Nước Anh, Hogwarts, phòng học lớp biến hình.
Vì lần đầu tiên nhìn thấy cầu thang di động nên Apollo và Artemis bị lạc đường một lúc, đến khi tới phòng học thì đã có vài Ravenclaw và Hufflepuff ở đó rồi. Trên bục giảng là một con mèo tam thể đang ngồi, hai anh em vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là một Animagus, họ thấy phía trước có vài ghế trống nên tự nhiên ngồi ở dãy thứ hai. Họ cũng không phát hiện ra mấy học sinh Ravenclaw và Hufflepuff đang muốn nói gì nhưng lại lắc đầu, sau đó bắt đầu đọc sách. Tuy nói là đã chuẩn bị bài nhưng dù sao cũng có giáo sư, họ cũng không muốn để giáo sư có ấn tượng không tốt về mình. Học trò Ravenclaw và Hufflepuff vừa vào đã thấy hai người ngồi ở dãy thứ hai yên lặng đọc sách đều sửng sốt, rồi không nói gì, yên lặng ngồi xuống dãy thứ tư. Cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên thì toàn bộ Gryffindor mới đến, họ tụ năm tụ ba ầm ĩ xuất hiện, toàn bộ xông vào chỗ ngồi phía trước.
“Mày, và mày nữa, lập tức đứng lên cho tao, ngồi phía sau đi!”
Khi Artemis đang đọc tới đoạn giới thiệu về một phép biến hình cao cấp thì một giọng nữ cực kỳ kiêu ngạo vang bên tai cô. Artemis ngẩng đầu, chớp mắt hai cái, mới dứt khỏi sách nên cô không hiểu nhìn cô gái tóc màu bạc đang hất hàm vênh mặt với mình.
“Mày cái đồ Slytherin tà ác, nghe không hiểu lời tao nói à? Lập tức đứng lên cho tao, ngồi phía sau đi!” Cô bé thấy khuôn mặt xinh đẹp của Artemis lại như bị chọc giận.
“Dựa vào cái gì? Chỗ ngồi này không viết tên của cậu, vì sao tôi phải đứng lên?” Từ trước tới nay Artemis cũng không phải người dễ chọc, cô lạnh băng hỏi lại.
“Chỉ dựa vào tao là Gryffindor!” Cô bé phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Artemis.
“Gryffindor cũng chỉ là một trong bốn nhà ở Hogwarts, cậu cũng chỉ là một học trò thôi. Ở Hogwarts, mỗi một học trò đều có quyền lợi như nhau, nếu ở đây không viết tên của cậu thì đương nhiên tới trước ngồi trước. Cô bạn à, nếu cậu muốn ngồi ở đây thì phiền cậu lần sau tới sớm hơn một chút!” Artemis bình tĩnh lý luận, không hề khiếp đảm vì tầm mắt các Gryffindor chung quanh.
Apollo hơi cong khoé miệng, chỉ biện luận thế này thì Artemis thừa sức. Ngược lại cậu khá chú ý tới thái độ của giáo sư, vì thế liếc nhìn con mèo trên bục giảng – à, như đang xem trò? Có lẽ mình chọc thêm thì thú vị hơn nhỉ?
“Mày…” Cô gái bị đáp trả có chút câm nín, nhưng vẫn cực kỳ phẫn nộ nhìn Artemis.
“Quên đi, Al,” Apollo làm bộ đứng dậy, “Chúng ta tặng chỗ ngồi này cho cậu ta cũng được.”
“Hừ, thế mới đúng chứ!” Cô bé đắc ý dào dạt nói, “Chúng mày đám tà ác, người nhát gan tốt nhất biến mất hết cho tao.”
Artemis nhìn thoáng qua anh trai, lập tức biết anh trai đang “gây rối” nên phối hợp không thuận theo hỏi: “Apo, vì sao anh…”
“Ba đã từng nói, chúng ta phải kính lão, chúng ta sinh ra vào đêm tháng tám, anh tin sinh nhật của cậu ta ở trước chúng mình đúng không?” Apollo dịu dàng như đang khuyên bảo em gái.
“À, anh nói đúng nha, vậy em miễn cưỡng tặng chỗ ngồi này cho vị ‘bà cố nội’ này đi.” Artemis phối hợp giật mình nói, nhấn mạnh ở cụm từ “bà cố nội” rồi cũng bắt đầu thu dọn sách vở.
“Mày!!! Tụi mày!!! Chúng mày thật to gan!!! Để xem tao dạy dỗ chúng mày thế nào!!!” Cô bé tìm kiếm một lát mới thấy đũa phép ở trong túi, bỏ qua cả bạn bên cạnh mà chỉ đũa phép vào Artemis.
