Đức, Munich, đại lộ Moline.
Anh Asaprhett dẫn bọn nhỏ ăn xong cơm rồi đưa vào một tiệm sách có một vị trí cực kỳ bí mật.
Tiệm sách tư nhân này có tên là “Wonder Time”, mỗi lần có dịp đến Đức anh Asaprhett đều tới, nhưng đây là lần đầu tiên dẫn bọn nhỏ đến đây. Anh đi vào tiệm sách, chào hỏi ông chủ tiệm ngồi trước cửa.
“Chào, Simbo.” Anh Asaprhett cũng coi như có quen biết chủ tiệm, một người mạo hiểm đã nghỉ, năm đó ông ấy thường hay giới thiệu mình đến từ một đoàn mạo hiểm lâu năm.
“Chào, Jerromy.” Chủ tiệm ngẩng đầu thấy người quen thì cười nói, lại thấy anh đang nắm tay hai đứa bé, “A, đây là…”
“À đúng rồi, chúng là con tôi. Apollo Prince và Artemis Evans.” Jerromy cười giới thiệu, “Đây là ông Simbo Timus, ba đã nói qua với hai đứa rồi đó.”
“Chào ông Simbo!” Bọn nhỏ lập tức ngọt ngào chào.
“Bọn trẻ đáng yêu làm sao, lần trước ông gặp mấy đứa còn đang ở trong lòng Jerromy thổi bong bóng đó. Nghe nói hai đứa thích đọc sách? Đó là thói quen tốt nha. À, hôm nay hai đứa có thể lựa chọn những quyển nào mình thích nhé.” Simbo nói.
“Cảm ơn ông.” Được lợi bọn nhỏ rất vui vẻ.
“Được rồi, mấy đứa đi tìm sách đi. Trong lúc đó ba nói chuyện với ông Simbo nhé, rồi đến nghiệp đoàn một chuyến mới tới đón hai đứa, được không?” Jerromy nói, “Lát nữa sẽ đưa hai đứa tới tiệm độc dược.”
Hai đứa bé nghe lời gật đầu rồi vui vẻ đi vào chỗ giá sách. Mà Jerromy và Simbo liếc nhau, cùng nở nụ cười.
“Tốt quá, Jerromy, bọn nhỏ nhà cậu cũng không tệ đâu.” Simbo cười nói, “Tôi có một số việc muốn nói với cậu, đi theo tôi.”
Jerromy gật đầu, đi theo ông lên tầng hai. Trên đó có một phòng khách nhỏ, phong cách sang trọng Baroque trong này khiến Jerromy ngơ ngẩn một lát, nhưng sau khi Simbo ngồi thì Jerromy cũng tự động ngồi xuống ở vị trí dành cho khách.
“Uống gì không?” Simbo hỏi.
“Cà phê đen, không đường không sữa.” Vừa mới nói xong, trên bàn đã xuất hiện một tách cà phê và một tách trà.
“Tôi đã nghe về chuyện cậu hỏi.” Simbo nói, “Hắc liên hoa rao bán trong hội đấu giá đồ trân phẩm của công hội mạo hiểm ba mươi năm trước đã được gia tộc Louis nước Pháp mua về.”
“Gia tộc Louis?” Jerromy nhíu mày, đây cũng không phải tin tức tốt gì.
“Nhưng, gần đây, gia tộc Louis lại đang vội, họ cần một viên ngân tinh thạch, nói là có thể dùng hắc liên hoa cộng thêm một chút Galleons để trao đổi. Nhưng cậu biết đấy, dù cho hắc liên hoa rất quý hiếm, nhưng ngân tinh thạch lại là tài nguyên quý giá nhất của bộ tộc nhân ngư, hơn nữa tộc nhân ngư đang làm căng. Vì thế, nhiệm vụ ấy đã tồn ở công hội một tuần rồi, không ai muốn làm nhiệm vụ lỗ vốn này cả.” Simbo nói, “Chẳng qua, nếu là cậu thì chắc không khó, tôi đoán họ cũng nghe nói về cậu rồi, hơn nữa Galleons trong tộc cũng không nhiều nên mới đang vội vàng.”
“Ừm, cũng lâu rồi tôi chưa đi thăm Mermaid.” Jerromy uống một ngụm cà phê, sau đó bắt đầu tính toán lộ trình ra ngoài lần tới.
“Thật ra cậu cũng không cần lo lắng quá, hiện tại bọn nhỏ không phải đều tốt rồi sao?” Simbo an ủi.
