“Nhà Slytherin được đặt tên theo người sáng lập Salazar Slytherin, ta nghĩ hai trò biết hết chứ? Salazar Slytherin không hy vọng nhà của ngài ấy nhận phù thuỷ có dòng máu Muggle, điều này cũng trở thành truyền thống lựa chọn Slytherin tối ưu nhất. Đó là do tình hình xã hội giới phù thuỷ lúc đó tạo nên.” Baron nói từ thời đầu, “Huyết thống của phù thuỷ là một nhân tố mang tính quyết định phù thuỷ có tính chiến đấu hay không, hơn nữa là phù thuỷ hắc ám Slytherin càng hy vọng học trò của ngài ấy có thể học được vu thuật hắc ám, mà vu thuật hắc ám rất kén huyết thống. Pháp thuật bí truyền của các phù thuỷ hắc ám thường thường có tính lạnh, cũng chính là nguyên tố thuỷ. Những phù thuỷ có nguyên tố thuỷ thoáng cao hơn trong cân bằng thể chất thì thường thường là phù thuỷ máu trong hơn là phù thuỷ lai và phù thuỷ Muggle, đây là nỗi khổ tâm của người sáng lập.

“Nhưng nỗi khổ tâm ban đầu này lại khiến ý kiến của bốn người sáng lập bất hoà, là do Gryffindor. Thể chất Gryffindor thiên về nguyên tố hoả, thuỷ và hoả vốn đã không hợp nên dù có là đôi bạn thân thì sau một trận cãi nhau, Slytherin tức giận rời trường, và còn chưa trở về. Điều này khiến các học trò Slytherin có khó chịu với học trò ba nhà khác, nhất là Gryffindor thời đầu. Sự khó chịu này cũng được kế thừa theo từng lớp người. Từng lớp Slytherin vì ưu thế của huyết thống mà khá dễ dàng thành công, nên từng lớp Slytherin tạo nên các thế gia, trở thành nhà quý tộc của giới phù thuỷ, mà Gryffindor thì chậm rãi chuyển thành cái nôi thiên tài bình dân, tuy hai nhà vẫn có nhãn hiệu quý tộc lâu đời, nhưng hiển nhiên phương hướng phát triển lại hoàn toàn khác nhau.”

“Ước chừng vào năm 30 thế kỷ trước, Slytherin xuất hiện một phù thuỷ máu lai khá tài giỏi, hắn tên là Tom Riddle, rồi sau đó hắn đổi tên là Voldemort. Có thể nói hắn là người thừa kế cuối cùng của Salazar Slytherin, hắn thông minh, có tham vọng, đó là một tố chất rất tốt của một Slytherin, nhưng tính cách của hắn lại bị thiếu hụt, hắn lợi dụng cái danh người thừa kế của Slytherin mà được quý tộc sùng bái. Hắn quá cuồng vọng, hơn nữa vì còn nhỏ bị Muggle hãm hại nên khá hận Muggle và những phù thuỷ Muggle. Đồng thời tài nguyên của giới phù thuỷ lúc ấy đã khiến quý tộc và bình dân có mâu thuẫn, vì thế trận chiến bởi quý tộc Slytherin khơi mào được diễn ra do người thừa kế cuối cùng của Slytherin lãnh đạo.”

“Về chiến tranh, các trò có thể đọc được trong một số sách. Như các trò đã thấy, Riddle thua. Sau chiến, mọi người uốn cong thành thẳng, nhất là công tác thống kê những người đi theo hắn, mọi người phát hiện phần lớn họ đều ở Slytherin, vì thế mọi người không tin Slytherin nữa, học trò ở Slytherin trong mắt bọn trẻ bây giờ là kẻ xấu, trong mắt phần lớn các phù thuỷ là quân dự bị của người kia. Chính vì vậy, sau chiến trong vòng 12 năm Slytherin không có học trò nào dám tới, mà những Slytherin nhập học trong chiến tranh đã chuyển trường.” Baron kể lại ngắn gọn.

