Suốt bữa tiệc khai giảng, Snape hoàn toàn không biết mình đã ăn gì, trong lòng chỉ biết quan sát hai Slytherin nho nhỏ kia. Chúng đã được dạy về lễ nghi bàn ăn khiến Severus thực sự hiểu được Harry dạy dỗ hai đứa trẻ hoàn toàn theo phong cách Slytherin, thảo nào ở trên thư em ấy lại khẳng định con mình vào Slytherin đến thế. Nhưng nếu không phải kế hoạch của Dumbledore quá hoàn hảo, đã viết lên trang giấy trắng của Harry dòng đẳng thức “Slytherin = tà ác” trước khi em ấy biết về giới pháp thuật thì rất có thể Harry sẽ vào Slytherin.
Lúc này, các hồn ma nhẹ nhàng lướt tới, những vị khác đều hưng phấn thét chói tai, chỉ có mình Baron ở Slytherin nhìn hai đứa, hưng phấn mà tìm tòi.
“Các trò là học trò mới Slytherin năm nay đúng không?” Baron hỏi
Hai đứa bỏ dĩa xuống, dùng khăn lau khoé miệng rồi mới cúi người, Apollo nói: “Xin chào ngài, con là Apollo Prince, đây là em gái con, Artemis Evans.”
“Con nhà Prince sao? Nhưng ta nhớ rõ nhà Prince đã không còn ai nữa mà.” Baron trống rỗng nhìn Apollo.
“Có lẽ là không phải, chúng con tới từ nước ngoài.” Apollo nói.
“À.” Baron lên tiếng, rồi nhìn thoáng qua hai đứa, sau đó bay tới đối diện ngồi xuống nói, “Vậy, hai trò có chuyện gì thì có thể tới tìm ta, ta đại diện cho Slytherin chào đón hai trò.”
“Cảm ơn ngài, thưa ngài ma.” Artemis vui vẻ nói.
“Bọn học trò gọi ta là Nam Tước Đẫm Máu, các trò có thể gọi ta là Baron, ta là hồn ma của Slytherin, có chuyện gì thì tới hỏi.” Baron nói.
“Dạ, thưa ngài Baron, cảm ơn ngài đã quan tâm.” Apollo cũng cảm ơn cười cười.
“Hai đứa ăn thêm ít đi, ừm, nhìn gầy quá.” Baron lặng lẽ liếc Snape ở dãy giáo sư rồi nói, “Nếm thử cái này…”
Sau khi ăn xong, dãy bàn Slytherin chỉ toàn giọng Baron bảo bọn trẻ ăn cơm, khiến hai đứa không khỏi cảm thấy Slytherin là nơi rất được, có hồn ma thân thiết thế này đúng là không tồi. Sau khi hát bài ca gà bay chó sủa kia thì sắc mặt hai đứa gần như xanh mét – éc, họ chưa từng nghe bài hát của trường nào như thế này, nhưng họ vẫn hát bằng giọng điệu chúc tụng của Thuỷ tộc mà ba đã dạy.
“Vậy, chúc các trò may mắn. Huynh Trưởng của Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw dẫn học trò năm nhất về phòng sinh hoạt. Còn Slytherin, Baron, làm phiền ông chứ?” Giáo sư McGonagall nói.
Con mắt trống rỗng của Baron lướt qua Severus ngồi cạnh giáo sư McGonagall, khi thấy cái gật đầu gần như không có của y thì mới lên tiếng: “Vinh hạnh của tôi, thưa bà.”
Các học trò khác nhanh chóng rời đi, mà hai Slytherin nhỏ thì đi theo Baron về phía hầm.
Các giáo sư và trợ giảng cũng nhanh chóng giải tán, nhưng khi Severus vừa muốn đứng dậy thì Pomfrey gọi y lại: “Severus, có lẽ chút nữa tôi sẽ tới văn phòng của thầy.”
Severus ngẩn người, rồi cũng không nói gì mà đi về phía hầm, để hai đứa con cùng một hồn ma thật sự khiến y lo lắng. Hơn nữa mười hai năm rồi hầm không có học trò nào, không biết gia tinh có hay quét tước không nữa, xem tính cách hai đứa thì chắc đều yêu sạch sẽ.
“Ưm, chủ nhiệm, con và thầy cùng đi nhé!” Zabini lập tức đuổi theo.
Severus đi trước, càng gần hầm thì y càng căng thẳng, y không biết làm thế nào để là một người cha tốt, ít nhất trong trí nhớ của y thì cha y chỉ biết đánh mắng y, chưa bao giờ hiền lành với y cả. Y từng nghĩ nếu mình có con thì nhất định phải là một người cha tốt, ít ra cũng không giống như cha mình. Học trò hàng năm vào Hogwarts khá nhiều, nhưng cho tới giờ Severus cũng không thân thiện với ai cả, kể cả con đỡ đầu của y, y ghét bọn nhãi ranh không biết điều này.
