Quanh năm hầm vẫn luôn ẩm ướt và âm u khiến các gia tinh Hogwarts phải luôn dùng pháp thuật cố gắng giữ nơi này ở một hoàn cảnh con người có thể chịu được. Severus không phải là một người đàn ông thích chìm đắm vào hối hận, y nhận định đã nợ thì phải trả, mà thời gian trả còn rất dài. Y đóng hộp quà lại, dược liệu thì cất vào tủ, không thể không nói, Harry khoá hầm lại là một hành vi rất tốt, ít nhất những độc dược cực phẩm mình từng chế tác vẫn còn rất nhiều, không thì chỉ sợ những kẻ đến kê biên tài sản đã phá hỏng hay lấy mất rồi. Quan trọng nhất là, nơi này có mùi của Harry.
Đặt quyển sách lên giá, rồi bắt đầu soạn bài lớp độc dược nâng cao năm bảy vào ngày mai, hy vọng con mắt của Horace Slughorn vẫn tốt như trước đây, đừng có kéo vào một đám quỷ con không hiểu độc dược là gì. Đương nhiên nếu có thì Severus sẽ khiến chúng hiểu thiên phú không phải là tất cả. Năm đó Severus chưa tới hai mươi tuổi đã dạy học trò năm bảy đương nhiên sẽ không sợ đám nhóc con Hogwarts bây giờ, dù có đối mặt với đủ loại đồn đãi đi nữa, quá khứ y đã đối mặt rồi, không còn để ý nữa.
Y lật lại giáo án lần nữa, cảm thấy không có gì sai thì cầm lên quyển “Thảo luận về cổ thuật Maya” vẫn còn đang đọc dở. Trước đó không biết Asaprhett chính là nhóc con mình luôn ngày nhớ đêm mong mà y đã cảm thấy tư tưởng ngài ấy không tầm thường, hiện tại nhìn lại đột nhiên cảm thấy mình hơi xa cách, nhưng là một Slytherin y tin rằng đối mặt với cục diện bất lợi, oán trời trách đất không bằng lấy thái độ tích cực mà đối diện. Nhưng còn chưa xem hết hai trang thì đã nghe tới Medusa báo cáo: “Pomfrey đến.”
Severus sửng sốt, y biết người phụ trách bệnh thất này đêm nay sẽ không bỏ qua cho mình vì thế cất sách đi, nói với cửa: “Mở ra.”
Pomfrey tới một mình, tuy lúc trước có không ít đồng nghiệp cũ hỏi mình về quan hệ giữa hai đứa trẻ và Severus, dù sao Apollo rất giống Severus khi còn nhỏ, nhưng họ cũng không dám hỏi sâu, dù thế nào Severus vẫn còn là hiệu trưởng được Hogwarts thừa nhận. Sau khi Pomfrey đi vào Severus đóng cửa kèm theo một tá pháp thuật phòng hộ, đảm bảo cuộc đối thoại này sẽ không bị ai nghe lén, kể cả vòng tay giám thị của Bộ Pháp thuật đi nữa.
“Severus, tôi không muốn vòng vo, rốt cuộc hai đứa trẻ ấy có lai lịch thế nào?” Pomfrey lạnh lùng nhìn hậu bối này, cho đến khi y ếm xong phép thuật mới mở miệng hỏi.
“Con của tôi và Harry.” Đối với vị này thì Severus biết không cần phải giấu diếm.
“A, Severus, sao thầy có thể… Harry lúc ấy mới có 17 tuổi.” Pomfrey là một Slytherin, lại là một y tá có năng lực, lập tức đã hiểu mọi chuyện.
“Tôi thương em ấy. Poppy, lúc đó chúng ta không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng tôi biết, em ấy cũng biết, tôi thương em ấy, em ấy cũng yêu tôi. Đó chỉ là một lần duy nhất, tôi thừa nhận lúc đó tôi có tuyệt vọng, em ấy cũng vậy. Nhưng tôi không ngờ lại…” Là may mắn hay bất hạnh? Severus không nói rõ được.
“Được rồi, tôi không hỏi thầy chi tiết này.” Poppy nói, “Nhưng thầy đã thẳng thắn với bọn trẻ chưa?”
Severus im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Chưa.”
“Severus! Tôi thật không hiểu rốt cuộc thầy đang làm gì nữa, nghi thức phân loại vừa rồi chuyện thầy đã làm còn không đủ để chúng thất vọng và đau lòng sao? Severus, thầy quả thực là… không thể nói nổi mà.” Pomfrey tức giận nói.