Đúng lúc này, con mèo trên bục giảng nhảy xuống biến thành giáo sư McGonagall.
“Dừng lại, trò Weasley, chỉ đũa phép vào bạn học là tính cách của trò?” Giáo sư McGonagall đã sớm thấy mọi chuyện, bà tức giận nói.
“Giáo sư…” Trò Weasley cung kính nhìn giáo sư McGonagall.
“Trò Evans cũng không nói sai đâu, ở Hogwarts mỗi học trò đều có quyền lợi ngang nhau, nên đương nhiên tới trước thì ngồi trước. Hiện tại các học trò Gryffindor lập tức ngồi hết phía sau cho ta, vì các trò tới trễ. Các học trò Ravenclaw và Hufflepuff đến ngồi phía trước.” Giáo sư McGonagall điều chỉnh vị trí, “Từ hôm nay trở đi, trên lớp của ta, ta hy vọng các trò ngồi theo thứ tự đi học, cho đến khi bốn dãy ngồi hết mới thôi. Ta sẽ đề cập với lâu đài Hogwarts, nếu các trò ngồi sai thì ta sẽ biết, sau đó tiến hành trừ điểm.”
“Nhưng thưa giáo sư, Gryffindor phải được…” Cô bé Weasley tiếp tục nói.
“Trên thế giới này, không có gì gọi là ‘phải được’ cả, Gryffindor cũng chỉ là một trong bốn nhà, không có đặc quyền.” Giáo sư McGonagall nói, “Mặt khác, Gryffindor tự nhiên khiêu khích người khác, trò Weasley, trừ năm điểm!”
Sau khi giáo sư McGonagall sắp xếp chỗ ngồi, bà giới thiệu tóm tắt nội dung giảng bài, thuận tiện thực hành, như: biến tờ giấy thành cái cốc; biến ra một đoá hoa từ không khí; biến cái bàn thành một con heo… Tính thần kỳ của thuật biến hình khiến các phù thuỷ mang dòng máu Muggle cực kỳ ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến một số phù thuỷ nhỏ thuần chủng nóng lòng muốn thử, còn Apollo và Artemis thì cực kỳ rõ việc làm mẫu của giáo sư McGonagall cũng không phải học trò năm nhất vừa mới học thuật biến hình có thể làm ra. Ba mẫu mà giáo sư McGonagall vừa thực hiện đại diện cho ba giai đoạn học tập thuật biến hình, biến vật chết thành vật chết, biến từ không sang có, biến từ vật chết sang vật sống, hơn nữa hình thái hoá thú vừa nãy của giáo sư McGonagall cũng đại diện cho mức độ biến hình cao nhất. Hai anh em cũng không quá hứng thú với thuật biến hình, nhưng trong nhiều năm theo ba đi mạo hiểm luôn thiếu đồ dùng sinh hoạt, thuật biến hình trở thành pháp thuật thực dụng nhất. Thuật biến hình của họ đã tới giai đoạn biến từ không sang có, nhưng vẫn còn có lúc được lúc không, vì thế khi giáo sư McGonagall phát mấy que diêm để họ biến thành kim thì tuy họ không mất kiên nhẫn nhưng cũng chỉ vung đũa phép một cái là đã biến cả ba que diêm thành kim, bạn Ravenclaw tóc màu rám nắng ngồi bên cạnh đã ngây ra như phỗng. Sau đó họ đang định biến kim về diêm thì cũng không còn kịp nữa.
“A, Slytherin thêm 10 điểm, vì họ là hai người đầu tiên hoàn thành biến hình.” Giáo sư McGonagall vốn đã chú ý tới hai học trò Slytherin, đương nhiên thấy được họ biến hình thành công đầu tiên, căn bản không cho họ thời gian giấu diếm.
Hai đứa dù hơi ảo não nhưng thản nhiên chấp nhận, lễ phép cười cười với giáo sư McGonagall đi tới.
“Ừm, trò Prince, trò Evans, ta thấy các trò có thi triển thuật biến hình vào bữa sáng, đã tương đối quen thuộc, có thể hỏi các trò đã học tới giai đoạn nào không?” Giáo sư McGonagall hỏi.
Hai đứa im lặng một lúc, Apollo mở miệng trước: “Thưa giáo sư, trên thực tế ba đã dạy chúng con một ít thuật biến hình, về việc biến vật chết sang vật chết thì con và Al đã học trước đó một thời gian. Nhưng với giai đoạn từ không sang có thì hơi khó khăn, lúc được lúc không, chúng con đã hỏi ba, ba nói vì chúng con vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu về lý luận biến vật chết sang vật chết nên bảo chúng con đừng quá gấp gáp.”
