Cho bọn trẻ một ít thời gian ghi nhớ, Severus cũng không quên Slytherin hiện không có Huynh Trưởng và thủ tịch nên ho nhẹ hai tiếng nói: “Đây là thời khoá biểu và bản đồ của hai trò. Hy vọng đầu óc nhỏ bé tự xưng là thông minh của hai trò có thể cho hai trò biết cái gì là thức thời.”
Vì hiện tại ít học trò nên từng năm bốn nhà đều tập trung cùng học, nói cách khác, với các giáo sư mà nói thì chương trình dạy học giảm phân nữa, Severus cảm thấy quãng ngày tiếp theo là khá nhẹ nhàng, chắc sẽ có rất nhiều thời gian quan tâm tới hai đứa.
“Vâng, thưa giáo sư.” Bọn trẻ vâng lời nói.
“Mặt khác, tuy ta càng thích ở một mình khi không có lớp nhưng cũng không có nghĩa các trò gặp rắc rối thì không thể tới tìm ta.” Severus nói.
“Dạ vâng, giáo sư.” Bọn trẻ không dị nghị, “Nhưng…”
“Ừm, còn vấn đề nào khác?” Severus cố gắng không châm chọc.
“Vâng, mỗi chúng con đều mang theo ba động vật, giáo sư…” Artemis hơi bất an nhìn vị giáo sư có vẻ rất nghiêm khắc này.
“A, vấn đề này sao? Chẳng lẽ các trò không nghiêm túc xem yêu cầu của Hogwarts? Hay các trò căn bản không biết chữ?” Severus sửng sốt rồi nhịn không được lại châm chọc.
“Lúc đầu là ba để chúng con tới Durmstrang, nên giữa tháng tám khi ba rời đi thu thập dược liệu cũng không biết chúng con sẽ tới Hogwarts, hơn nữa các vật cưng ba cho đều có lợi cho sức khoẻ của chúng con.” Apollo nói, “Phượng hoàng có thể cho chúng con nước mắt và máu, nếu chúng con bị thương thì sẽ nhanh khỏi hơn; chó ba đầu có tác dụng về linh hồn, từ nhỏ linh hồn chúng con đã không được ổn định nên chó ba đầu có thể giúp chúng con; bạch kỳ mã thì có công hiệu giải độc, chúng con uống Dược thuần tây đã nhiều năm mà nó có ba phần độc nên cần bạch kỳ mã; mặt khác, chúng con còn nuôi một con Ma Yết.”
Sau màn giới thiệu, Apollo và Artemis ngoan ngoãn đợi chủ nhiệm nhà mình thẩm lý và phán quyết.
Severus không biết Harry đã tới tận đâu mà cho bọn trẻ nhiều động vật quý hiếm mà thực dụng như vậy, nhưng y có thể cảm nhận được Harry rất quan tâm bọn trẻ, một khi đã vậy thì y cũng không thể không thoáng bao che. Vì thế y nói, “Vậy ta cần các trò cam đoan: sẽ không biến hầm Slytherin thành vườn bách thú bẩn thỉu?”
“Đương nhiên ạ, thưa giáo sư.” Bọn trẻ đáp ngay, họ cảm thấy giáo sư này rất tốt.
“Nếu các trò đồng ý – giờ đã tới lúc các trò lên giường nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta đã nói chuyện xong. Ta nghĩ các trò hẳn đã qua cái tuổi cần người dỗ mới ngủ được rồi chứ, đi theo cầu thang này xuống dưới, ký túc xá nam bên trái, ký túc xá nữ bên phải. Tin rằng các trò biết được tên mình đúng không? Sáng mai ta không hy vọng rằng ta phải tới ký túc xá các trò để lôi các trò khỏi giường, nếu không ta sẽ nghi ngờ tính chính xác khi cho các trò tiến vào Slytherin.” Severus nói.
“Dạ vâng, giáo sư.” Apollo và Artemis nghe lời, rồi nhìn nhìn nhau, không biết phải tặng quà thế nào mới tốt.
“Vậy vì sao các trò vẫn không tới xem phòng mình? Chẳng lẽ lòng bàn chân đã mọc rễ rồi?” Severus thấy bọn trẻ vẫn đứng đó, liền hỏi.
“Ách, giáo sư, thầy dạy độc dược học ạ?” Artemis đánh bạo hỏi.
Severus nhìn con bé đang mất tự nhiên, không biết vì sao có tâm trạng vui đùa, tiếng nói từ tính có mang theo ít tò mò: “À, sức quan sát rất tốt, rất vui vì các trò đã đoán ra. Nhưng để ta đoán xem, không phải các trò đang bí mật âm mưu sẽ nổ vị giáo sư này lên trời ngay buổi học đầu tiên đó chứ?”