Chỉ là với hai đứa con của mình, y quan sát suốt một bữa ăn lại phát hiện mình không moi ra được tật xấu của chúng, thậm chí không có lỗi nào. Harry dạy dỗ chúng rất tốt, có lẽ hơi yếu và kiêu ngạo, nhưng bọn trẻ Slytherin phần lớn đều như vậy. Y về phòng làm việc của mình trước, cầm thời khoá biểu năm nhất và bản đồ, hiện nhà Slytherin không có Huynh Trưởng, cũng không có học trò năm trên nên học sinh năm nhất chỉ có thể được hướng dẫn từ chủ nhiệm. Y thấy học trò cũ của mình cũng đi theo.
Blaise Zabini, đây là một con rắn cực kỳ ranh mãnh, ít nhất ở đồng lứa Slytherin thì cậu ta là một người duy nhất giữ vững thế trung lập. Hiện giờ cưới bạn thân nhất của Harry, giờ cũng là một người cha rồi.
“Anh Zabini…” Tuy cậu ta là người giám sát Bộ Pháp thuật cử tới nhưng Severus cũng biết ý của bộ trưởng khi để chồng mình tới đây.
Ai mà không biết bộ trưởng và chồng mình yêu nhau say đắm chứ? Để chồng mình tới, ai có thể nói không? Hơn nữa, Severus Snape là ai? Đó chính là một vị giáo sư dạy khá lâu ở trường, để những người khác tới có thể giám sát được y hay không đã là vấn đề chứ đừng nghĩ tới chọc giận y, thật đúng là bó tay không có cách nào. Mà anh Zabini vẫn là Slytherin trung lập, cực kỳ hiểu về thủ đoạn của Slytherin, đồng thời quan hệ với Severus cũng không quá thân thiết, thấy thế nào cũng là một người thích hợp.
Chẳng qua mấy tên chính khách ngu xuẩn ấy lại quên mất, Blaise Zabini, là một học trò Slytherin đã từng được Severus Snape chủ nhiệm. So với ba nhà khác thì chủ nhiệm Slytherin giống như một người dẫn dắt, y được tất cả Slytherin ủng hộ và trợ giúp, có thể nói vừa ra lệnh là thống lĩnh được đàn rắn. Nếu không phải y vẫn chưa đưa ra tín hiệu nào thì các Slytherin luôn yêu mến y đâu có thể ngoan ngoãn như vậy.
“Chủ nhiệm.” Blaise đi theo Severus vào văn phòng, trở nên cung kính.
“Nói cho cô vợ của anh, đừng có tự động tìm em ấy, chúng ta cũng không biết tình hình sẽ trở nên thế nào nếu em ấy về.” Severus đi tới bàn làm việc, lấy ra thời khoá biểu dưới giáo án, dùng pháp thuật biến ra hai bản.
“Dạ, con biết, chủ nhiệm. Nhưng, thật sự khiến người ta bất ngờ.” Blaise nghĩ lại ngài Asaprhett chính là Harry Potter thì đã nổi da gà, rốt cuộc phải tài giỏi cỡ nào mới có thể được như ngài Asaprhett luôn khiến giới pháp thuật tham thảo mấy năm nay, nhưng ai cũng không ngờ nhân vật giỏi giang ấy chính là Harry Potter thường thường năm đó.
“Quả nhiên tôi không nên coi trọng chỉ số thông minh của anh, hay là nó thật ra cũng chỉ bằng quỷ khổng lồ? Em ấy không hề dốt nát, tư chất pháp lực cũng hơn người thường, chỉ là cách giáo dục của lão ong mật lúc trước có vấn đề.” Severus thản nhiên nói, lại tìm bản đồ ở giá sách.
“Vâng, chủ nhiệm, vậy con về biệt thự trước, Anse bé nhỏ đáng yêu của con còn đang chờ con về kể chuyện mà.” Blaise nghĩ tới con là vui vẻ, lại không biết mình vừa dẵm lên bom chìm.
“Đợi đã, anh Zabini, tôi nghĩ anh có thể giúp vị chủ nhiệm cũ của anh một chút…” Blaise chỉ cảm thấy những lời này của chủ nhiệm Snape làm máu mình đông lại.
“Ách, chủ nhiệm, thầy nói đi ạ.”
“Anh cảm thấy phải làm thế nào mới là một người cha tốt?” Vẻ mặt trống rỗng cùng đôi mắt vô hồn của Severus khiến Blaise ngẩn ra, anh hiểu lời của vợ mình rồi – đây thật đúng là một người đàn ông đáng thương.
…
Phòng sinh hoạt chung Slytherin.
