Silesia đặt cái túi trước mặt hai đứa, rồi cúi đầu, nghiêm chỉnh đứng trước bàn, giơ chân lên, đầu duỗi ra, chìa bức thư đỏ tới. Apollo nuốt nước miếng rồi xác định gỡ bức thư.
“Anh mở hay em mở?” Artemis sợ hãi thương lượng với anh.
“Thôi để anh, ba chắc chắn là rất giận.” Apollo nói, cậu đang tập trung vào bức thư, nó bắt đầu toả hơi ra xung quanh.
“Ôi không, mau mở đi! Apo!” Giọng Artemis nhuốm màu tuyệt vọng.
Apollo luống cuống mở dấu sáp, có một số học trò đã bịt tai. Tuy nhiên qua thật lâu bức thư vẫn chưa có phản ứng, vì thế thả lỏng, nhưng đúng lúc đó một tiếng nói phẫn nộ vang vọng toàn bộ đại sảnh, thậm chí còn rung động đến mức bụi trên trần nhà cũng rơi xuống.
“Apollo Prince! Artemis Evans!!! Ba thật không ngờ hai đứa lại cả gan như vậy! Lại dám nhân lúc ba vắng nhà mà chế tác Chân Dược và Thuốc Đa dịch, được rồi, ít nhất ba đã biết hai đứa có thể điều chế được loại dược này, nhưng điều khiến ba tức giận là các con lại không muốn sống mà đến tiệm dược ở hẻm Motela bán!” Giọng một người đàn ông được phóng đại gấp trăm lần so với bình thường vang lên trong không khí. Dao nĩa trên bàn nảy lên, tiếng nói dội lại từ bức tường cũng khiến người ta phải đinh tai nhức óc.
Hai đứa như sắp khóc đến nơi. Giọng người kia lại nói vang lên: “Ba không nhớ là ba đã dạy các con lôi tính mạng của mình ra đùa như vậy! Artemis, con luôn rất ngoan ngoãn, nhưng vì sao lại mặc kệ anh trai con? Apollo, lý trí của con đâu? Merlin ơi, khi ba nhìn thấy bình độc dược quen thuộc trên tay Beilouer rồi anh ta nói anh ta mua từ hẻm Motela thì ba lo đến mức muốn chạy ngay về Đức! Được rồi, có lẽ không phải các con làm đúng không? Nhưng ba nghĩ ba cần một lời giải thích, vì sao độc dược của các con lại ở một nơi nguy hiểm như vậy? Nhớ kỹ, ba sẽ để Simbo đi điều tra, các con biết năng lực của ông ấy ở Đức rồi đó. Vì hành vi bốc đồng của các con, ba bắt hai đứa phải đọc quyển ‘Lịch sử Pháp thuật quốc tế thông dụng’ bản năm 1422, ở lá thư lần sau ba hy vọng có thể nhận được trình tự thời gian và cảm tưởng của hai đứa, hy vọng các con có thể nhận ra một chút bài học từ đó, lịch sử sẽ dạy chúng ta rất nhiều thứ.” Giọng nói dần bình tĩnh lại, “Các con thân mến, xin tha thứ vì ba đã giận, nhưng vừa nghĩ tới các con một mình tới cái hẻm kia thì ba đã cực kỳ lo lắng. Bọn trẻ à, vào đêm mưa mười một năm trước, ba một mình ở trong căn nhà cũ lăn lộn suốt một đêm, từ chiều tới rạng sáng, ba gần như cho rằng mình đã chết, ba đã nghĩ rằng mình sẽ phải đưa hai đứa tới gặp cha rồi. Nhưng không phải. Ba không biết đó là may mắn hay bất hạnh nữa, nhưng từ nhỏ ba chỉ biết một điều, phải quý trọng những gì mình đang có, nên dù các con vừa sinh ra đã bị kết luận rằng sống không quá năm tuổi thì ba cũng không từ bỏ hai đứa, vì các con là vật báu mà cha các con để lại cho ba. Các con à, giờ hai đứa đã mười một tuổi, đây chính là thành quả mà mỗi ngày ba không ngủ hối hả giành lấy. Nói cho các con biết điều này không phải để hai đứa áy náy, cũng không phải để hai đứa cảm ơn ba, mà là nói cho hai đứa một điều, bất cứ lúc nào hai đứa cũng không có tư cách đặt mình vào nguy hiểm…” Giọng nói kia có vẻ mỏi mệt.
“Ba…” Hai đứa ngoan ngoãn cúi đầu nghĩ lại về sai lầm của mình.
