhau, dưới ánh nắng rực rỡ, người đến người đi trên con phố. Anh Asaprhett dẫn bọn nhỏ đi tới một toà kiến trúc màu trắng cao ngất ở giữa trung tâm con phố, đây là tổng chi nhánh của ngân hàng Gringotts ở Tây Đức. Cánh cửa màu đồng rất cổ, trên có khắc chữ, hiển nhiên đã trải qua nhiều năm tháng. Hai yêu tinh mặc đồng phục đứng hai bên cửa, tóc chúng rất thưa, lỗ tai thì to, làn da nhăn nheo, tay chân lại bé xíu…
Apollo và Artemis thường xuyên theo ba đi khắp nơi cũng hay nhìn thấy sinh vật này nên không kinh ngạc lắm.
Yêu tinh cúi đầu chào với ba người, giúp anh đẩy cánh cửa đồng to cũ kĩ ra, rồi cánh cửa màu bạc hiện lên trước mắt, trên đó có khắc những hàng chữ bằng tiếng Đức:
Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:
Hễ tham thì thâm.
Những ai hưởng mà không hiến,
Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.
Vậy cho nên nếu khám phá được.
Dưới sàn, kho tàng không phải của mình.
Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.
Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu.
Bọn trẻ không nói gì mà chỉ lắc đầu, mấy năm nay chúng đã không còn ôm hy vọng gì với ngân hàng phù thuỷ nữa, hầu như chỉ cần vào Gringotts là sẽ đọc được nội dung này, tuy chữ viết khác nhau nhưng nội dung chẳng thú vị gì. Mặc cho hai yêu tinh vội vàng đi lên trước, đẩy cánh cửa bạc cho họ rồi đi tới một đại sảnh to lớn bằng đá cẩm thạch, đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết trên những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vào các cửa này.
Đi sát ba, nhìn ông lấy một ít Galleons từ chỗ yêu tinh cũng đổi thêm vài đồng Euro. Sau đó hơi thất vọng – hôm nay ba không dẫn họ đi chơi xe Gringotts. Nói thật, họ hơi nhớ cái xe chạy như bay kia.
Ra khỏi Gringotts, anh Asaprhett dẫn hai con đi ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn, nhìn động tác lịch sự khi ăn cơm, anh không khỏi ngẩn người—
Chẳng lâu trước đó, có một người đàn ông…
Dù đã qua bao lâu, hình ảnh người kia vẫn không hề phai mờ, có lẽ là vì con quá giống anh ấy? Không, dù có nhìn đứa con gái không hề giống anh ấy thì cũng sẽ nhớ tới anh ấy. Mình vẫn chưa hề quên, chưa từng quên những ký ức tốt đẹp ấy, dù sự ngọt ngào có đi kèm bóng ma chiến tranh và nguy hiểm chết người. Chuyển sang tay trái, nhìn chiếc nhẫn bạc có khảm thuỷ tinh đen hơi mòn trên ngón tay áp út trái—
Anh ấy từng nói, sau khi chiến tranh kết thúc phải mua cho mình một cái nhẫn quý giá hơn, chứ không phải là dùng một chiếc nhẫn rẻ tiền đại diện cho trái tim trân quý nhất. Trên thực tế, mình không hề để ý, anh đã đeo nhiều năm, rẻ cũng được, mới cũng thế, quý giá cũng vậy, chỉ cần anh ấy đeo cho mình là đã đủ rồi.
Ngay ban đầu, mình không hề thích anh ấy, ai mà ngờ rằng mình sẽ yêu giáo sư độc dược chua ngoa hơn mình tận 20 tuổi chứ. Đó là một sự cố bắt đầu từ năm thứ năm, và có lẽ đó chính là một khúc rẽ ngoặt mới… nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là mình và anh ấy yêu nhau, giúp đỡ nhau trong chiến tranh, đều mong chờ hạnh phúc, nhưng anh ấy lại rời khỏi mình vì cái gọi là sứ mệnh cuối cùng, để lại một người chưa chết và hai đứa con mồ côi từ trong bụng.
Sev… anh nhẫn tâm quá.
Sev, vì sao em vẫn yêu anh như vậy? Chưa từng quên.
