Dù chiến tranh đã qua mười hai năm, trên không trung Hogwarts như vẫn bao phủ một màn sương dày đặc, chỉ khi giữa trưa ánh nắng mạnh nhất mới có thể xuyên qua lớp mây mù kia mà chiếu rọi Hogwarts. Mà độ ấm mặt trời cho Hogwarts như cũng bị màn sương này ngăn cách, khiến toàn bộ khuôn viên trường Hogwarts đều lạnh hơn suốt mười hai năm qua. Giáo sư McGonagall đã đề cập với Bộ Pháp thuật về tình huống này nhưng sau khi điều tra thì Bộ Pháp thuật cho rằng đó là di chứng mà trận chiến năm ấy mang lại.
Trong trận chiến năm đó, người chết rất nhiều, có Tử thần Thực tử, có tinh anh Hội Phượng Hoàng, có một ít Thần Sáng hiền lành trong Bộ Pháp thuật, thậm chí có vô số học trò Hogwarts vô tội và những phù thuỷ bình thường hận Voldemort. Những người này vẫn còn hận thù, vẫn còn mong đợi, vẫn còn vướng bận, vẫn còn ước mơ, họ mất tính mạng, linh hồn cũng mất ý thức, nhưng vì oán niệm khi còn sống mà lơ lửng trên bầu trời Hogwarts. Có lẽ oán niệm của một người không làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khi tất cả các oán niệm tập trung lại thì cũng rất đáng sợ.
Wizengamot và Bộ Pháp thuật không hề có biện pháp, chỉ đành phái Kingsley Shacklebolt đã rời khỏi vị trí bộ trưởng tới trường dạy học, coi như bảo vệ học trò.
Sáng sớm, Apollo và Artemis đã bị đồng hồ mình đặt trước báo thức, họ không có thói quen ngủ nướng, tuy thi thoảng cũng dậy muộn nhưng vừa tỉnh cũng ngoan ngoãn rời giường.
Rửa mặt xong, họ sửa sang lại sách giáo khoa, độc dược và thư tín rồi rời khỏi ký túc xá vào phòng sinh hoạt chung. Đương nhiên, Apollo đến sớm hơn một chút. Cậu ngồi một mình trên cái ghế gần lò sưởi, quyết định sẽ hỏi thăm Baron hoặc Pomfrey nơi… thích hợp để chó ba đầu nhỏ và bạch kỳ mã đi mà không bị ai phát hiện.
“Anh! Chào buổi sáng.” Artemis cũng tới nhanh.
“Chào em, Al, tối qua ngủ ngon chứ?” Apollo quan tâm hỏi.
“Em không biết ngủ quên lúc nào, lúc sáng dậy như có người đã đắp chăn cho em đó.” Artemis nghi hoặc, “Ngay cả sách cũng gập để ở cạnh gối…”
“Có lẽ là…” Apollo còn chưa nói hết đã bị ngắt lời.
“Chào buổi sáng, hai Slytherin nhỏ.” Baron nhẹ nhàng lướt vào.
“Chào buổi sáng ngài Baron.” Hai đứa cung kính cúi đầu chào Baron.
“Hai trò dậy rất sớm.” Baron nói.
“Không ngủ được nên tỉnh ạ.” Artemis trả lời.
“Ta rất vui vì các trò đã có một thói quen cơ bản nhất của Slytherin, hy vọng các trò có thể giữ được thói quen này.” Baron khen.
“Cảm ơn ngài, nhưng con có một câu muốn hỏi ngài: có… nơi nào không người thích hợp để đọc sách vào sáng sớm không ạ?” Apollo hỏi.
“Các trò đi theo ta.” Baron nói.
Hai đứa đi theo hồn ma ra khỏi phòng sinh hoạt chung, đi dọc theo hành lang có nhiều nến đi ra hầm, hồn ma chỉ đường cho họ nhưng không đi theo, họ cũng biết hồn ma không nên ra ngoài trời. Họ đi tới bên hồ Đen, nơi đó có một cây sồi xanh um, Apollo và Artemis rất thích hoàn cảnh này, hơn nữa nghe Baron nói dù Hufflepuff chăm chỉ nhất cũng không dậy sớm để đọc sách. Hai người lựa chọn ngồi ở dưới tàng cây sồi, gió bên hồ hơi lạnh, họ kéo chặt áo choàng.
Buổi sáng năm nhất có lớp biến hình, sau đó là thời gian nghỉ ngơi, có lẽ có thể tới xem thư viện ngàn năm là như thế nào. Lúc sau là ăn trưa, buổi chiều cũng chỉ có lớp thảo dược học tại nhà kính, chương trình năm nhất rất nhẹ. Hai đứa ở bên hồ im lặng đọc sách, so với Artemis luôn gạch chân vào trọng điểm và ghi chấm hỏi tại các chỗ không hiểu thì Apollo không chỉ ghi dấu hỏi vào nơi mình không rõ, mà còn chú thích mở rộng tại những nơi mình đã hiểu, nên trên sách giáo khoa của cậu luôn có rất nhiều chữ nhỏ.
