Ngày 2 tháng 5 năm 2009.
Hôm nay có một buổi tiệc cử hành tại thung lũng Godric, tuy diễn viên chính chưa có mặt lần nào nhưng cũng không làm giảm sự nhiệt tình của các phù thủy.
12 năm, đúng vậy, ngày hôm nay vào 12 năm về trước, Voldemort đã chết, chết hoàn toàn. Tử thần Thực tử cũng bị giam vào Azkaban, 12 năm qua đã không còn ai có thể uy hiếp được cuộc sống của họ, mỗi năm vào ngày này các phù thủy đều mừng rỡ như điên, họ uống rượu ở các quán bar phù thủy, hát lớn, giơ cốc hô to, “Harry Potter vạn tuế! Chúc mừng vì Harry! Kẻ Được Chọn vạn tuế!”
Điều này rất bình thường, vô cùng bình thường, hàng năm ở thung lũng Godric đều có một buổi tiệc như vậy, vì nơi này là nơi sinh của Harry Potter. Trong số đó, cả những người có địa vị cao ở Bộ Pháp thuật, mọi người cùng lớn tiếng hô “vạn tuế” rồi uống bia bơ. Đương nhiên, họ tới đây chỉ là vì Bộ Pháp thuật muốn giữ hình tượng gần gũi dân chúng, dù sao Harry Potter đã rời khỏi giới pháp thuật gần 12 năm, ai cũng không biết anh còn sống hay đã chết, có lẽ đã sớm chết cũng không chừng. tốt nhất là vậy, nếu không quyền lực vừa tới tay mình lại giảm đi một phần.
Thật sự là một đám người ngu xuẩn. Giữa đám người đó, một người phụ nữ ngồi ở trong góc nghĩ như vậy. Cô được mời tham gia buổi tiệc, cảm thấy vừa châm chọc vừa đau khổ. Đúng vậy, vô cùng châm chọc… Những người này ở đây ca tụng Kẻ Được Chọn, lại giam chồng của Kẻ Được Chọn, một anh hùng khác vào Azkaban… Nếu, Harry thật sự đã trở lại, biết tất cả mọi chuyện thì quả thực đó là một tai nạn!
“Phu nhân Zabini, sao cô lại ngồi ở đây?” Một phù thủy còn trẻ tuổi đi tới, nở nụ cười châm chọc, “Ngài chính là một trong những anh hùng ở trận chiến đó. Hiện tại không chỉ lên làm bộ trưởng Bộ Pháp thuật, còn được gả vào gia tộc Zabini. A, nhìn khắp giới này nào có người phụ nữ nào được như cô chứ?”
“Ngài Pamir, ngài có ý gì?” Người phụ nữ híp lại đôi mắt màu nâu, vô cùng nguy hiểm nhìn phù thủy trẻ tuổi này.
“Tôi nào dám có ý gì chứ? Ngài chính là phu nhân Hermione Granger Zabini mà, có cái gì có thể làm khó đầu óc của phu nhân ‘biết tuốt’ chứ?” Nụ cười châm chọc của Pamir làm người ta muốn đấm gã một cú.
“A, Mione, em ở đây à.” Một giọng nam vô cùng ngả ngớn cắt ngang hai người đang giương cung bạt kiếm, “Anh tìm em đã lâu rồi, đến giờ rồi, chúng ta nên trở về biệt thự, hôm nay trên bàn em còn rất nhiều văn kiện mà. Nếu không quay về, đêm nay chắc anh lại phải cô đơn một mình rồi.”
Nhìn người đàn ông mình lựa chọn cuối cùng, ranh mãnh, khôn khéo và chung tình, tuy anh đã có rất nhiều tình nhân, nhưng sau khi chọn mình cũng đã giải quyết toàn bộ, không có một ai đến làm phiền mình, như vậy còn có gì không tốt sao? Sau khi cô và Blaise đến với nhau, không có ngày nào cô không thấy Harry nói đúng trước khi đi như vậy, “Lựa chọn một Slytherin luôn có cảm giác an toàn. Họ sẽ khiến cậu cảm thấy họ có thể cho cậu mọi thứ… kể cả sinh mạng.”
