Giữa tháng 7, vào lúc nước Anh nóng nhất, không khí oi bức làm cho người ta càng muốn ở trong nhà hơn ra ngoài đường, thời tiết vài năm nay càng ngày càng nóng. Trên đường London không có quá nhiều người, một người phụ nữ có vẻ cực kỳ nghiêm cẩn đi qua đầu đường, tóc của bà búi cao, mặc áo choàng màu xanh biếc, quần áo của bà thuộc về phong cách Scotland. Bà đi dưới cái nắng nóng, nhưng người chung quanh bà lại không hề thấy bộ dáng của bà lỗi thời thế nào. Bà chậm rãi đi đến một con đường có nhiều văn phòng, quán rượu trông nhếch nhác hơn, và một cái thùng rác đầy ứ, sau đó đi vào một buồng điện thoại màu đỏ cũ kỹ, bấm dãy số 62442. Lúc này, đột nhiên một giọng nữ vang lên trong buồng điện thoại, nghe to và rõ như thể người phụ nữ vô hình ấy đang đứng ngay bên cạnh bà—
“Chào mừng quý khách đến Bộ Pháp thuật. Xin vui lòng báo tên họ và công tác.”
“Minerva McGonagall.” Người phụ nữ nghiêm cẩn báo tên mình, đúng vậy, bà chính là hiệu trưởng Hogwarts đương nhiệm, “Hẹn với phu nhân Zabini bộ trưởng Bộ Pháp thuật.”
“Cám ơn.” Người phụ nữ kia lại lạnh lùng nói, “Xin quý khách vui lòng nhận phù hiệu và gắn lên ngực áo chùng.”
Một cái gì đó trượt nhẹ ra khỏi cái hốc kim loại chỗ tiền xu được trả lại thường rớt xuống. Bà cầm lên nhìn: là một phù hiệu bằng bạc vuông vức mang hàng chữ: Minerva McGonagall, khách của bộ trưởng. Bà cài phù hiệu lên ngực áo chùng xanh biếc, giọng người phụ nữ kia lại vang lên.
“Thưa quý khách đến Bộ Pháp thuật, quý vị được yêu cầu trải qua sự khám xét và giao nộp cây đũa phép ở quầy an ninh đặt ở cuối Vành-tai.”
Sàn buồng điện thoại giật mạnh, giáo sư McGonagall từ từ lún xuống đất. Bà yên lặng nhìn lề đường dâng lên cao qua lớp cửa kính của buồng điện thoại cho đến khi bóng tối khép lại trên đỉnh đầu. Tiếp theo không còn thấy gì nữa, chỉ có thể nghe tiếng rít đều đều khi cái buồng điện thoại tự mở đường chui xuyên qua lòng đất. Sau chừng một phút, một khe ánh sáng vàng kim chiếu vào chân bà và loang rộng, dâng lên thân thể bà cho đến khi chiếu tận mặt, giáo sư McGonagall phải nhắm mắt để không bị chảy nước mắt. Dù đến Bộ Pháp thuật bao nhiêu lần thì bà vẫn không thể nào quen được.
“Bộ Pháp thuật chúc quý khách một ngày vui vẻ.” Người phụ nữ kia lại nói. Cánh cửa buồng điện thoại vụt mở, McGonagall đánh giá Bộ Pháp thuật đã được sửa chữa sau chiến tranh.
Bà đang đứng ở một đầu của một hành lang rất dài và hết sức nguy nga tráng lệ với sàn lát bằng gỗ đen huyền được đánh bóng láng cóng. Trần nhà hành lang màu xanh lông công được khảm những biểu tượng bằng vàng lấp lánh không ngừng chuyển động và thay đổi giống như một cái bảng thông báo vĩ đại trên trời. Những bức tường dọc hai bên hành lang được ốp ván bằng gỗ mun sáng bóng và có nhiều lò sưởi mạ vàng xây chìm trong tường. Cứ mỗi vài giây lại có một phù thủy hay pháp sư hiện ra từ một trong những cái lò sưởi phía bên tay trái kèm theo một tiếng vuuuuút êm ái; và ở phía bên tay phải, một số pháp sư đứng nối đuôi thành một hàng ngắn phía trước mỗi cái lò sưởi, chờ tới phiên mình thăng. Từ sau khi chiến tranh kết thúc, đây là lần đầu tiên bà tới nơi này trong vòng 10 năm qua. Nhớ tới lần cách đây vào 10 năm trước, là vì biện hộ cho Severus.