Trong mắt họ thì thực hành lớp biến hình năm nhất là quá đơn giản, trong cuộc sống mạo hiểm với ba, thuật biến hình được dùng như cơm bữa, nhưng họ biết chỉ làm là không đủ, còn phải biết tại sao phải làm vậy thì mới có thể hiểu pháp thuật một cách thật sự, thuật biến hình là một nhánh khá trọng yếu trong pháp thuật. Trong sự hiểu biết về lực chiến đấu của Apollo và Artemis thì một bậc thầy thuật biến hình thực sự luôn có sức chiến đấu bằng ba bốn phù thuỷ bình thường tập luyện pháp thuật chiến đấu, cũng vừa vặn ba họ không yếu ở phương diện này.
Đọc sách khoảng nửa tiếng họ lấy ra bản đồ mà chủ nhiệm đưa ngày hôm qua, nhanh chóng tìm con đường dễ đi. Khi vào đại sảnh, phần lớn các học sinh còn chưa tới, chỉ có một vài người mà các giáo sư và trợ giảng đều đến đông đủ. Hai đứa lễ phép cười với các giáo sư rồi ngồi vào dãy bàn Slytherin.
“Ôi, Severus, tôi rất ngạc nhiên vì sao sớm thế này mà hai đứa đã tới rồi? Trẻ con nên ngủ nhiều một chút mới tốt.” Chủ nhiệm Gryffindor giáo sư Shackleblot nói.
“Theo tôi được biết thì ngủ trễ nhất chính là Gryffindor, vì thế chúng vẫn tiếp tục thói quen này. Anh tốt nhất nên cầu nguyện sáng nay lớp nâng cao năm sáu sẽ không có Gryffindor nào dám tới trễ lớp học của tôi, nếu không mỗi một đứa đi muộn sẽ không biết bị trừ bao nhiêu đá quý nhà Gryffindor đâu.” Severus ác ý nói.
“Ôi Severus…” Shacklebolt bất đắc dĩ.
“Được rồi Kingsley, không có Severus trừ điểm thì ngày sẽ không vui.” Giáo sư McGonagall không hề để ý Severus bất công, dù sao giờ Gryffindor quá ít bị đả kích.
Chỉ chốc lát sau, đại sảnh dần náo nhiệt, những học trò vừa mới vào còn cố ý nhìn thoáng qua hai bạn học ngồi ở dãy bàn Slytherin, lại nhìn giáo sư độc dược ở dãy giáo sư nghe nói đã từng là một Tử thần Thực tử cấp cao. Đối với thế hệ học trò Hogwarts này thì ấn tượng về Tử thần Thực tử của chúng chỉ giới hạn bởi cha mẹ và những từ ngữ “đáng sợ, tà ác, vàng đỏ nhọ lòng son” như trong sách miêu tả, trong nhận thức non nớt thậm chí chúng còn cho ra một đẳng thức: “Slytherin = Tử thần Thực tử”. Nhưng rốt cuộc sự thật là gì thì ai cũng không nói rõ được.
Với học trò Ravenclaw và Hufflepuff thì họ vẫn có chút sợ hãi về Slytherin, nhưng họ càng tò mò; còn Gryffindor lại cảm thấy lo lắng, đề phòng hai đứa trẻ Slytherin, kể cả những học trò năm nhất mới vào Gryffindor đã nảy sinh cảm giác ghét sau một đêm hùng hồn lý lẽ của các đàn anh đàn chị nhà mình.
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, đàn cú đều bay vào đại sảnh Hogwarts, gửi rất nhiều thư và gói đồ.
“Ừm, hình như hôm nay thư hơi nhiều.” Giáo sư McGonagall vừa ăn sáng vừa nói.
Vì thế mọi người mới phát hiện con cú bay về phía ba dãy bàn đều nhiều hơn mọi ngày, hiển nhiên sự kiện Slytherin mới nhất khiến các phù thuỷ nhỏ đều viết thư gửi về trong đêm qua.
Mà lúc này, con ưng đen thuần kia lại xuất hiện, các giáo sư nhìn hai đứa cắt nhỏ thịt xông khói rồi cho con ưng đen đó hai miếng.
“Anh, cũng tới lúc rồi, đừng để Silesia ăn no quá, nếu không sẽ bay không nhanh.” Artemis nói.