Ách… hai đứa bật cười, họ đột nhiên cảm thấy sự hài hước của giáo sư này rất thú vị.
“Là vậy thưa giáo sư, ba chúng con bảo chúng con tặng giáo sư độc dược một món quà.” Apollo nói.
Severus nghe xong không khỏi hơi nhíu mày, y cũng không cho rằng Harry biết y còn sống, vì thế chỉ khó hiểu phát ra một từ đơn: “À.”
Hai đứa lấy ra một hộp quà trên có hàng chữ “tặng giáo sư độc dược” được viết rất đẹp, Severus tinh mắt cũng phát hiện ba gói quà khác, trên đó cũng viết vài cái tên mà không viết chức vị như hộp của y. Y đột nhiên hiểu được, đây là món quà em ấy hy vọng giáo sư độc dược có thể chỉ đạo đặc biệt cho bọn trẻ. Hiển nhiên, Severus nhớ tới nội dung mở đầu của bức Thư Sấm kia, y cũng hiểu ý nghĩa của món quà này. Harry cũng không biết rõ giáo sư độc dược học hiện tại là ai, thậm chí em ấy có thể không biết giáo sư độc dược có còn là vị chủ nhiệm cũ của Slytherin hay không, em ấy chỉ hy vọng bọn trẻ có thể được chỉ đạo nhiều hơn về mặt độc dược.
Trên thực tế, vẫn là Phó hội trưởng Hiệp hội Độc dược Severus cực kỳ rõ: trong Hiệp hội, mặt mũi của từng đại bậc thầy đều cao hơn. Với danh tiếng đại bậc thầy như Harry thì dù là bậc thầy bình thường nào cũng không dám làm khó hai đứa, huống chi Asaprhett lại là vị học giả khá thần bí mà mấy năm nay khó có thể chạm vào, đại bậc thầy nào cũng không thể không mua sách, nhưng em ấy lại tặng quà, đủ để một bậc thầy độc dược cảm nhận em ấy rất coi trọng sự giáo dục về độc dược của hai đứa con. Severus nghĩ dù là giáo sư Slughorn chỉ sợ cũng phải giúp mở một lớp phụ đạo cho hai đứa, chỉ sợ chúng ở độc dược cũng không có thiên phú nhiều.
Nhìn hai đứa đang đưa hộp quà của ba tới trước mặt mình, Severus nhận lấy rồi nghĩ nghĩ, hơi tò mò Harry sẽ đưa ra quà gì, nhưng y cũng không lập tức mở ra trước mặt bọn trẻ, chỉ là theo thói quen nhếch khoé miệng nói có hơi ác ý: “Nếu thính lực của hai trò không biến mất thì nên biết đứng ở đây không có bất cứ ưu đãi nào với các trò, điều đó sẽ chỉ khiến ta thấy các trò có ý định làm một bức tượng ở trong này không thôi.”
Hai đứa lập tức cung kính cúi đầu với Severus, như một bạn nhỏ quý tộc được dạy dỗ cẩn thận nói, “Giáo sư, chúc thầy ngủ ngon.” rồi dọn đồ của mình rồi nhanh chóng biến mất.
Severus nhìn nơi chúng đi khuất, không khỏi hơi mất mát. Dù nhiều hay ít y cũng vẫn hy vọng bọn trẻ gọi một tiếng “cha” nhưng y cũng biết giờ chưa phải lúc, sau khi bóng dáng bọn trẻ biến mất y cũng không lo lắng hai đứa không tìm thấy phòng, dù sao hầm có lớn nhưng cửa cũng có ghi tên.
“Ngủ ngon…” Severus nhìn cầu thang tối tăm đi xuống ký túc xá, khẽ nói rồi xoay người về phòng làm việc của mình.
…
Nước Anh, biệt thự Zabini.
“Mione, trời ạ, Mione, em ở đâu? Ôi trời ơi, Mione…” Vừa lộ ra trong lò sưởi biệt thự, Blaise đã hoảng sợ gọi vợ mình.
Hermione hơi khó hiểu, đi ra khỏi phòng làm việc trên tầng hai, có hơi bất ngờ nhìn chồng mình. Hermione đã chung sống với chồng bảy năm, cực kỳ hiểu anh, Blaise là một Slytherin rất ổn trọng trưởng thành, nhưng anh ấy cũng không thiếu tâm tư gian xảo, thủ đoạn khéo léo, trong thế hệ Slytherin năm đó anh ấy nổi tiếng vì tính cách gặp sự cố cũng không sợ hãi mà. Nhưng hôm nay có chuyện gì vậy? Hermione gọi gia tinh nhà Zabini, lịch sự bảo nó mang một ít đồ uống lên rồi mới nhẹ nhàng ôm chồng.
