Thật đúng là Hội giao dịch Ambrosia xứng đáng là hội giao dịch cao nhất, tổ chức 50 năm một lần, người mời đều là bậc thầy hay đoàn đội mạo hiểm giỏi nhất của giới độc dược.
Mọi người đều biết, bậc thầy độc dược đều có một lượng nhu cầu về nguyên liệu đặc thù không nhỏ, mà nơi chúng sinh trưởng lại vô cùng nguy hiểm, với bậc thầy độc dược mà nói thì phần lớn họ đều không thể đi vào những nơi này. Nói trắng ra thì năng lực của đám bậc thầy độc dược này không đủ mạnh. Hơn nữa, những bậc thầy độc dược chỉ say mê điều chế sẽ không lấy mạng mình ra đùa. Như vậy, làm thế nào để họ có thể lấy được dược liệu đặc thù mà mình muốn? Một là phải treo giải thưởng, đúng với cái gọi là phần thưởng lớn thì sẽ có kẻ dũng cảm; một là phải chuyên đi tìm ở những nơi có người mạo hiểm.
Giới pháp thuật, có một nghề nghiệp cực kỳ nguy hiểm, họ chạy ở khắp các khu vực nguy hiểm nhất, đũa phép luôn trong tình trạng nhuốm máu. Họ có xu hướng sống cho ngày hôm nay, họ tìm kiếm sự hồi hộp của mạo hiểm, họ thích mạo hiểm. Nhóm mạo hiểm có thể có được rất nhiều dược liệu độc đáo, lại còn cực kỳ tốt. Họ tuân thủ nguyên tắc của tự nhiên, họ cũng có đoàn đội và nghiệp đoàn, người mạo hiểm là một chức nghiệp từ lâu trước kia, nên nghiệp đoàn mạo hiểm có chính hệ thống và cấp bậc của riêng mình. Trong nghiệp đoàn mạo hiểm chia làm các cấp bậc: người mạo hiểm cấp E, D, C, B, A, S, SS và SSS, mỗi một cấp bậc có phúc lợi riêng biệt, nó bao gồm một số tư liệu, pháp thuật, độc dược, trang bị hiếm có. Đương nhiên, người gia nhập nghiệp đoàn mạo hiểm có một lợi ích, căn cứ vào hiệp nghị giữ bí mật của nghiệp đoàn, người mạo hiểm có thể có một cái tên thứ hai và một danh hiệu đặc biệt được thừa nhận.
Nghiệp đoàn mạo hiểm rất ít khi phát triển trong cuộc sống bình thường, rất nhiều người còn không biết nó có tồn tại, chỉ một số “người trong cuộc” chân chính mới có thể tiếp xúc. Mà nhóm mạo hiểm cần cả độc dược, cũng không phải ai cũng am hiểu cách chế tác độc dược, trong kiếp sống luôn ngập tràn nguy hiểm thì thường thường một bình độc dược chính là căn cứ bảo vệ mạng sống duy nhất. Từ trước tới nay Hiệp hội Độc dược là một vị khách hàng lớn của nghiệp đoàn mạo hiểm, một năm có tới 35% nhiệm vụ mạo hiểm là về dược liệu. Tiếp theo là Hiệp hội Luyện kim chiếm 30%, còn đâu thì phân tán nhỏ lẻ.
Hội giao dịch Ambrosia 50 năm mới tổ chức một lần, mục đích là để bậc thầy độc dược mới giao tiếp với người mạo hiểm cấp A, để hai bên bắt đầu hợp tác. Đương nhiên, các bậc thầy độc dược chắc sẽ không dễ dàng từ bỏ cách lấy dược liệu tốt như vậy. Thường thường chỉ cần một lọ độc dược hoặc một số quyển sách cũ hay một ít Galleons là có thể đổi lấy được dược liệu mới nhất, có ích nhất, còn có thể kết bạn với một số người mạo hiểm cung ứng trong thời gian dài, chỉ cần bọn họ có cảm tình thì đã có thể lấy một cái giá vừa phải thu mua được dược liệu cần thiết, đây mới là chỗ mà các bậc thầy độc dược thực sự cảm thấy vui vẻ. Nhất là người mạo hiểm cấp SSS, họ có đoàn đội của riêng mình, có một số là “độc hành”, bình thường phần thưởng họ treo đều rất cao, nếu như có thể kết bạn với họ, đạt được cảm tình của họ thì chỉ cần một giá cả bình thường là đã có thể khiến họ “tiện” đưa ra.