Chim dù bay xa thế nào cũng luôn nhớ bay về phía nam, con người đi khắp nơi, điểm dừng chân cuối cùng vẫn là nhà.
Nhưng, Sev à, hạnh phúc mà chúng ta mong chờ ở đâu?
…
Gió lạnh gào thét thổi qua, sóng biển vỗ lên bờ đá bên ngoài, dù không có Giám ngục nhưng hơi thở lạnh giá suốt 12 năm ở nơi đây vẫn chưa từng biến mất, dù giờ là tháng bảy nóng nhất đi chăng nữa. Nếu nơi này còn có thứ gì tồn tại thì chắc chắn đó là – tuyệt vọng. Đây là Azkaban.
Cửa lao chưa từng mở ra suốt 12 năm lại đang vang lên tiếng kêu chói tai.
“Ngài Snape, bộ trưởng cho mời.” Người trông ngục kia mang theo ý châm chọc.
…
Người đàn ông đeo xiềng xích được đưa đến văn phòng bộ trưởng.
Cô Zabini yên lặng đánh giá giáo sư của mình, so với trí nhớ thì Snape gầy yếu đi nhiều. Làn da vàng như nến dán lên khung xương, chỉ có đôi mắt màu đen còn có ít sức sống, có lẽ mang theo ít khó hiểu. Mái tóc không còn đen, cũng dài tới hông – lại càng khiến người nọ thêm già nua và gầy yếu – tóc đã không còn đầy dầu như trong trí nhớ mà trở nên xơ xác. Áo choàng màu đen đã rách tung toé, chỉ có thể gọi là mảnh vải, tay áo không che được làn da tái nhợt, và dấu hiệu xanh tím biến thành màu đen. Mà đôi chân kia thì đã nứt toác, miệng vết thương trông ghê người – mọi thứ đều khiến nữ bộ trưởng run rẩy, theo bản năng cô lùi về sau một bước.
“Tìm tôi có chuyện gì? Cậu ấy về rồi?” Giọng người nọ cũng không có vẻ từ tính như năm đó, mà lại khàn khàn.
“Con xin lỗi, giáo sư, chúng con vẫn không có tin của cậu ấy.” Hermione đỏ mắt nói, “12 năm qua, cậu ấy như đã bốc hơi khỏi thế gian.”
“Tôi biết rồi.” Chút sức sống cuối cùng trong con ngươi đó cũng biến mất, “Vậy nếu tôi đoán không nhầm thì cô là bộ trưởng Bộ Pháp thuật?”
“Đúng vậy, thưa giáo sư.”
“Ừm, để tôi đoán xem… cô tìm tôi… có lẽ là giết tôi vì Hogwarts?” Snape bình tĩnh đưa ra lời suy đoán, hoặc phải nói là hy vọng của anh.
“Không, giáo sư, con vĩnh viễn sẽ không làm vậy.”
“Vậy thì vì cái gì khiến cô Granger biết tuốt, nữ anh hùng kề vai chiến đấu với Kẻ Được Chọn, quý bà bộ trưởng hoàn hảo lại hạ mình gặp một Tử thần Thực tử dơ bẩn?” Snape thong thả nói.
“Ừm, giáo sư, chúng con biết thầy ở bên này…” Giọng Hermione thoáng giảm, búng tay một cái mở xiềng xích, “Trên thực tế, hôm nay đích đến của thầy là Hogwarts, nhưng con cho rằng, là một Slytherin thì trước đó thầy nên sửa sang lại mình một chút. Được rồi, quần áo thì Draco đã chuẩn bị, đi thôi.” Hermione hít một hơi, đẩy người vào phòng rửa mặt trong văn phòng bộ trưởng, “Độc dược con đã đặt ở bồn rửa tay, tuy có lẽ kém hơn thầy tự làm nhưng chúng con đã tìm độc dược tốt nhất. Mặt khác, giáo sư, con không phải là cô Granger, con là phu nhân Zabini; người luôn kề vai chiến đấu với Harry không phải con, mà là thầy!”
Đóng chặt cửa cho Snape, Hermione đi về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một cây đũa phép sồi xanh 12 tấc rưỡi Anh, suy nghĩ bay về 12 năm trước—
“Hermione, để đũa phép của mình chôn cùng anh ấy.”
– Hết chương 5 –