“Sao vậy anh?” Hermione hỏi người chồng đang ngơ ngác.
“Mione, anh sắp chết vì sợ rồi, em không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh đó đâu. Ôi trời ơi, chủ nhiệm Snape lại hỏi anh làm sao để trở thành một người cha tốt, em có thể tưởng tượng nổi không? Ôi trời ơi, ngài Asaprhett lại là Potter, em có thể tưởng tượng nổi không? Ôi trời ơi, con của Potter lại vào Slytherin, ôi được rồi đây không phải trọng điểm, trọng điểm là con mà Potter giáo dục lại còn lịch thiệp hơn cả Malfoy, em có thể tưởng tượng nổi không?” Blaise lộn xộn nói.
“… Ý anh là, anh nhìn thấy con của Harry và giáo sư Snape?” Hermione sửng sốt một lúc mới phản ứng, vui mừng kêu lên.
…
Nước Anh, văn phòng giáo sư độc dược Hogwarts.
Severus ngạc nhiên nhìn một hòm đựng dược liệu quý hiếm và một quyển sách độc dược của Tộc Tinh Linh cực kỳ trân quý trong hộp, y đột nhiên ngơ ngẩn, món quà quý trọng thế này, Harry lấy từ đâu vậy? Không nói tới cái khác, riêng quyển sách độc dược Tộc Tinh Linh kia đã không còn xuất bản mà hộp đựng dược liệu kia… nhìn qua đã không chỉ là vật bình thường, trên đó dày đặc hoa văn tinh xảo. Severus như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ quý giá, y thích món quà này đến mức không nỡ buông tay. Nhưng khi y mở hòm muốn nhìn cấu tạo bên trong thì đã sợ ngây người bởi dược liệu trong đó – một viên tinh thạch màu xám, bên trong như ẩn gợn nước. Severus chiếu lên ánh đèn – tinh thạch màu xám có sợi, nhưng đó chính là thánh vật của Thuỷ tộc đó, rất ít khi gặp trên lục địa, là dược liệu cực kỳ hi hữu, riêng viên này đã có thể lên tới trăm vạn Galleons trong chợ đêm, chỉ cần một viên sẽ đưa tới tranh nhau mua, bởi bột của nó có thể khiến việc chế tác rất nhiều độc dược hi hữu trở nên tinh chất hơn, hơn nữa với phù thuỷ hắc ám mà nói thì đây chính là vật chuẩn bị ảnh hưởng tới phản ứng tinh lọc chế tác độc dược.
Sau đó y lập tức thấy những thứ khác rồi mở ra vài hòm khác – một bình nhỏ đựng nọc Tử Xà mới nhất, một nụ hoa lưu huỳnh mới nhất, một bọc nhỏ tro tàn sau khi bụi xà bị cháy, một túi nhỏ độc triết châm hạt vĩ thú của nhân sư và các dược liệu cực kỳ hi hữu khác, tuy rằng phẩm chất không phải là cao nhất nhưng rất hi hữu. Y im lặng ngồi trên ghế salon, y có thể đoán được đám dược liệu này cực kỳ mới. Y không phải không đoán ra, giáo dục mà bọn trẻ được nhận là tốt nhất trong đám học sinh mới của Hogwarts lần này. Hơn nữa y cũng đã đọc qua sáng tác của Asaprhett, mỗi một quyển đều rất thực dụng, mà khá phấn khích. Mười hai năm nay, vì sao mà mình không nghĩ tới nguyên nhân Harry chưa trở về chứ? Vì sao lại tự phụ như vậy? Không chịu cầu xin ai giúp đỡ chứ? Các học trò Slytherin đều có người thừa kế, dù thanh danh không tốt nhưng nếu y cố gắng tẩy trắng thì cũng không phải là không thể.
Mười hai năm sẽ biến một cậu bé áy náy đau lòng thành thế nào? Y không biết.
Mười hai năm sẽ khiến một phù thuỷ tâm như tro tàn trở thành thế nào? Y đã thấy rồi.
Y nợ người y yêu tình yêu và sự cưng chiều suốt mười hai năm ròng rã, y nợ con y sự đồng hành và bảo vệ chúng suốt mười hai năm.
Đây là món nợ của y…
– Hết chương 29 –