Hội giao dịch Ambrosia là một sự kiện mang tính quốc tế, lần này tổ chức ở nước Anh, là quốc gia tổ chức thì luôn muốn đưa ra vài bậc thầy độc dược mạnh, nhưng nước Anh không phải là nước mạnh về độc dược, các bậc thầy độc dược chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa trong 40 năm qua thì cũng chỉ có Severus Snape thông qua chứng chỉ bậc thầy, hơn nữa năng lực của anh làm người ta cực kỳ hâm mộ, 17 tuổi đã nghiên cứu ra Thuốc Bả Sói, dựa vào đó mà đi vào tầng cao trong Hiệp hội Độc dược. Thế mà một bậc thầy độc dược như vậy lại ở trong Azkaban nước Anh, đối với nước Anh sắp tổ chức sự kiện này mà nói thì đây chính là một sự châm chọc. Hơn nữa, nếu năm đó anh không khiến Bộ Pháp thuật và Wizengamot gặp bối rối trên toà án thì người này căn bản không cần phải ở trong đó.
Vì thế những người thực sự có quyền trong giới pháp thuật đã nhất trí mong muốn bộ trưởng Bộ Pháp thuật ký lệnh tạm tha. Nhưng điều này cũng khiến rất nhiều dân chúng không biết và một số kẻ chống lại bộ trưởng tóm được nhược điểm. Dù sao đó cũng là một tên đã từng là Tử thần Thực tử, một kẻ đã sát hại Albus Dumbledore “thần tượng toàn dân” một thời của nước Anh, kể cả khi anh ta đúng là gián điệp hai mang mà thực hiện lệnh của Dumbledore đi nữa.
“Vậy, giáo sư McGonagall, xin ngài yên tâm, con sẽ cố gắng thả người muộn nhất vào cuối tháng 8. Tuy con và Draco đã cố hết sức bảo vệ ích lợi cho giáo sư Snape ở trong ngực nhưng con không chắc sức khoẻ của giáo sư Snape có thể để thầy ấy dạy học được không nữa.” Hermione lo lắng nói.
“Việc này thì cô đã nhờ Poppy, trò chỉ cần thả người cho cô là được.” Giáo sư McGonagall uống một ngụm trà, “Mặt khác, trước khi thầy ấy trở lại Hogwarts thì cô sẽ tuyên bố tin tức này với đại chúng.”
“Đó cũng là điều con lo lắng, thái độ của phụ huynh các phù thuỷ nhỏ.” Hermione nhíu mày.
“Cô sẽ xử lý tốt, vào lúc cần thiết thì cô sẽ nhận phỏng vấn.” Giáo sư McGonagall nói.
Hiển nhiên Hermione còn muốn nói gì đó, nhưng một giọng nữ lạnh lùng vang lên, “Thưa bộ trưởng tôn kính, phó cục trưởng Cục Thần Sáng cô Ginny Davis có chuyện quan trọng cần gặp.”
“Trò có việc thì cô đi trước.” Giáo sư McGongall nói.
“Cô có thể trở về bằng lò sưởi.” Cô cũng không muốn để nhiều người phải suy đoán về buổi gặp giữa cô và giáo sư McGonagall.
Giáo sư McGonagall nhìn thoáng qua học trò của mình, cuối cùng bước vào trong lò sưởi, “Vậy, cô chờ tin của trò.”
“Xin cô yên tâm.”
“Vậy… phòng làm việc hiệu trưởng Hogwarts!” Giáo sư McGongall biến mất trong ánh lửa.