“Đó là vì tôi cho chúng uống Dược thuần tây, hơn nữa bắt chúng luyện tập pháp thuật cao cấp mỗi ngày. Tôi dám cá, nếu một ngày chúng quên không uống, tôi lại không ở bên thì mức độ hỗn loạn pháp lực của hai đứa sẽ bùng nổ tới mức không thể điều trị nổi, thậm chí sẽ xảy ra bạo động pháp lực cực kỳ đáng sợ.” Jerromy bất đắc dĩ nói.
“Haizz, làm khó cậu rồi. Mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi vì bọn nhỏ, không có chỗ ở cố định, quanh năm suốt tháng bận rộn.” Simbo đồng tình nhìn hậu bối trẻ tuổi.
Jerromy cười cười, không tiếp lời. Năm đó, bác sĩ nào cũng khuyên mình phá thai, vì phù thuỷ mang thai không có người bên cạnh vận chuyển pháp lực định kỳ thì trên cơ bản hoặc thai chết lưu hoặc sẽ không thể nuôi sống được, càng không nói tới đôi song sinh, thậm chí có thể nói là một lần ba mạng. Nhưng anh vẫn kiên trì sinh, lúc ấy anh tự nói với mình: nếu bọn nhỏ không sống sót, vậy mình cũng có thể hoàn thành mong ước đoàn viên với Sev rồi, mà ngược lại, nếu bọn nhỏ sống sót thì mình nhất định phải nuôi chúng, nhìn chúng lớn lên, nhìn chúng có tiền đồ rồi khi đi tới thế giới bên kia tìm Sev mới có thể nói cho anh ấy biết rằng, huyết mạch anh ấy để lại chính là niềm kiêu hãnh cả đời của mình. Mấy năm nay, vì sức khoẻ của chúng anh chạy ngược chạy xuôi, cần y hỏi dược. Vì không có pháp lực của một người cha khác, từ nhỏ thể chất của hai đứa đã yếu ớt, hơn nữa hai đứa lại hoàn toàn kế thừa sức mạnh của anh và Sev, thể chất quá yếu không chịu nổi sức mạnh này, tình huống của hai đứa cũng khá tệ. Tất cả các bác sĩ đều nói chúng không sống quá 5 tuổi… khi anh tuyệt vọng, lại tình cờ vào tiệm sách Simbo, Simbo nói cho anh biết rằng cầu người không bằng cầu mình. Vì bọn nhỏ, anh tự học pháp thuật và độc dược cần thiết, nhưng tư liệu thì có hạn, vì thế Simbo lại giới thiệu anh tham gia nghiệp đoàn mạo hiểm. Sau khi có một cái tên mới, anh vừa mang theo bọn nhỏ, vừa mạo hiểm, cống hiến xong lại có được tư liệu học tập mới. Cứ như vậy, vừa học tập vừa chữa trị cho bọn nhỏ. Khi bọn nhỏ 4 tuổi, sau nhiều lần hỏi thăm, anh nghe tới một loại độc dược từ xưa – Dược thuần tây, cách thức điều chế ở trong thư viện Hiệp hội Độc dược chỉ cho các bậc thầy mượn đọc. Vốn anh cũng không ngốc, hơn nữa bốn năm kia vì chăm sóc bọn nhỏ và mạo hiểm, năng lực chế tác độc dược của anh cũng đã ngang với cấp bậc bậc thầy, nên vì cách thức điều chế Dược thuần tay, anh sử dụng thân phận Jerromy Asaprhett thi lấy chứng chỉ bậc thầy ở chi nhánh Hiệp hội Độc dược Italy.
Mấy năm nay, gần như không có thời gian quan tâm tới chuyện khác…
“Được rồi, tôi nhanh tới để xem có… nhiệm vụ nào không thích hợp không, rồi đi đổi thứ nào đó. Ừm, lần giao nhiệm vụ này chắc có thể nhận được không ít đâu.” Nói tới đây, mắt Jerromy hiện lên đắc ý.
“Ừm, đó là đương nhiên rồi, tôi nghe nói nửa năm trước cậu đã lấy hết nhiệm vụ thu thập và săn bắn ở Nani Roger trong công hội rồi? Có cần phải liều mạng như vậy không?” Simbo cười hỏi.
“Ông cũng biết sao?” Jerromy hơi ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, đám Ngân Hồ lần trước tới đã nói với tôi “Goá Phụ điên rồi”. Nghe nói cậu mang theo hai đứa cùng đi?” Simbo hỏi.