“Đúng là vậy, với tuổi này các trò đã có thể bước tới giai đoạn đó là hiếm có rồi. Ta có thể hỏi một chút về cái nhìn của các trò với biến hình học không?” Giáo sư McGonagall hiền lành hỏi han, từ trước tới nay bà đều thích các học trò ưu tú.
“Là một pháp thuật có tính thực dụng rất mạnh trong cuộc sống, cũng là một pháp thuật có tính chiến đấu mạnh ạ.” Artemis nói.
Giáo sư McGonagall cực kỳ vừa lòng, sau đó hỏi: “Đây là ý kiến của trò sao?”
“Là con tự mình nghiệm lấy. Ba thường dẫn chúng con đi… chơi, đôi lúc ba sẽ dạy một chút, dùng thuật biến hình là tốt nhất; vì chúng con mà thi thoảng ba phải chiến đấu nên chúng con biết sức chiến đấu của thuật biến hình rất mạnh, cũng có tính linh hoạt cao nữa.” Artemis nói.
“Đúng vậy. Về vấn đề nhỏ của các trò, ta chỉ hỏi trò một câu, chung quanh chúng ta có vật chất nào không nhìn được không sờ được nhưng lại thực sự tồn tại không?” Giáo sư McGonagall hỏi.
“Pháp lực ạ?” Artemis nghi hoặc nói.
“Hay không khí ạ?” Apollo cũng đoán.
“Vậy những gì còn lại, là vấn đề về độ thuần thục. Ừm, hoan nghênh các trò tới phòng làm việc của ta, đã lâu rồi không có đứa trẻ nào xuất sắc tới vậy. Hoan nghênh các trò tới học hỏi, lúc nào cũng được, ta sẽ nói với con thú đá thủ vệ không chặn các trò.” Giáo sư McGonagall nhìn hai đôi mắt nở nụ cười – thật tốt, đúng không?
Sau đó, giáo sư McGonagall giải thích cho Apollo vài vấn đề nhỏ, Hufflepuff có một học trò biến diêm thành kim thành công, vì thế giáo sư McGonagall đi qua xem xét.
Apollo và Artemis bắt đầu biến kim về thành diêm, rồi lại biến thành kim, thậm chí còn có hoa văn trên thân kim nữa. Mà bạn nam Ravenclaw ngồi cạnh họ biến nửa ngày cũng không được, Apollo nhớ ba nói phải thân thiết giúp đỡ bạn bè, nên mang ý tốt nói: “Trước đó cậu phải tin rằng trước mắt mình là một cây kim, sau đó làm theo lời giáo sư McGonagall nói là được.”
Bạn nam kia nhìn Apollo một lát, thấy đôi mắt ánh lên thiện ý, làm theo, quả nhiên biến ra một cây kim.
“Xem này, trò Amily cũng đã thành công, Ravenclaw cộng 5 điểm.” Giáo sư McGonagall cũng thấy cậu bé làm được.
“Ừm, thần kỳ ghê á, cảm ơn Prince, khó tin thật đấy…” Bạn nam Ravenclaw có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Thấy cậu bé cười, hai anh em cũng mỉm cười theo, cảm thấy vui lây.
Mà Amily thấy họ cười, hơi sửng sốt rồi chân thành nói: “Mình là Seattle Amily, các cậu có thể gọi mình là Seattle.”
“Ừm, tớ là Apollo Prince, cậu có thể gọi tớ là Apollo. Đây là em gái tớ, Artemis Evans.” Bạn nam Slytherin cũng không ghét bạn nam Ravenclaw này.
“Cậu cũng có thể gọi tớ là Artemis.” Cô bé tóc đỏ cũng thân thiết nở nụ cười.
“Hai cậu là anh em ruột à? Vì sao lại có hai họ?” Seattle tò mò hỏi.
“Ba nói cả ba và cha đều rất nổi tiếng, hơn nữa có kẻ thù nên sợ chúng tớ dùng họ của hai người sẽ thu hút kẻ thù tới.” Apollo cũng không ghét sự tò mò có thiện ý.
“Ba? Cha? Ưm, hai cậu không có mẹ? Là con của phù thuỷ nam sao? Thảo nào pháp lực đã mạnh như vậy.” Seattle kịp phản ứng nói.
“Cậu biết hả?” Artemis tò mò nhìn người bạn mới.
“Cha tớ là bác sĩ bệnh viện St Mungo, mẹ tớ làm việc ở Cục Pháp luật Bộ Pháp thuật.” Đó là kiến thức bình thường mà, không phải à?
“Ừm, ba chúng tớ đi rất nhiều nơi, từ khi sinh ra chúng tớ chưa từng gặp cha.” Apollo khẽ nói, hơi uể oải.