Apollo và Artemis đi theo Baron qua ngã rẽ hành lang, càng gần chỗ Slytherin thì hình rắn khắc càng nhiều, họ có thể nghe được tiếng “xì xì” cực kỳ quen thuộc nhưng không thể hiểu rõ được nội dung. Họ chỉ hiểu được bọn rắn khắc đang nói chuyện, vì ba của họ cũng thường xuyên dùng xà ngữ giao tiếp với rắn, thậm chí còn dạy họ một số từ đơn giản, như “Xin chào”, “Mở ra”, “Hẹn gặp lại” vân vân. Còn Baron hơi ngạc nhiên – hai đứa này không sợ tiếng “xì xì” lạnh gáy này sao.
Cuối cùng họ đi tới trước một bức tường đá có vẻ ẩm ướt trong hầm, Baron nói với bọn trẻ: “Mật khẩu là hồi sinh. Khi mà Slytherin chỉ có hai trò thì hai trò có thể sửa lại, đương nhiên cần phải báo lại với chủ nhiệm hai đứa.”
“Sống lại.” Apollo nói, một cánh cửa đá bị ẩn từ từ mở ra…
“Phòng ngủ Slytherin ở tầng hầm.” Baron nói, “Hai trò đi theo ta.”
Apollo và Artemis đi theo ngài Baron vào, phía sau là một căn phòng, tường và trần nhà bằng đá, treo từng chuỗi đèn tròn toả ánh sáng xanh lục. Đi dọc theo hành lang và bậc thang bằng đá tiếp tục đi xuống, đèn rất tối, nơi nơi đều có đồ trang trí bằng rắn, ngay cả trên cái đèn tối mù cũng có một hình rắn nho nhỏ.
Rẽ vài khúc nữa thì tới phòng sinh hoạt chung Slytherin. Đây là một phòng sinh hoạt dưới đáy hồ, vừa vào cửa là hai bức tượng rắn bạc cao ngất tới trần nhà. Tường được xây bằng đá cẩm thạch màu đen, trên mặt đất là sàn gỗ có màu bạc của gỗ bạch dương và xanh biếc từ dây thường xuân. Trần nhà là thuỷ tinh trong suốt, ngẩng đầu là có thể thấy ánh sao trời. Ở giữa là một chùm đèn hình rắn rất lớn treo những bóng đèn nhỏ khắc rắn chiếu sáng, rất dễ đọc sách. Bên trong có một lò sưởi, tường lò sưởi được khắc hình rắn tinh xảo, ngọn lửa trong đó xua tan đi sự lạnh lẽo trong hầm. Phía trước là tấm thảm lông dê rất dày được bày bán ở các cửa hàng sang trọng, và rải rác khắp nơi là những chiếc ghế đệm có vẻ ấm áp mềm mại, đa số là màu bạc và xanh biếc, mọi thứ nơi đây ấm áp lại không mất đi phong cách quý tộc. Hai bên tường được trang trí bằng những tấm thảm tinh xảo, chúng được làm từ những nguyên liệu dệt có phép thuật, nhìn như là sợi tơ màu bạc, nhưng luôn luôn óng ánh di chuyển. Đối diện cánh cửa là bức tường màu xám bạc khắc “thủ tục Slytherin”, tổng cộng là 100 thủ tục.
“Oa, rộng thật đó! Giống nhà chúng mình. Nhưng nhà không có nhiều rắn khắc thế này.” Artemis hoàn toàn cảm thấy mới mẻ.
“Chờ đây một chút, chủ nhiệm các trò sẽ tới phát biểu.” Baron lạnh lùng nói, chỉ có Slytherin mới thích hoàn cảnh thế này.
“Ưm, ngài Baron, vì sao chủ nhiệm Snape lại không thích chúng con vậy ạ?” Apollo cẩn thận chứng thực, cũng không quan tâm tới thái độ lạnh lùng của Baron, làm hồn ma đã lâu thì đều có vẻ chán đời.
“Haiz,” Baron nhẹ nhàng thở dài nói, “Không phải thầy ấy không thích các trò…”
“Vậy là gì ạ?” Artemis cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Các trò không biết cũng không lạ, vì sao ba nhà khác đều có học trò cấp trên mà Slytherin thì không? Vì sao chủ nhiệm các trò lại có vẻ xám xịt như thế?” Baron nhẹ nhàng nói.
Hai đứa nhìn nhìn nhau, đều có vẻ nghi hoặc.
“Được rồi, nể các trò là hy vọng của Slytherin, ta cũng không muốn các trò đã có khoảng cách với chủ nhiệm ngay ngày đầu tiên, giải thích chút vậy.” Baron rất có cảm tình với hai đứa nên cũng không hy vọng chúng xung đột với chủ nhiệm.
– Hết chương 27 –