Ở khúc giữa hành lang có một cái bồn phun nước. Một nhóm tượng bằng vàng, kích thước lớn hơn cả người thật, đứng ở giữa một cái hồ nước tròn quay. Cao nhất trong đám tượng đó là một pháp sư trông rất quý phái, đang giơ cây đũa phép chĩa thẳng lên không trung. Quây quần xung quanh ông là một phù thuỷ xinh đẹp, một con nhân mã, một con yêu tinh, và một con gia tinh. Ba con cuối cùng trong đám tượng trong đều tha thiết ngưỡng vọng vị pháp sư và nàng phù thuỷ. Những tia nước lóng lánh phóng ra từ đầu hai cây đũa phép, đầu mũi tên của con nhân mã, đỉnh cái nón nhọn của con yêu tinh, để cho tiếng rì rào róc rách của nước rơi xuống hoà điệu với tiếng bụp tiếng cách của những người độn thổ cùng tiếng lộc cộc của bước chân hàng trăm phù thuỷ pháp sư, hầu hết đều mang vẻ quạu quọ sáng sớm, đi lật đật về cuối hàng lang.
Chếch phía bên trái, còn có một pho tượng khác, nó được Bộ Pháp thuật xây dựng vào năm thứ 5 sau chiến, để kỷ niệm cho trận chiến mang tính huỷ diệt giới phù thuỷ năm đó. Giáo sư McGonagall đi tới, nhìn bức tượng màu trắng – học sinh của bà – Harry Potter. Bà nhìn bức tượng, thiếu niên còn mặc áo choàng Hogwarts, cầm cây Đũa phép Cơm nguội, đang chỉ về phía trước. Trên mặt mang vẻ mừng như điên vì chiến thắng, nhưng giáo sư McGonagall chưa từng thấy vẻ mặt đó của người thiếu niên trong trí nhớ, phần lớn chỉ có mỏi mệt. Sau chiến, khi thằng bé canh giữ bên giường bệnh của Severus ở St Mungo chưa từng có cảm xúc này – thật không biết cái cảm tưởng thắng lợi đó được khắc từ đâu ra. Nhìn phía dưới đặt rất nhiều hoa và quà tặng nhỏ, bà chỉ đứng im trong chốc lát, rồi bà nhìn thấy phòng an ninh.
“Xin chào, giáo sư.” Một nhân viên an ninh mặc áo choàng lam chào hỏi bà.
“Xin chào, anh Piami.” Nhìn học trò Hufflepuff vừa tốt nghiệp 1 năm, bà nhẹ nhàng nói.
“Bộ trưởng cô Zabini từ sáng đã có ý tới chỗ tôi nói rằng nếu ngài tới thì không cần kiểm tra. Thậm chí vừa nãy cô ấy còn liên lạc với tôi qua gương hai mặt.” Piami nói.
“Vậy thì tôi đi vào thôi. Gặp anh ở trong này thật sự rất vui.” Giáo sư McGonagall nói, “Hẹn gặp lại, anh Piami.”
“Hẹn gặp lại, giáo sư.”
Giáo sư McGonagall đi vào thang máy, nhân viên phụ trách thang máy là một Gryffindor, anh ta lập tức mỉm cười chào hỏi bà rồi nhấn vào nút tầng cuối cùng, vị này chính là hiệu trưởng Hogwarts đức cao vọng trọng đó, bà tìm đến bộ trưởng chắc chắn là có việc quan trọng. Trực tiếp đưa bà xuống, trên đường không dừng lại chắc sẽ không sai đâu. Khi thang máy tới, giáo sư McGonagall tỏ ý cảm ơn rồi mới đi tới văn phòng bộ trưởng, ngoài ra tầng này chỉ có phòng hậu cần, nên tìm rất dễ.