“Đúng vậy, dù sao tháng 9 chúng sẽ tới trường, tôi không muốn chúng vẫn đi theo tôi.” Jerromy cười nói, “Một ngày nào đó ưng nhỏ cũng phải rời khỏi sự bảo vệ của bố. Nhưng, Ngân Hồ lắm miệng thật, lần sau mà gặp cậu ta đang nửa sống nửa chết trong rừng thì tôi sẽ cho cậu ta uống Dược bổ máu đắng nhất.”
“Vậy cậu còn phải tìm thêm Tử Tinh, Kim Tử, Nguyệt Thần, Mộng Ảo Yêu Cơ, Phố Lang nữa.” Simbo bán đứng nhanh gọn.
“Hm…” Jerromy trợn trắng mắt.
“Được rồi, cậu cũng đừng làm quá, họ cũng chỉ là thương hai đứa nhỏ theo cậu màn trời chiếu đất mà thôi. Dù sao thì ở trong công hội người mạo hiểm cấp SSS cũng chỉ có bảy người các cậu, mà cậu lại là người trẻ tuổi nhất cũng có tài nhất, vài người còn lại thì chưa có con. Nghe nói cậu đã cứu họ không chỉ một lần?” Simbo tám chuyện.
“Biết vậy, họ vẫn luôn thích hai đứa nhà tôi.” Jerromy tránh câu hỏi cứu người, nói xong đứng dậy, “Rồi, tôi phải đi đây, nếu không đến 4 giờ sẽ không kịp tới chỗ hẹn với bậc thầy Jefferson đâu.”
“Đi thôi, trong này chúng rất an toàn.”
Jerromy tiến vào lò sưởi lấy ra một huy hiệu pha lê màu tím từ trong túi gắn lên trước ngực, sau đó lấy một cái mặt nạ, nắm một ít bột floo màu bạc đặc biệt ở trên tường, nói to: “Đại sảnh Công hội Mạo hiểm.” Sau đó hoá thành một ngọn lửa màu bạc rồi biến mất.
Simbo mỉm cười uống tách trà của mình, mỗi lần hậu bối này tới Đức luôn mang theo ít sách và mấy thứ lạ lạ, hoặc là tâm sự với ông.
Tuy Jerromy chưa bao giờ nói về quá khứ của mình, nhưng dựa vào sự quan tâm của cậu ấy với bọn trẻ là biết cậu ấy yêu bạn đời của mình bao nhiêu. Nếu bạn đời cậu ấy còn sống thì người nọ nhất định là sẽ người hạnh phúc nhất. Cậu ấy là người nước Anh, khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới trận chiến mười hai năm về trước, chiến tranh luôn là đề tài rất tàn khốc, giới phù thuỷ tồn tại được đến nay cũng đã xảy ra rất nhiều trận chiến, chắc Jerromy cũng chỉ là một trên vạn vạn người khác đã bỏ lỡ hạnh phúc của mình trong chiến tranh đúng không? Đau lòng nhưng vẫn phải kiên cường sống vì con, vì vật báu mà người yêu để lại.
…
Nước Anh, Bộ Pháp thuật, văn phòng bộ trưởng.
Hermione nhìn giáo sư độc dược học cuối cùng đã mang theo vài phần dáng vẻ trong trí nhớ, thầy ấy ngồi trên chiếc salon màu đen, mặc một bộ áo chùng đen, vật liệu may do đích thân Draco lựa chọn, chắc không tồi đâu. Thầy ấy như đang hoà cùng đêm tối, nhưng ngay cả như vậy, sống lưng thẳng tắp và sự lạnh nhạt trên gương mặt lại làm người ta không thể bỏ đi sự hiện hữu của thầy. Đây là Severus Snape – hiệu trưởng mà Hogwarts tán thành – bạn đời của Harry Potter.
“Giáo sư, thầy có khoẻ không?” Hermione phát hiện dù cho mình đã là bộ trưởng thì ở trước mặt giáo sư Snape cô vẫn phải bỏ đi các tiêu chuẩn cần có.
“Quả nhiên ta không thể nào hy vọng một Gryffindor sẽ biến thành một Slytherin được.” Severus lạnh nhạt nói một câu, như đang thì thầm.
Những lời này như một chậu nước đá hắt lên mình giữa tháng mười hai, Hermione giật mình.
“Vậy, giáo sư, đầu tiên là việc công, sau đó chúng ta sẽ bàn về những thứ khác được không ạ?” Hermione đưa tới một chén độc dược màu đậm, chủ yếu là muốn bổ sung dinh dưỡng cho giáo sư, nhưng lo lắng nếu đưa cho mình giáo sư thì giáo sư sẽ mất tự nhiên nên mình cũng cầm một chén.