“Poppy, với tình huống Slytherin hiện tại, bà không phải không biết, làm sao tôi dám lấy chúng đi cược chứ? Chỉ vì sự cân bằng chết tiệt của Hogwarts sao? Poppy, tôi là một Slytherin, không vĩ đại như Gryffindor.” Severus lạnh nhạt nói, “Nhưng giờ đã định rồi, Poppy.”
“Severus, vậy vì sao thầy không thẳng thắn với chúng? Lúc phát biểu vừa nãy…” Pomfrey hỏi.
“Poppy, tôi không có tư cách làm vậy.” Severus đơn giản nói. Đúng vậy, tôi không có tư cách sau mười hai năm vắng bóng lại thẳng thắn tới cạnh chúng được.
“Thầy không có tư cách? Thầy là cha chúng, thầy không có tư cách thì ai có đây?” Pomfrey đã tức giận đến cùng cực.
“Poppy, bình tĩnh!” Severus nói, “Poppy, bà cảm thấy tôi có quyền nói cho chúng rằng, cha hai đứa là ta sau mười hai năm không hề có mặt sao? Poppy, bà cho rằng sau khi tôi nói thì chúng sẽ lập tức thân mật với tôi sao? Ngay cả tôi cũng ngại nói, mười hai năm lúc chúng cần tôi thì tôi ở đâu? Poppy, khi chúng được mang thai, cần pháp lực của tôi, tôi không có mặt; khi chúng sinh ra, cần tôi bên cạnh thì tôi không có mặt; khi chúng bị tử vong uy hiếp cần tôi giúp đỡ thì tôi không có mặt; khi chúng cần được nuôi dạy, cần tôi bên cạnh tôi không có mặt; thậm chí trong mười hai năm khi chúng bị bắt nạt cần tôi bảo vệ tôi cũng không có mặt. Poppy, bà cảm thấy tôi có tư cách gì nói tôi là một người cha đây?”
“Nhưng…” Sự tức giận trong mắt Pomfrey biến mất, nhìn dáng vẻ hối hận của Severus, bà không biết mình có thể nói gì.
“Người có tư cách nói điều đó, chỉ có Harry.” Severus nói.
“Nhưng ba chúng là ngài Asaprhett, Severus, có thể nào…” Pomfrey cực lỳ lo lắng nói, tuy bà không muốn đả kích Severus nhưng phù thuỷ nam một mình mang thai cũng rất ít người có thể sống sót.
“Nếu như không có bức Thư Sấm kia thì có lẽ tôi cũng lo lắng điều này. Nhưng hiện tại tôi có thể khẳng định người nuôi lớn chúng là Harry.” Severus nói.
“Vì sao?” Pomfrey khó hiểu.
“Giọng nói. Và cả…” Y dùng đũa phép viết lên không trung “Jerromy Asaprhett” rồi vung lên, chữ cái tách ra rồi tập trung lại, rõ ràng là: Harry James Potter! “Biện pháp tốt nhất, không phải sao?”
“Vậy Severus, thầy có thể trực tiếp nói với Harry thầy còn sống mà.” Pomfrey nhìn cái tên quen thuộc xuất hiện, sửng sốt rồi nói ngay.
“Poppy, bà ở Hogwarts đã lâu nên đã bị đồng hoá thành một Gryffindor sao hả? Tôi không thể, ít nhất là hiện tại.” Severus nói, “Một khi Harry biết tôi chưa chết sẽ lập tức trở về, tôi chắc chắn. Nhưng không khí nước Anh hiện tại thích hợp cho em ấy trở về sao? Nói cách khác thì dù em ấy trở lại, thấy tôi còn không được tự do thì em ấy không tức giận mới là lạ, lập tức sẽ đi tìm đám lão già kia sẽ có kết cục gì? Dù Harry có năng lực chịu được áp lực, dù sức mạnh của Harry đã đủ để chống lại họ nhưng tôi không thể khiến em ấy mệt mỏi như vậy. Poppy, tôi đã không đủ tư cách làm bạn đời, nhưng tôi không muốn cứ tiếp tục như vậy. Dù thế nào đi nữa thì Harry không nên bị vấy bẩn bởi tôi, vinh quang của em ấy cũng không thể bị cướp được.”