“Ừm, Bal, chúng ta nên về nhà thôi.” Hermione không nhìn Pamir, chỉ kéo tay chồng mình, nở nụ cười.
“Vậy thì, ngài Pamir, xin lỗi chúng tôi không tiếp được.” Hermione nhìn chồng mình gật đầu chào Pamir, rồi ôm lấy mình mở Khóa Cảng.
Giây tiếp theo, Hermione không có hiện tượng choáng váng, họ tới biệt thự của mình. Thấy sắc mặt chồng hơi nhợt nhạt, lập tức kéo anh ngồi xuống salon phòng khách, vừa trách cứ nói, “Em không yếu đuối như vậy, anh không cần phải che chở em mỗi khi sử dụng Khóa Cảng đâu.”
“Anh tự nguyện mà.” Thấy ánh mắt không đồng ý của vợ, anh nở nụ cười, “Mione, anh nói rồi, anh lấy em không phải vì em là anh hùng, mà anh phải bảo vệ em cả cuộc đời này. Slytherin bảo vệ vật báu của mình, em là vật báu của anh. Đúng rồi, anh thấy vừa nãy suýt nữa em đã đánh nhau với Pamir, hai người có chuyện gì không thoải mái sao?” Blaise hỏi vợ mình.
Hermione nhìn chồng cảm thấy mình không hề chọn lầm người, sau đó cô nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy thật châm chọc, rất nhiều người trong số họ còn không trải qua chiến tranh, họ chỉ nhận được hòa bình dưới sự hy sinh của người khác, không hơn. Những người đó – em còn chưa biết hết tên, dựa vào cái gì mà vui vẻ như vậy? Khi mà Kẻ Được Chọn còn chưa biết là sống hay đã chết họ có tư cách gì nhảy nhót điên cuồng? Họ ca tụng Harry khắp nơi nhưng lại nhốt giáo sư Snape ở Azkaban, may mắn Azkaban giờ không còn Giám ngục, nếu không Harry trở về… em không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Dù không có Giám ngục thì Azkaban cũng sẽ không tốt đẹp gì…” Blaise nói khiến Hermione hung tợn trừng anh một cái, “Nếu không có tiền của Draco và quyền của em thì đám kẻ điên này không biết sẽ làm những gì với chủ nhiệm nữa.” Blaise bất đắc dĩ nói.
“Nhưng em chỉ có thể làm được chừng đó, nếu có Harry ở đây thì cậu ấy sẽ làm được nhiều hơn thế.” Hermione tự trách nói.
“Nhắc mới nhớ, Pamir cũng chỉ mới tốt nghiệp được 4 năm thôi đúng không? Thế mà giờ anh ta đã ngồi trên cái ghế phó Cục trưởng Cục Quản lý Sinh vật Huyền bí rồi, nhanh quá không?” Blaise không thể không nói sang chuyện khác, hứng thú vuốt cằm.
“Không còn cách nào, anh ta là Gryffindor, hiện tại mọi người rõ ràng không tin tưởng Slytherin, hơn nữa với luận điệu đối phó với quý tộc của anh ta khiến rất nhiều người tin tưởng. Nếu không phải em còn có cái danh anh hùng chiến tranh đè đầu thì anh ta đã có thể ngồi lên văn phòng bộ trưởng rồi. Mà giờ, giới phù thủy chắc đã đại loạn.” Cô vừa nói vừa buồn bực bước đi trong phòng.
“Được rồi, được rồi, Mione à, em không có cách nào liên lạc được với Harry sao?” Blaise an ủi hỏi han.
“Không, Bal à, từ năm thứ bảy cậu ấy không còn gọi em và Ron, lựa chọn ra đi một mình sẽ không còn liên hệ với em nữa. Cậu ấy có giáo sư Snape… ngay cả việc giúp cậu ấy bảo vệ giáo sư Snape em cũng không có cách nào.” Hermione buồn rầu nói.
“Được rồi, Mione, ít nhất chúng ta biết giáo sư Snape còn sống mà.” Blaise tiếp tục an ủi vợ.