Hermione bỏ chén trà trên bàn đi, rồi bước về sau bàn làm việc, sửa sang lại trang phục rồi nói về phía cửa phòng, “Cho mời cô Davis vào.”
Con gái út nhà Weasley không đợi được Kẻ Được Chọn, cuối cùng đã cưới cậu Roger Davis – một phù thuỷ Ravenclaw tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai phong độ đang làm Cục trưởng Cục Hợp tác Quốc tế, cũng coi như là một giai thoại. Khác với mẹ anh ta cũng như bà Weasley, dù cô Davis đã kết hôn nhưng vẫn là một nữ Thần Sáng không bỏ qua phạm nhân. Trong chín năm làm việc, ngoài hai lần nghỉ sinh vào 6 năm và 3 năm trước thì đều ở trong tuyến đầu, cố gắng hết sức bắt những kẻ phạm tội, một số người trong Bộ Pháp thuật vẫn gọi cô là “nữ Moody”. So với anh trai út của mình bây giờ vẫn còn là một đội trưởng Thần Sáng nho nhỏ thì cô Davis hiển nhiên đang cố gắng hơn, cũng có ưu thế trong việc thăng chức.
“Hermione, hôm nay có chuyện lớn.” Cô Davis tóc đỏ vọt vào từ ngoài cửa, trên mặt không che dấu được sự mỏi mệt, “Tối qua gia tộc Maureen đã chết toàn bộ ở trong biệt thự của mình.”
“Sao lại như vậy?” Cô Zabini hoảng sợ đứng lên.
…
Đức, Munich.
Munich nằm bên bờ sông Isar phía bắc của dãy núi Alps ở miền nam nước Đức, là một trong những trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa quan trọng nhất của Cộng hòa liên bang Đức. Là thủ phủ của bang Bayern, Đức, Munich được chia thành hai phần, Old Town và New Town, với tổng diện tích 310km vuông. Đây là thành phố lớn nhất ở miền nam nước Đức, là thành phố lớn thứ ba ở Đức, sau Berlin và Hamburg, với tổng dân số khoảng 1,3 triệu người, có danh tiếng “thành phố hàng triệu người “. Munich vừa giữ lại phong cách mộc mạc của cố đô của Vương quốc Bavaria, lại có tiếng “Bảo tàng kiến trúc châu Âu” trên thế giới, có rất nhiều những kiến trúc cổ phong cách Gothic, Roman, Baroque và cả các tòa nhà hiện đại, Nhà thờ Đức Mẹ, đại lộ Luther Vichy Avenue là một phần của thành phố không thể bị lãng quên này. Kể từ thời Trung cổ, Munich nổi tiếng về bia.
Vào giữa tháng bảy, buổi sáng ở Munich vẫn mang theo một chút mát mẻ, đây là tháng nóng nhất tại Munich, nhưng nhiệt độ trung bình là 19℃. Từ chân trời, sương mù buổi sáng bắt đầu phân tán dày đặc như nước bí ngô. Cuối đường mòn phát ra một tiếng vang, ba bóng dáng đột nhiên hiện lên.
“Nơi này là Đức ạ?” Một giọng bé trai non nớt hỏi.
“Nè, Apo, anh có thể hỏi câu nào thông minh một chút không?” Một giọng bé gái bất đắc dĩ nói.
“Vậy Al, em sẽ hỏi thế nào?” Bé trai khiêm tốn học hỏi.
“Ba, nơi này là Đức ạ?” Bé gái hỏi cha mình bằng một giọng nói vốn dĩ nên như vậy.
“Haha, thành phố này rất đẹp đúng không? Mấy đứa, chúng ta phải ở đây nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian nha.” Người đội mũ trùm đưa tay sờ sờ đầu đứacon trai bị em gái bắt nạt, “Lúc còn rất nhỏ ba đã đưa mấy đứa tới đây rồi, à, khi đó còn nhỏ như vậy chắc mấy đứa không nhớ nữa. Nhưng tin ba đi, các con sẽ rất thích nơi này – mà hai đứa sắp phải đến trường rồi – trường pháp thuật Durmstrang.”