“Tớ biết, ừm, ý tớ là, thiếu một người quản lý cũng không tệ đâu, ừm, các cậu không biết, khi làm sai thì cả cha và mẹ đều mắng, làm người ta buồn lắm ấy.” Seattle thử dùng cách của mình an ủi bạn mới.
“Ừm, cũng đúng.” Apollo mất mác khẽ nói.
“Ừ, chắc các cậu đi rất nhiều nơi đúng không? Mau kể cho tớ đi, chắc chắn rất thú vị cho coi.” Seattle thấy thế lập tức chuyển đề tài. Ravenclaw thông minh cũng không phải là Gryffindor vô tâm hay là Hufflepuff không biết nhìn sắc mặt.
Hai đứa liền kể cho người bạn mới một ít chuyện có thể nói, ví dụ như cùng ba tới châu Phi gặp những pháp thuật rất rộng mở, điều này khiến Seattle cảm thấy cực kỳ thú vị.
Vì ba người đã hoàn thành bài tập trên lớp, nói chuyện cũng nhỏ nên giáo sư McGonagall bỏ qua. Mãi cho tới khi sắp tan học, giáo sư McGonagall mới giao một bài tập dài khoảng 8 tấc Anh.
“Apollo, Artemis, cùng tới thư viện không?” Tan học Seattle mời.
“Chúng tớ còn có chút việc muốn nói với giáo sư McGonagall. Seattle, có lỗi quá, cậu đi trước đi.” Apollo cười nói với bạn.
“Ừm, không sao đâu, vậy tớ đi trước nhé. Nghe nói thư viện Hogwarts rất rộng, các cậu cũng nhanh tới nha, mình giữ chỗ cho.” Seattle cảm thấy hai người bạn này rất tốt, ít nhất cũng không phải kẻ tà ác như lời đồn. Đôi mắt của Ravenclaw có thể nhìn được chân lý mà.
“Trò Prince, trò Evans, hai trò có vấn đề gì sao?” Giáo sư McGonagall phát hiện Apollo và Artemis còn chưa rời đi liền hỏi.
“Giáo sư McGonagall, cái này là ba bảo chúng con đưa cho cô.” Apollo lấy hộp ra rồi đưa cho giáo sư McGonagall.
“Ưm, ba hai đứa có khoẻ không?” Giáo sư McGonagall đã nghe bà Pomfrey nói qua.
“Ba khoẻ lắm ạ, cảm ơn giáo sư đã quan tâm. Vậy chúng con xin đi trước.” Artemis thản nhiên nói.
“Đi thôi, có điều gì không hiểu thì có thể tới tìm ta.” Giáo sư McGonagall cũng không nói gì thêm, bà tôn trọng Severus và Harry, nếu họ không nói cho bọn trẻ thì bà cũng không nên xen vào, tuy bà là một Gryffindor nhưng bà không phải Dumbledore.
“Cảm ơn giáo sư, chúc cô luôn mạnh khoẻ.” Bọn họ lễ phép nói.
Nói xong, họ xoay người rời đi. Tiết biến hình đầu tiên trôi qua, Apollo và Artemis quen một người bạn mới. Họ cũng không phát hiện ra khi họ đi ra khỏi phòng học biến hình thì có một người phụ nữ ở hành lang trìu mến nhìn họ từ một góc bí mật.
“Cô Zabini, sao cô lại ở đây?” Một giọng nam không vui vẻ lắm đột ngột vang lên sau lưng cô.
Hermione sửng sốt, quay đầu lại đã thấy trợ giảng Keller xung đột với mình ngày hôm qua, vì thế cô nhìn thoáng qua rồi nói: “Hình như tôi không cần phải… báo cáo với trợ giảng Keller thì phải.”
Keller chợt mất tự nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh mỉm cười, còn muốn nói gì nữa thì thấy giáo sư McGonagall đi ra phòng học.
“Chào giáo sư.” Keller chào hỏi.
“Thầy Keller, sắp tới giờ học rồi, thầy không chuẩn bị phòng mà lại ở đây nói chuyện phiếm sao?” Giáo sư McGonagall khẽ nhíu mày.
“Vâng thưa giáo sư, tôi đi ngay đây.” Nói xong Keller vội vàng đi vào phòng học biến hình.
Nhìn Keller đi vào, Hermione không khỏi nhíu mày.
“Vậy Hermione, cô vừa nhận được một quyển sách thú vị, đến phòng làm việc cô rồi nói chứ?” Giáo sư McGonagall hỏi.
“Dạ thưa giáo sư.” Hermione cũng rất muốn biết tình huống của hai đứa và ba chúng.
– Hết chương 32 –