“Nói cách khác, hiện tại chúng con vào Slytherin nên đã trở thành bia ngắm đứng mũi chịu sào đúng không ạ? Mà chủ nhiệm Snape không cho chúng con vào là vì lo lắng cho chúng con?” Apollo rất giỏi phân tích.

“Ta cũng không rõ chủ nhiệm Snape nghĩ gì, nhưng ta biết, những người tới Slytherin vào lúc này cũng không thoải mái. Họ phải tài giỏi để đối mặt với các học trò Hogwarts khác, phải có sự gan dạ sáng suốt mới có thể đối mặt với đám dân chúng luôn điên cuồng vì Slytherin sống lại, phải có trí tuệ đủ để loại bỏ các nguy cơ uy hiếp tới tính mạng họ. Muốn sinh tồn ở Slytherin vào lúc này thật không dễ dàng.” Baron nói.

“Vậy vì sao chủ nhiệm ba nhà khác lại ủng hộ chúng con vào Slytherin ạ?” Artemis nghĩ tới nơi không thích hợp.

“Bởi trận pháp phòng ngự của Hogwarts cần Slytherin có học trò, cho dù có là một người đi nữa.” Baron nói, “Vì thế các trò vẫn có một đảm bảo an toàn khi ở Hogwarts, ít nhất là chủ nhiệm Snape, một trong bốn chủ nhiệm và hiệu trưởng đương nhiệm, sẽ bảo vệ cho các trò. Nhưng nhớ kỹ, Slytherin tuyệt đối không quá ỷ lại vào người lớn.”

“Chúng con hiểu.” Apollo và Artemis gật gật đầu.

“Vậy, vì sao sắc mặt giáo sư Snape lại xấu như vậy ạ?” Artemis thấy mình hiểu lầm chủ nhiệm, lại nhớ tới điều này.

“Trên thực tế, thầy ấy mới vừa rời khỏi Azkaban, thầy ấy đã bị giam 12 năm rồi.” Baron thở dài nói, “Vừa mới ra hồi tháng 8, vì chủ nhiệm cũ của Slytherin từ chức.”

“Thầy ấy cũng là người đi theo Riddle?” Apollo kinh ngạc nói.

“Trên thực tế, thầy ấy quá yêu độc dược, rất có tài năng về độc dược, các trò cũng biết tài năng độc dược thì ít… Riddle đã từng rất coi trọng thầy ấy. Không thể phủ nhận, thầy ấy là một người đã phạm sai lầm, vì một việc mà nhận ra lựa chọn của mình là sai. Nhưng vào lúc gian nan nhất, đen tối nhất thầy ấy cũng đã từng bảo vệ học trò, khiến người ta khâm phục.” Baron cũng không kể quá chi tiết, “Còn sự thực ra sao thì các trò có thể tự đi tìm hiểu.”

Hai đứa âm thầm ghi nhớ, ở ngục giam lâu như vậy, mới chỉ nghỉ ngơi một tháng đã phải dạy học, chắc khó chịu lắm.

Baron thấy hai đứa không có câu hỏi nào khác, rồi thấy chủ nhiệm Slytherin mất tự nhiên sắp tới nên nói với bọn trẻ một tiếng rồi rời khỏi.

“Apo, chủ nhiệm Snape là người tốt.” Artemis cảm thấy áy náy vì vừa nãy mình không thích Severus.

“Anh nhớ em có ít Dược dinh dưỡng đã làm?” Apollo nói.

“Đó là chuẩn bị cho ba, ngày mai sẽ để Silesia mang đi. Nhưng chúng ta có thể đặt hàng một ít dược liệu, làm lại một ít rồi đưa cho chủ nhiệm?” Sau khi xoá bỏ hiểu lầm, Artemis lập tức muốn báo đáp vị chủ nhiệm đã bảo vệ chúng.

“Cũng được, quan trọng là thành ý.” Apollo cũng hiểu đó là một ý kiến hay, rồi như nhớ ra cái gì mới nói, “Ách, Al, chuyện nơi đây tạm thời không nói cho ba chứ?”