“Được rồi, Severus, đúng là tôi lo lắng không chu toàn.” Pomfrey nói, “Vậy thầy đối xử với bọn trẻ tốt một chút.” Nhưng bà cũng thầm nghĩ: thầy cho là thầy không nói thì hai nhóc con kia sẽ không nói với Harry sao? Sau khi thầy từ chối chúng như thế thì chúng sẽ không nói với ba về thầy à?
Severus không đáp lại, đúng là y không biết nên làm thế nào mới gọi là đối xử tốt với bọn trẻ.
“Được rồi, có vẻ thầy đã có quyết định, tôi sẽ không nói thêm nữa. Tôi về bệnh thất, nếu thầy có thời gian thì điều chế hai vạc thuốc mọc xương đi.” Pomfrey nói rồi rời khỏi.
Severus ngồi trên ghế salon trầm mặc trong chốc lát, bước đến bàn làm việc viết vài chữ lên tấm da dê, rồi búng tay một cái, một con gia tinh quấn chiếc khăn màu xanh bạc hiện ra trong hầm.
“Ster phục vụ chủ nhiệm Slytherin.” Gia tinh nói.
“Giúp ta đưa cái này tới chỗ ngài Inalius, nói cho anh ta biết ta phải lấy lại tất cả những gì thuộc về ta.” Severus thản nhiên nói nhưng mang vẻ kiên định.
“Vâng.” Gia tinh cầm lấy tờ giấy rồi lập tức rời đi.
Severus ngồi trong phòng làm việc một lúc nữa, trong đầu chỉ có hình ảnh của Apollo và Artemis, hai đôi mắt màu xanh kia khiến y như đang nằm mơ, không phải là ác mộng trong Azkaban mà là giấc mơ đẹp khiến y không muốn tỉnh lại.
…
Hầm Slytherin, phòng ngủ Apollo.
“Ba thân: Mọi thứ ở Hogwarts đều rất tuyệt, chúng con sống rất tốt, ba yên tâm nhé. Ba nói đúng, chúng con rất xin lỗi vì đã làm ba lo lắng, nhưng chúng con cam đoan với ba, chúng con cũng không đi tới hẻm Motela, còn việc chế tác Thuốc Đa dịch và Chân Dược thì chúng con đã cực kỳ quen với chúng nên mới dám chế tác. Ba à, ba quản lý chúng con quá nghiêm khắc, thật sự thì chế tác độc dược này không quá khó, chúng con cũng có thể điều khiển pháp lực của mình mà. Tiếp theo, ba chắc là mình không khoe đó chứ?” Apollo viết trên tấm da dê bằng nét chữ hoa mỹ, “Ba à, chúng con sẽ hoàn thành nhiệm vụ ba giao, ba yên tâm. Al đã có con chăm sóc, con sẽ không để xảy ra chuyện gì khiến ba lo lắng nữa. Mặt khác, ba phải cẩn thận, chúng con đã mất cha, không thể mất ba nữa…”
Viết xong bức thư dài, Apollo lấy sáp đóng thư lại, rửa mặt rồi lên giường ngủ. Hành trình ngày hôm nay rất mệt, không có ba bên cạnh, ở nơi xa lạ lại lo lắng khiến cậu có hơi cố sức.
…
Hầm Slytherin, phòng ngủ Artemis.
“Ba thân: Hogwarts rất thú vị, nhưng Mũ Phân Loại hát rất khó nghe, mà bài ca của trường cũng lộn xộn, con không dám khen đâu. Trừ điều đó thì mọi chuyện đều tốt lắm. Con và anh Apo đều tới Slytherin, tuy Mũ Phân Loại rất muốn phân con tới Ravenclaw, nói con rất hợp với nơi đó nhưng con nghĩ nếu con tới Ravenclaw thì Apo sẽ lo lắng, nên con cũng yêu cầu tới Slytherin. Ba à, con biết chúng con đã sai, không nên khiến ba lo nhưng con phải nói rằng con ghét mùi tỏi và mùi tất thối, nếu chúng con ngoan ngoãn học hành, mỗi bài tập đều đạt điểm O thì có phải lần tiếp theo sẽ là vị hoa quả và socola không ạ?” Artemis ngồi trước bàn học ngoan ngoãn viết thư, “Con và anh Apo đã làm rất nhiều thuốc trị thương và Dược dinh dưỡng, ba à, chúng con sẽ khoẻ, ba cũng phải khoẻ đó, làm nhiệm vụ không cần phải liều mạng, con và anh Apo ở Hogwarts chờ ba tới tham gia hội giao dịch. Con yêu ba, anh Apo cũng yêu ba, chúng con sẽ thay cha yêu ba cả đời này…”
Artemis viết xong thư rồi đóng lại, nghiêm túc rửa mặt rồi nằm úp trên giường đọc sách một chút rồi bất giác ngủ mất.