Bé trai bĩu môi, nheo đôi mắt xanh biếc lại: “Dạ, hy vọng lớp độc dược của Durmstrang sẽ không khiến con và em thất vọng như lời cha nói.”
Trên bầu trời xanh thẳm không có một áng mây, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, dừng trên sàn nhà, khiến một ngôi nhà nhỏ ở một nơi khá hoang vu như tỉnh lại từ giấc ngủ say. Bà Knowle ăn mặc chỉnh tề, tập tễnh đi vào phòng bếp, chuẩn bị một bữa sáng cuối cùng ở nơi đây, vì hôm nay bà sẽ tới Hamburg ở với đứa con, chuyển nhượng ngôi nhà cho một quý ngài nước Anh phiêu bạt nhiều năm quyết định định cư ở nước Đức. Hành lý đã sớm được gửi đi, dụng cụ trong nhà để lại cho chủ nhân tương lai của nó, bà Knowle nhìn hoàn cảnh mình đã sinh sống vài chục năm qua con mắt mờ đục, khẽ khàng tạm biệt lần cuối, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ngoài cửa là một cậu thanh niên, có mang theo một túi du lịch đơn giản. Đồng hành là hai đứa nhỏ khoảng 10 tuổi, một trai một gái, bé trai có một mái tóc màu đen mềm mại và đôi mắt to màu xanh biếc, bé gái có mái tóc dài màu đỏ và đôi mắt xanh biếc giống hệt anh/ em mình, tuy trong mắt đều có sự tò mò và nghiên cứu nhưng cả hai lại có sự rụt rè khác với bạn cùng lứa.
“Anh Asaprhett?” Bà Knowle không chắc chắn hỏi, trong mắt bà, người mua quyết định lấy căn nhà này để cho đứa con nhà mình học tại Đức, cũng nên già dặn, lại không thể tưởng tượng được đối phương có vẻ trẻ thế này, “Anh là Jerromy Asaprhett?”
Thanh niên gật đầu, cởi mũ, híp đôi mắt cũng màu xanh biếc hiền hoà mỉm cười: “Rất vui được gặp bà.”
…
Tiễn bà Knowle, hai đứa nhìn ba mình lấy đũa phép theo tư thế chuẩn bị làm việc, bé gái hỏi: “Về sau chúng ta sống ở đây ạ?”
“Không vui sao, Al?” Người cha chỉ chỉ vào túi du lịch, không thể tin được là một đống đồ nhiều hơn rất nhiều so với cái túi đang bay ra nhờ vào sự chỉ huy của đũa phép.
“Không ạ, chúng con rất thích.” Bé trai nhìn kỹ ngôi nhà mới của họ, “Ngay bên này chính là khu Muggle đúng không ạ.”
“Ừ, nhưng không sao cả, ba cam đoan sẽ không có ai phát hiện nơi này có ba phù thuỷ.” Người nọ chậm rãi nói, rồi chỉ huy một cái giường màu xanh rất lớn chậm rãi đi vào phòng, “Ba đã ếm cho ngôi nhà một tá thần chú bảo hộ, dù truy tung phù thuỷ vị thành niên của Bộ pháp thuật Đức cũng không giám sát được đến đây. Nhanh tới giúp ba, chúng ta còn phải tới phố Moline mua ít đồ, Dược ổn định pháp lực và Dược thuần tây đều đã sắp hết. Hơn nữa thuận tiện đi tới nghiệp đoàn mạo hiểm giao một số nhiệm vụ, sau đó còn phải đưa hai đứa đi thăm bậc thầy Jefferson ở kề bên, hôm nay có rất nhiều việc phải làm… giờ là 10 giờ, cậu chủ Apollo Prince, cô chủ Artemis Evans, chúng ta phải hoàn thành trong vòng 1 tiếng đó.”
“Dạ, ba.” Hai đứa cũng cười rút đũa phép ra bắt đầu hỗ trợ.
Cuộc sống mới của một nhà ba người sắp bắt đầu, mọi thứ dường như rất yên bình…
– Hết chương 4 –