“Được rồi.” Apollo sờ sờ bộ lông của con ưng, cũng biết đã đủ.
Sau đó Artemis lấy ra một mảnh giấy, biến thành một cái hộp, sau đó cùng anh tự lấy khoảng 30 hộp dược thành phẩm từ trong túi mình vào hòm, cuối cùng đặt lên thư của mình, Apollo khoá hòm lại, ếm thêm thần chú bí mật rồi mới dùng dây buộc lên chân con ưng.
“Silesia, nhờ mày nhé.” Artemis nhẹ nhàng vuốt lông nó.
Con ưng mổ mổ hai cái trên tay Artemis và Apollo, nhanh chóng mở cánh bay mà hai đứa nhìn theo. Lúc sau họ uống một ly Dược thuần tây rồi lịch thiệp đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
“Severus, hai đứa uống gì vậy?” Pomfrey cảm thấy trong lúc bọn trẻ uống dược thì cảm xúc của Severus không ổn định.
“Đó là… không có gì, tôi nên đi chuẩn bị phòng học độc dược. Tôi nghĩ các vị cũng không muốn ngày đầu tiên Hogwarts khai giảng các vị cũng sẽ chơi trò đi muộn với đám nhãi ranh này. Mặt khác, tôi nghĩ anh Zabini đã ở đó chờ tôi rồi…” Severus phát hiện các giáo sư đều đang nhìn mình vì thế ngừng nói, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng y bước nhanh, Pomfrey trầm ngâm.
…
Nước Pháp, rừng Malardier.
Jerromy đang ở trong lều nhìn thư nhiệm vụ của mình, đi được vài tuần anh đã hoàn thành được 36 nhiệm vụ. Lần này trước khi đi ông ấy đã giúp anh nhận 95 nhiệm vụ, chỉ trong nửa tháng anh đã chạy ba nơi, tình huống cũng không tệ lắm, thời gian còn lại anh sẽ tới Atlantis, sau đó vào tháng mười lại tiếp tục chiến đấu ở sa mạc Maserati tại Trung Đông. Vốn anh cũng định ở trong này tới tháng mười sẽ trực tiếp tới trung Đông, anh cũng sợ bọn trẻ không quen với cuộc sống trong trường, dù sao quanh Atlantis có pháp thuật rất mạnh, hơn nữa còn được dị tộc bảo hộ, ra vào không tiện. Chẳng qua mấy ngày trước, sau khi nhận được thư của bọn trẻ, anh cũng nhận được thư xin giúp đỡ của Tử Tinh người mạo hiểm cấp SSS.
Tử Tinh là thủ lĩnh của đoàn mạo hiểm Violet, trong đoàn Tử Tinh coi như một trong ba người sáng lập. Tử Tinh cũng là người mạo hiểm cấp SSS duy nhất trong đoàn, sau anh ấy là 3 người cấp SS, 7 người cấp S, 35 người cấp A. Là một thủ lĩnh đoàn đội anh ấy cũng không cần thường trú ở đoàn đội, thường xuyên tiến hành một số nhiệm vụ mạo hiểm. Trong nghiệp đoàn mạo hiểm, cấp bậc người mạo hiểm và cấp bậc đoàn đội là hai cái khác nhau, vì để bảo vệ quyền lợi và danh vọng của người mạo hiểm độc lập.
Lần đầu tiên Jerromy gặp Tử Tinh là 7 năm trước ở Hi Lạp, Jerromy còn là một người mạo hiểm cấp SS, lúc ấy 5 năm trước Tử Tinh đã là một người mạo hiểm cấp SSS rồi. Khi đó, Tử Tinh đang săn một con khách mại lạp thú, pháp lực gần như cạn kiệt, suýt nữa là đã chết, Jerromy đang dẫn bọn nhỏ đi ngang qua, giúp một lần, khi đi thì để cho Tử Tinh ba bình độc dược. Cứ như vậy, Jerromy trở thành một người bạn thân của Tử Tinh, khi Jerromy trở thành người mạo hiểm cấp SSS thì đã cứu Tử Tinh ba lần. Bởi thế, chỉ cần Jerromy dẫn Apollo và Artemis gặp anh ấy thì anh ấy sẽ tặng hai đứa rất nhiều món quà quý giá, còn để bọn trẻ gọi anh ấy là chú.
Lần này Tử Tinh xin giúp đỡ là vì một cấp dưới trong Violet, tình huống cụ thể thì phải đợi anh tới chỗ trú của đoàn mạo hiểm Violet ở Atlantis mới biết được. Jerromy sẽ không từ chối lời xin giúp đỡ từ phía bạn bè. Hiện tại hai đứa lại lựa chọn Hogwarts, cũng khiến anh yên tâm hơn.
– Hết chương 31 –