…
Đêm khuya, Severus ở trong phòng làm việc điều chế hai vạc thuốc mọc xương rồi thu dọn dụng cụ. Vốn muốn đi ngủ nhưng nghĩ nghĩ lại phủ thêm một cái áo choàng, tuy không muốn thừa nhận nhưng y rất lo bọn trẻ sẽ ngủ không ngon trong hoàn cảnh mới.
Khoác áo choàng, y gần như chưa kịp nghĩ gì đã quen đường đi tới ngoài cửa phòng duy nhất có tên trong ký túc xá nam Slytherin, lần đầu tiên y ý thức được văn phòng chủ nhiệm Slytherin và ký túc xá học trò Slytherin lại gần tới thế, ngay cả muốn hối hận cũng không kịp. Đứng ngoài nghĩ nghĩ rồi vung đũa phép lên, đảm bảo cậu bé và các vật cưng đều đang ngủ hơn nữa không tỉnh lại thì mới đẩy cửa đi vào.
Đi vào phòng Apollo Severus mới nhận ra đứa trẻ này đúng là một Slytherin, tất cả đều được sắp xếp một cách gọn gàng. Y nhìn bốn con động vật trong phòng, khẽ nhíu mày, tuy biết Harry muốn tốt cho bọn trẻ nhưng chăm sóc chúng sẽ khiến bọn trẻ mất nhiều thời gian rồi. Trước khi nhập học thì có thể được nhưng sau khi vào học, bọn chúng cần phải tập trung vào học tập mới đúng, xem ra phải phân phó gia tinh phụ trách hầm một tiếng mới được. Y chậm rãi đi tới cạnh giường đứa trẻ, theo ánh đèn thấy được vẻ mặt ngủ say của con, vẻ mặt chợt hiền lành. Sau đó y yên lặng ghém góc chăn cho cậu bé rồi rời khỏi phòng.
Khi y nhẹ nhàng đóng cửa lại thì nghe thấy cậu bé khẽ gọi một tiếng trong mơ: ba…
Nhưng cửa đã đóng lại, Severus đứng bên ngoài, dù biết tiếng “ba” vừa rồi của cậu bé không phải gọi mình nhưng cảm giác kích động, vui sướng và niềm tự hào của một người cha không nói nên lời tràn ngập toàn thân y. Y đứng nhìn cánh cửa hồi lâu, nụ cười hiện trên mặt: Harry, cảm ơn tất cả những gì em đã làm.
Sau đó y cũng đi vào phòng Artemis y như vậy, thấy cô bé còn chưa tắt đèn, hơn nữa đập vào mắt là phần lớn sách vở. Trên giường cô bé đang nằm nghiêng, nửa người tựa vào đầu giường, quyển sách trong tay vẫn đang mở ra, hiển nhiên đang đọc được một nửa thì ngủ quên mất. Severus nhíu mày, nhẹ nhàng đi lên, cẩn thận rút quyển sách trong tay cô bé ra – “Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn”, sách giáo khoa tiết học đầu tiên ngày mai của chúng, trên đó gạch đầy trọng điểm và một ít dấu chấm hỏi – hiển nhiên đứa trẻ đang chuẩn bị bài. Đóng sách lại, cẩn thận đặt ở dưới gối, hơi ngốc nghếch ôm cô bé lên, trong giây phút đó, Severus cảm thấy phức tạp, liên hệ huyết thống khiến y có cảm giác chưa từng có. Y đặt cô bé đang ngủ say lên giường, rồi đắp chăn, đúng lúc này, y nghe cô bé đang khẽ nói mơ: “Ba, con và anh sẽ thay cha yêu ba cả đời, nên ba đừng đau lòng…”
Những lời này như một bàn tay bóp chặt trái tim Severus, y cảm thấy trái tim mình đã sắp vỡ vụn.
Không biết qua bao lâu, y mới thở ra một hơi, run rẩy xoa mặt cô bé, đôi mắt đen kiên định nhìn con gái có cùng dòng máu với mình, trong lòng âm thầm thề: Severus, mi phải yêu Harry cả đời, không bao giờ… được làm em ấy đau lòng nữa; Severus, mi phải là một người cha tốt, tuyệt đối đừng để một đứa trẻ ngoan thế này phải cảm nhận sự gian nan của cuộc sống.
– Hết chương 30 –