“Em còn nhớ rõ vẻ mặt lúc đó của cậu ấy, hệt như tro tàn. Vì sao Harry vẫn chưa trở về chứ?” Hermione khó chịu nhớ lại màn thẩm án và phán quyết vào 11 năm trước, dù mình và giáo sư McGonagall làm chứng bao nhiêu, gia tộc Malfoy vận tác thế nào cũng chỉ là giành được sự tự do cho Snape nếu thầy rời khỏi nước Anh. Chỉ là, giáo sư từ chối, giáo sư từ chối rời khỏi nước Anh. Vẻ mặt tro tàn của thầy lúc ấy Hermione hãy còn mới mẻ, trong suốt ba ngày thẩm lý và phán quyết, ngoài câu “Tôi từ chối” thì thầy không biện bạch gì cả.
Hermione hiểu nguyên nhân nào đã khiến Slytherin kia không chịu rời khỏi nước Anh, đúng vậy, thầy ấy đang đợi một người, một thiếu niên đã từng ước hẹn với thầy.
“Tớ muốn đi tới một số nơi anh ấy đã từng đề cập tới.” Hermione nhớ Harry đã nói vậy. Lúc ấy bệnh viện St Mungo đã kết luận giáo sư Snape tử vong, Harry không rơi lệ, chỉ nhẹ nhàng nói câu đó.
…
Hogwarts:
Ngày kỷ niệm chiến tranh, đúng vậy, ngày kỷ niệm chiến tranh lần thứ 12.
Giáo sư McGonagall ngồi trong phòng hiệu trưởng, 12 năm, đôi khi nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong 12 năm nay, thật sự khó có thể tin được, Voldemort đã chết, bóng tối được xóa tan. Harry rời khỏi, Severus bị đưa vào Azkaban.
Giáo sư McGonagall hiểu, phòng hiệu trưởng Hogwarts cũng không thuộc về bà, tuy bà có quyền sử dụng. Bức ảnh Dumbledore đặt trong một góc, hiện tại không biết cụ đang đi đâu lấy đồ ăn rồi.
Dù ban giám đốc đồng ý, Bộ Pháp thuật đồng ý, nhưng linh hồn Hogwarts không đồng ý thân phận hiệu trưởng của bà, người hiệu trưởng thực sự đang ở trong Azkaban.
Sau chiến, chuyện đầu tiên Harry làm chính là xóa bỏ Giám ngục ở Azkaban, mọi người cũng hiểu được loại sinh vật này không tốt lành gì, vì thế hiện tại Azkaban bắt chước Nurmengard, dùng thần chú cấm khiến đám tù nhân không thể chạy trốn. Đó là một sự cải cách không nhỏ. Mà Severus cũng trở thành một người có lợi.
Vào ngày kỷ niệm chiến tranh lần thứ 4, học trò cưng của bà Hermione Granger trở thành phu nhân Zabini, nghe nói cô và cậu Zabini cầm sắt cùng minh, hiện tại cũng có một đứa con 3 tuổi đáng yêu, thậm chí năm trước cô thành công trở thành người kế nhiệm Kingsley. Nữ bộ trưởng Bộ Pháp thuật, phu nhân Zabini. Mà một anh hùng chiến tranh khác – con trai út nhà Weasley – Ron Weasley đã kết hôn với Lavender Brown vào ngày kỷ niệm chiến tranh lần thứ 2, vài năm nay đang nhậm chức ở Cục Thần Sáng, đã từng công khai duy trì luận điệu thủ tiêu và sát hại quý tộc – thật sự càng ngày càng không trưởng thành, đã là cha của hai đứa con rồi mà.
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, ba người họ lại tách nhau ra?
Giáo sư McGonagall suy nghĩ cẩn thận, giống với rất nhiều Gryffindor khác, trong mắt Ron Weasley không có mảnh đất màu xám, anh ta là một kỵ sĩ chân chính. Nhưng tính cách ấy rất dễ dàng bị người ta lợi dụng…
Cốc cốc cốc…
Tiếng đập cửa lịch sự vang lên cắt ngang giáo sư McGonagall suy nghĩ, pháp thuật đã nói cho bà biết ngoài cửa là ai —
“Horace, mời vào.” Giáo sư McGonagall nói.