Vừa mới giơ tay phải lên gõ cửa thì cửa mở ra.
“A, giáo sư McGonagall, mời vào, Mione chờ ngài đã lâu rồi. Mione, giáo sư McGonagall tới.” Người mở cửa là anh Zabini, Blaise Zabini. Anh lập tức để giáo sư McGonagall đi vào.
“Xin chào, anh Zabini.” Nhìn anh chàng này, McGonagall không hề bất ngờ. Nghe nói anh ta là cố vấn thứ nhất cho Hermione.
“Giáo sư, xin chào.” Hermione ngồi sau bàn làm việc, đang ký tên, “Bal, anh mời giáo sư đồ uống trước, em ký xong chỉ thị này đã.”
“Ừ. Vậy giáo sư McGonagall, mời ngồi.” Blaise cười để giáo sư biến hình ngồi trên salon, trong thế hệ tốt nghiệp Hogwarts năm ấy, so với việc các Gryffindor căm thù chủ nhiệm Slytherin đến tận xương tuỷ thì các Slytherin lại không có quá nhiều ác cảm với vị hiệu trưởng Hogwarts đương nhiệm, “Cà phê, đường hay là trà ạ?”
“Trà đi.” Giáo sư McGonagall nói.
Bà vừa nói xong thì gần như ngay lập tức đã có một chén trà bốc hơi hiện trên bàn.
Hermione nhanh chóng ký xong, đi tới. Blaise đứng lên, “Vậy cưng à, anh về trước, tối tới đây đón em.”
“Ừ, anh đi đi, chắc Anse đã tỉnh rồi, em lo thằng bé vừa tỉnh lại chỉ thấy gia tinh.” Hermione cười cười, nói.
Sau đó, Blaise khẽ hôn má Hermione, lúc này mới đi vào lò sưởi bốc một nắm bột floo trở về biệt thự Zabini.
“Giáo sư…” Hermione thấy chồng mình biến mất trong lò sưởi rồi mới cười ngồi ở chỗ chồng mình vừa ngồi, nhìn giáo sư từng dạy mình ở đối diện.
“Hermione, mấy năm nay luôn nhìn thấy tin tức của trò trên báo chí, hình như trò rất tốt?” Giáo sư McGonagall nói.
“Nếu loại đi mấy chuyện bận rộn ở Bộ Pháp thuật thì nói vậy cũng đúng ạ.” Hermione mỉm cười.
“Anh Zabini có vẻ cũng không tồi.” Giáo sư McGonagall nói thử.
“Anh ấy đến đây đưa cơm trưa cho con, lại đúng lúc nhận được một số chuyện tương đối khó giải quyết nên mới thương lượng với anh ấy một chút, nên cô mới gặp anh ấy.” Hermione nở nụ cười hạnh phúc.
“Ừm, thấy trò có thể hạnh phúc là cô vui rồi. Nghe Charlie nói thì dạo này Ron và Lavender hay cãi nhau.” Nói đến đây, giáo sư McGonagall hít một hơi.
“Nghe nói năm kia Charlie đến Hogwarts dạy Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, hiện tại anh ấy thế nào rồi ạ?” Hermione hỏi.
“Cũng không tệ lắm, bọn nhỏ rất thích lớp của Charlie. Nhưng năm nay thầy ấy phải về Rumani. Vì thế cô tìm Will Mina về, hơn nữa cô ấy cũng nhận dạy học.” Giáo sư McGonagall cười nói.
“Ơ, từ khi từ chức chú Kingsley liền làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chú ấy dạy thế nào?” Hermione hỏi một chút về bộ trưởng Bộ Pháp thuật trước.