Artemis nghĩ nghĩ, cũng hiểu nơi này quá hỗn loạn, nói cho ba không biết ba có lo lắng hay không nữa. Dù sao mình và anh trai cũng cực kỳ cẩn thận, mà ba cũng không quá thích nghe chuyện về nơi này mà? Vì thế, cô bé gật đầu.

Hai đứa thấy chủ nhiệm Snape còn chưa đến, liền mở ra gói ba đưa tới, lấy ra rất nhiều thứ – một quyển bách khoa toàn thư biến hình Druid ở Tộc Tinh Linh tặng giáo sư McGonagall; một ít hạt giống quý hiếm tặng giáo sư Sprout; một quyển sách bùa chú của Tộc Tinh Linh tặng giáo sư Flitwick… và một cái hộp nhỏ trên có viết “tặng giáo sư độc dược”. Hai đứa lặng lẽ mở hòm ra, bên trong có một quyển sách độc dược của Tộc Tinh Linh cực kỳ quý giá, và một ít dược liệu được giữ tươi, chắc là nhờ giáo sư độc dược thi thoảng sẽ chú ý bọn trẻ nên mới cố ý tặng món quà này. Dù sao Jerromy biết bọn trẻ thích độc dược nhất.

Sau đó họ tìm được sách vở và độc dược mà Jerromy cho họ.

“Anh, chúng ta thay phiên đọc quyển sách này, được không?” Artemis coi sách như mạng, cũng không sợ hình phạt của ba, nhưng cô bé sợ ba giận.

“Em đọc trước đi.” Apollo biết mình đọc sách khá chậm, sợ em gái chờ không kiên nhẫn nên nói.

“Vâng, Apo tốt nhất.” Artemis làm nũng với anh một chút.

Sau đó, hai người thấy được mấy bình độc dược nghe nói có vị tỏi và tất thối, hơi sợ sợ mở ra một lọ, một người nhận mệnh rót ra, đang muốn uống thì nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ và vội vàng. Tiếp theo, một người đàn ông cao lớn mặc áo đen đi nhanh như gió cuốn đi vào, vạt áo choàng đằng sau không ngừng xoay tròn, tạo nên đường cong duyên dáng, đôi mắt hơi phức tạp nhìn độc dược mà Apollo và Artemis đã đặt lên miệng, bọn trẻ lập tức đặt cốc xuống.

“Các trò đang uống gì?” Severus cố gắng hiền lành trực tiếp hỏi.

“Dược thuần tây ạ.” Apollo lập tức trả lời.

“Chính xác là Dược thuần tây vị tỏi.” Artemis nói.

Severus vừa nghe đến Dược thuần tây thì hơi sửng sốt, lòng đau đớn rồi thúc giục: “Nếu lỗ tai các trò không chỉ để trang trí thì nên biết ta cũng không ngăn các trò uống dược.”

Apollo và Artemis cảm thấy vị giáo sư này rất thú vị, vì thế lập tức uống hết độc dược rồi ngoan ngoãn nhìn Severus bằng đôi mắt xanh biếc, đợi y phát biểu.

Severus bị nhìn chằm chằm nhất thời cảm thấy mất tự nhiên, khụ vài tiếng rồi mới lên tiếng: “Không thể không nói các trò lựa chọn một con đường quá gian nan. Bây giờ lại lựa chọn nhà này thì các trò nên hiểu được thân phận của mình, phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành động, ta không hy vọng sẽ nghe thấy tin các trò phạm sai lầm vào một ngày nào đó.”

“Ta, Severus Snape.” Severus chắp tay sau lưng nói, giọng y rất nhẹ, giống như đang thì thầm nhưng lại khiến người ta nghe rõ, “Nếu không có sự cố thì trong bảy năm tới ta sẽ là chủ nhiệm của các trò.” Y đang quan sát phản ứng của hai đứa, lại thấy chúng đã quen không hề sợ hãi, “Hai trò giờ đang đứng ở đây, ta không thể không nói… chào mừng các trò.” Giọng y từ tính trầm thấp lại nhẹ nhàng, khiến hai đứa cảm thấy như tiếng đàn violon.