“A, Minerva, xin chào.” Giáo sư Slughorn đĩnh cái bụng to đi tới.
“Thầy có chuyện gì sao?” Giáo sư McGonagall vĩnh viễn không thể nào đối xử với ông ta tôn kính như Dumbledore, dù bà cũng là học sinh của ông ta.
“Minerva, tôi đã đề cập rất nhiều lần rồi, bà cũng biết, tuổi tôi đã cao, tôi hy vọng năm sau tôi có thể rời khỏi Hogwarts.” Ông ngồi trên ghế salon, nhìn người học trò cũ của mình.
“Horace, tôi hiểu, nhưng vài năm nay tôi không thể tìm được người thích hợp có thể cùng làm chủ nhiệm Slytherin và giáo sư độc dược.” Giáo sư cực kỳ uể oải, bà đi tới ngồi xuống salon đối diện đồng nghiệp, sau đó để gia tinh lấy chút trà và điểm tâm, “Nếu không, tôi xin ban giám đốc tăng lương cho thầy nhé.”
“Minerva, xin lỗi, không phải là vấn đề tiền lương, tôi đã già rồi. Mặt khác, Slytherin bây giờ chỉ còn cái danh, đã 10 năm không có học trò nào tiến vào nhà Slytherin. Vì thế, Minerva à, bà chỉ cần lo giáo sư độc dược là được rồi.” Slughorn cực kỳ đau lòng với hiện trạng của Slytherin, nhưng không có cách nào cả. Dù rất nhiều quý tộc vẫn tự hào về Slytherin, nhưng sau chiến, không ai dám tiến vào nhà Slytherin, dù đã 12 năm, vẫn không có ai dám làm người chết đầu tiên. Nhiều năm như vậy không có học trò nào khiến Slughorn cực kỳ uể oải.
“Được rồi, nếu thầy kiên trì, Horace. Tôi sẽ chuyển lời với Albus, tôi cũng sẽ gửi lời mời cố vấn tới Hiệp hội Độc dược. Nhưng thầy có… người nào thích hợp không?” Giáo sư McGonagall hỏi.
“Nghe nói là vài năm nay có một người trẻ tuổi, anh ta có hai đứa con, vô cùng vĩ đại, là người nước Anh. Nhưng anh ta không có chỗ ở cố định, người ta gọi anh ta là ‘anh Prince’, theo bạn tôi nói, anh ta cực kỳ xuất sắc, có thành tựu rất lớn về độc dược học, ước chừng bảy năm trước đã lấy được bằng bậc thầy. Có lẽ chỉ có Severus mới có thể so sánh với anh ta mà thôi.” Slughorn nói, “Nghe nói anh ta rất trẻ, nhưng cực kỳ ưu tú, vì cuộc sống ép buộc nên anh ta mới phát triển về độc dược, hơn nữa mấy năm trước con trai út 12 tuổi của giáo sư độc dược học Durmstrang bậc thầy Everton bạo động pháp lực, ngay cả Everton cũng không biết làm gì thì anh ta lại có thể cứu người. Nhưng đáng tiếc là, hàng năm anh ta đều dẫn bọn nhỏ đi du lịch, tôi cũng không có duyên gặp mặt.”
“Tôi sẽ nhờ Hiệp hội Độc dược cố vấn, dù sao một bậc thầy quen thuộc tình huống bạo động pháp lực của bọn trẻ, tới Hogwarts cũng sẽ giúp ích với trường.” Giáo sư McGonagall hơi động lòng.
…
Lại hàn huyên vài câu, Slughorn cũng xác định vài tháng sau sẽ tạm thời từ chức đi dưỡng lão. Điều này cũng khiến giáo sư McGonagall có một vấn đề mới —
Vì, sau khi được Hiệp hội Độc dược cố vấn, bên kia đã cho đáp án: mấy ngày trước người kia đã đi tới một trong 10 nơi nguy hiểm nhất – rừng rậm Nani Roger thu thập dược liệu rồi.
– Hết chương 2 –