“Bọn nhỏ thích lớp của thầy ấy. Giờ thầy ấy là chủ nhiệm nhà Gryffindor.” Giáo sư McGonagall trả lời chi tiết.
“Luna thì sao ạ?” Hermione hỏi về chiến hữu của mình, “Ngài biết đấy, gần đây con quá bận.”
“Giáo sư biến hình rất khoẻ. Nhưng hôm nay cô muốn nói tới môn độc dược.” Giáo sư McGonagall biết chuyện tiếp theo khá khó giải quyết.
“Sao vậy ạ? Giáo sư Slughorn?” Hermione nhíu mày hỏi.
Giáo sư McGonagall do dự trong chốc lát, mới lên tiếng: “Thầy ấy tạm thời từ chức.”
“Tạm thời từ chức? Giáo sư…” Hermione sửng sốt.
“Hiện tại đã cuối tháng bảy, nếu cô còn không chọn được người thích hợp thì can đảm ở lại của thầy ấy cũng không có nốt.” Giáo sư McGonagall gian nan nói, “Đương nhiên, đây là chuyện chỉ có hiệu trưởng và phó hiệu trưởng Hogwarts biết mà thôi.”
“Vậy ý của cô là?” Hermione đã đoán sơ về mục đích giáo sư McGonagall tới đây.
“Cô cần một giáo sư độc dược, giáo sư này phải xuất thân từ Slytherin. Tiêu chuẩn làm giáo sư Hogwarts là cuộc thi N.E.W.Ts phải có ít nhất 3 điểm O, hơn nữa phải được chứng thực về chuyên ngành. Nếu trò có quen ai như vậy thì giới thiệu với cô, còn không thì thả Severus ra.” Giáo sư McGonagall trực tiếp nói, “Vậy thì càng dễ giải quyết hơn.”
“Cô không được toà thành chấp nhận ư?” Hermione đột ngột hỏi.
“Hiệu trưởng Hogwarts đã được quyết định, tuy cô được Bộ Pháp thuật và ban giám đốc đồng ý nhưng toà thành đã sớm nhận Severus, mà thầy ấy còn chưa chết.” Giáo sư McGonagall thở dài nói, “Cô và Kingsley, Fillius, Pomona và bức ảnh Albus đã thương lượng, Severus đã ở Azkaban hơn 10 năm rồi, Kingsley còn nói cho cô biết, với những phạm nhân như thế này, mỗi một bộ trưởng đều có một lệnh tạm tha đặc biệt, chỉ cần 1/3 số ghế trong Wizengamot đồng ý là được. Tuy điều kiện cuối cùng hơi khó nhưng Albus và Kingsley nói sẽ cố hết sức.”
“Nếu là bình thường thì con không dám chắc chắn đưa cho cô một câu trả lời thuyết phục, cô biết đấy, Kingsley không được đám ông cụ này chào đón… ừm, trên thực tế, nếu hôm qua cô không chủ động hẹn thì ngày mai con sẽ tìm cô.” Hermione nở nụ cười giáo sư McGonagall cảm thấy quen thuộc, cô gái “hoàn hảo” tự tin.
“Sao vậy?” Giáo sư McGonagall hỏi.
Hermione vung tay lên, một tấm da dê bay vào tay cô, mở ra rồi cô đưa cho giáo sư McGonagall: “Nó mới được gửi vào sáng nay. Con nghĩ, nể mặt nước Anh thì không ít người trong hội sẽ chủ động đồng ý lệnh tạm tha đặc biệt của con. Dù sao, toàn bộ nước Anh cũng chỉ còn 5 bậc thầy độc dược còn sống. Vừa rồi con và Blaise cũng đang bàn về chuyện này.”
Giáo sư McGonagall lập tức mở tấm da dê ra, trên đó viết: Hội giao dịch Ambrosia dự kiến ngày 25 tháng 12 này sẽ tổ chức tại Hogsmeade, trong vòng 15 ngày…
– Hết chương 3