“Ta rất vui vì… các trò có thể có đủ lý trí, gia nhập Slytherin, nơi này đúng là nhà xuất sắc nhất toàn bộ Hogwarts, đương nhiên… ta tin các trò cũng là học sinh xuất sắc nhất Hogwarts này…” Khoanh tay trước ngực, đôi mắt nghiêm túc đánh giá  hai con rắn nhỏ mắt xanh, đúng vậy, dù y lo lắng thế nào nhưng y vẫn vui vì lựa chọn của bọn trẻ, “Nên… ta không thể không nhắc nhở hai trò, ở Hogwarts hiện tại các trò có thể bị… hiểu lầm. Nhưng ngay cả như vậy, từ khi thành lập đến giờ Slytherin luôn đặt vinh dự lên hàng đầu. Chúng ta hưởng điều kiện học tập, hoàn cảnh sống tốt nhất mà Slytherin mang lại, chúng ta phải dùng hành động thực tế để đáp lại ngôi nhà vĩ đại này – đây là sự vĩ đại và cao quý mà Slytherin đã kéo dài ngàn năm qua.” Sau đó, y tạm dừng, khi bảo đảm Apollo và Artemis đã hết sức chăm chú nghe rõ từng chữ y nói thì y lên tiếng, “Vì thế nhớ kỹ, ở Slytherin không được lỗ mãng cuồng vọng, không được ngu ngốc, không được chăng hay chớ, cũng không được nhát gan và lùi bước! Không được!!!”

Bọn trẻ hoàn toàn bị Severus thuyết phục bởi cách nói hoàn mỹ của y, không khỏi coi giáo sư Snape và người ba họ sùng bái nhất lên ngang nhau, vị giáo sư này giống với ba họ, là một người đàn ông cực kỳ cuốn hút, không phải sao? Nhưng sự cuốn hút của ba nằm ở chỗ hiền hoà, mà thầy ấy thì lại khác, lạnh lùng cứng rắn, nghiêm túc cẩn thận, vô cùng nhân tình.

Sau một chuỗi lời nói không ngừng, giọng điệu lại trở nên mềm nhẹ, “Ở trong này, chỉ cần các trò thực sự hiểu cái gì là vinh quang của Slytherin thì các trò có thể có được mọi thứ! Đương nhiên ta cũng không hy vọng xa vời rằng các trò chung sống hoà bình với ai đó. Nhưng phải nhớ chúng ta là Slytherin! Chúng ta đi từ vũng bùn, chúng ta khát vọng quyền lực, chúng ta tràn ngập dã tâm, chúng ta mạnh mẽ điềm tĩnh, chúng ta lịch thiệp tự giữ, chúng ta quyết không hối hận, chúng ta là Slytherin. Slytherin, cẩn thận thiện mưu, nghĩ kỹ mới làm. Đương nhiên, ở trong này, các trò có thể làm rất cả những gì mà các trò muốn làm, nhưng đừng để ta nghe thấy các trò phạm lỗi! Là một Slytherin, luôn phải nhớ kỹ các trò chung niềm vinh quang với Salazar Slytherin vĩ đại! Hết thảy vì Slytherin!”

Sau đó Severus chỉ đũa phép về hướng thủ tục Slytherin, nhất thời chữ viết mờ mờ lại tản ra màu sáng xanh, “Thủ tục Slytherin, nhớ kỹ!”

Bọn trẻ lập tức bị thu hút bởi hàng chữ màu xanh, nghiêm túc đọc mỗi thủ tục, họ có thể cảm nhận được ý nghĩa của mỗi hành động Slytherin. Họ đột nhiên nhận ra vì sao mà sách cổ lại nói Slytherin là nhà xuất sắc nhất. Mà ngay khi họ nghiêm túc ghi nhớ thì cũng không phát hiện vị giáo sư áo đen bên cạnh mình đang hiền lành nhìn họ, vẻ mặt đó không hề khác với ba, thậm chí còn hơn – đó là một tình cảm hận không thể đưa hết những gì tốt nhất của mình cho họ…

– Hết chương 28 –