“Đồ uống mới của văn phòng bộ trưởng thật là bất ngờ…” Dù biết Hermione quan tâm nhưng vẫn không nhịn được châm chọc.
“Ừm, đầu tiên, con cần phải giải thích với thầy một chút vì sao thầy lại ngồi ở đây.” Hermione cũng không để ý tới lời châm chọc kiểu Slytherin của Snape, cạnh cô cũng không ít người bạn là Slytherin, chỉ cần bỏ ngoài tai là được rồi, “Giáo sư, thầy biết về Hội giao dịch Ambrosia đúng không ạ?”
“Lúc nào?” Severus sửng sốt, hỏi.
“Ngày 25 tháng 12, ở Hogsmeade, diễn ra trong 15 ngày.” Hermione nói đơn giản, cô biết với năng lực gián điệp hai mang thì những chuyện khác cũng không khó đoán.
“Vậy vì sao phải đưa ta ra?” Severus hỏi.
“Con nghĩ thầy có thể không biết, nhà Slytherin ở Hogwarts đã không có học trò nào suốt mười năm nay, mà giáo sư Slughorn lại tạm thời từ chức, giáo sư McGonagall hy vọng thầy có thể trở lại Hogwarts.” Hermione kể đơn giản.
“Chỉ như vậy?” Không thể nào, đám quý tộc Slytherin phải có người thừa kế chứ.
“Hoặc tới Durmstrang, hoặc tới Beauxbatons, hoặc là yêu cầu Mũ Phân Loại cho tới Ravenclaw.” Đương nhiên Hermione biết bọn nhỏ quý tộc Slytherin đã đi đâu.
“Một lũ đần!” Severus ác ý mắng một câu.
“Mà bọn trẻ muốn tới Slytherin thì còn quá nhỏ.” Hermione giải thích.
“Vậy, các người định giải thích thế nào với đại chúng về việc thả một Tử thần Thực tử cũ dơ bẩn sắp dạy người thừa kế của họ?” Severus nhướng mày.
“Thầy đừng lo, con và giáo sư McGongall đã chuẩn bị một chút rồi, nhưng không thể không bắt thầy phải đeo cái này.” Hermione lấy ra hai vòng tay thuỷ tinh sáng loé, “Đây là công cụ theo dõi mới nhất.”
Con ngươi Severus trở nên sâu thẳm vô cảm, nếu không biết tình trạng Slytherin hiện tại thì y chắc chắn sẽ từ chối sự nhục nhã này. Nhưng giờ y không từ chối nổi, vì y là một Slytherin, là một phù thuỷ coi Hogwarts là nhà. Y nhớ tới lời của một người – “Sev, chiến tranh đã kết thúc, anh tiếp tục làm hiệu trưởng, em sẽ xin làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám… Hogwarts chính là nhà của chúng ta.” Nhà? Vậy, Harry của tôi, chừng nào thì em sẽ về nhà?
“Ta hiểu.” Severus nghe thấy mình nói như vậy.
Hermione thở ra một hơi, thấy Severus bưng chén uống vài hớp liền cười nói: “Lát nữa con sẽ đưa thầy tới Hogwarts.”
“Ừ. Nhưng, ta cần đũa phép.” Severus đưa ra một yêu cầu.
“Giáo sư, cái này là do Harry để lại, lúc đó cậu ấy bảo con đưa nó hợp táng với thầy.” Hermione vừa đưa ra một cái hộp vừa nói.
“Ta biết rồi.” Severus sửng sốt một lúc mới ép mình nói, ôm hộp vào lòng.
“Ừm, giáo sư, còn một chuyện, chúng con vừa mới phát hiện, trước mắt chỉ có con và Draco, Blaise, Pansy biết, nhưng Draco cho rằng nên nói với thầy.” Hermione nói, hơi khó xử, “Về Harry…”
Severus ngẩng mạnh đầu.
“Mấy ngày trước, vì tìm manh mối của Harry Draco đã ép mở số mười hai quảng trường Grimmauld. Phát hiện ra…” Hermione lấy ra một tấm da dê được chế tạo từ bệnh viện St Mungo, “Một tờ giấy chẩn đoán vào ngày 4 tháng 5.”
Severus gần như cướp lấy, Hermione thấy thầy lướt qua tấm da dê, rồi đột nhiên nhìn chăm chú vào một chỗ, đúng vậy, Hermione đương nhiên biết nơi đó viết cái gì —
Kết luận người bệnh đã mang thai 3 tháng! Mà còn là song sinh!
– Hết chương 6 –