Trên dãy giáo sư, Severus nghe thấy vậy, tim của y như bị cắt làm đôi. Toàn bộ đại sảnh im ắng, đây là lời của một người ba nói với con mình.
“Bọn trẻ, nhiều năm rồi ba chưa trở về Anh, nguyên nhân thì các con biết, mà người bên cạnh ba cũng nhiều năm rồi không đề cập tới quốc gia này, vì họ biết nhắc tới nước Anh trước mặt ba thì họ chắc chắn phải chết. Ba biết, ba đang trốn tránh, trốn tránh sự thực cha các con đã rời đi. Bọn trẻ thân ái, trận chiến đáng chết kia đã kết thúc, với người đã mất đi cha mẹ như ba, thì quan trọng nhất là người yêu, người cùng kề vai sát cánh thân thiết nhất của ba. Gia đình của ba gần như đã bị huỷ hoàn toàn trong chiến tranh, ba hận bản thân mình, ba hận chiến tranh, nếu không phải các con cần độc dược thì ba thà làm Muggle rời khỏi giới pháp thuật. Dù đã qua bao nhiêu năm trôi qua thì ba vẫn yêu cha các con, ba thường thường nghĩ nếu cha các con vẫn ở bên cạnh ba thì có thể mỗi ngày ba sẽ tỉnh lại ở bên cạnh anh ấy, làm bữa sáng cho anh ấy, rồi cùng nhau nghiên cứu pháp thuật, dù chỉ nhìn anh ấy làm độc dược cũng được, vào buổi tối thì có thể chúc ngủ ngon, những tháng ngày như vậy thật hạnh phúc, ba bằng lòng dùng toàn bộ danh dự, vinh quang của mình đổi lấy, chỉ cần một ngày là tốt rồi. Nói thật, đến giờ ba vẫn không muốn tin là cha hai đứa đã… quên đi, không nói nữa, nói thêm gì thì bức thư này sẽ rất dài.” Giọng nói kia có vẻ mỏi mệt.
Toàn bộ đại sảnh trầm mặc, Severus chợt thấy may mắn, nếu không có hai đứa con thì chỉ sợ cả đời này mình sẽ không gặp lại Harry nữa. Y nghe Harry kể về tình yêu của mình, đôi mắt đã ươn ướt, y hiểu rất rõ hạnh phúc mà Harry muốn đơn giản biết bao, đáng chết, nếu không phải mình tự phụ thì làm sao lại lãng phí nhiều năm tháng như vậy?
“Ba đoán rằng thời gian Silesia bay qua eo biển tới chỗ các con là khi hai đứa đã trở lại phòng sinh hoạt chung, nếu không phải thì xin tha thứ sai lầm của ba. Độc dược ở trong túi, lần này mùi vị độc dược đã thay đổi, hiệu quả vẫn thế, lượng lần này là năm tuần. Vì sau khi ba nhận được thư hai đứa thì sẽ tới Atlantis, hành trình có vẻ xa, thư từ cũng không tiện, nên các con biết quy củ rồi đúng không?” Hai đứa gật đầu theo bản năng, giống như ba ngay ở trước mặt vậy.
Atlantis! Gần đây, tất cả các phù thuỷ thông qua quyển sách tuyên truyền kia biết đó là một nơi truyền kỳ, thiên đường của người mạo hiểm, đại lục bí ẩn. Người có thể đi tới đó thì sức mạnh và lực chiến đấu đều đứng đầu, ở đó có rất nhiều sinh vật trong truyền thuyết, mà vua người mạo hiểm thần bí, người mạo hiểm cấp SSS Goá Phụ đã sống ở đây một thời gian dài. Severus nhíu mày, Harry đến nơi nguy hiểm như vậy làm gì?
“Ba có hơi bất ngờ vì hai đứa lại chọn Hogwarts, ba không nghĩ rằng sau khi ba dùng mọi cách để hai đứa nhận được thư mời từ Durmstrang mà các con lại có thể nhận được thư nhập học từ Hogwarts, thậm chí còn có cả thư từ Beauxbatons. Haizzz, ba tìm không ít dược liệu cao cấp để chuẩn bị cho Jefferson, hơi đáng tiếc một chút. Nhưng ngược lại các con lựa chọn khiến ba thở phào một hơi, ba đoán các con sẽ là Slytherin? Năm đó ba cũng suýt được phân tới đó, mà cha các con là một Slytherin tiêu chuẩn. Bọn trẻ, có lẽ tình hình Slytherin gần đây không tốt nhưng nếu hai đứa có thể vào Slytherin thì ba sẽ rất vui. Ừm, có lẽ Al hợp với Ravenclaw, nhưng ba cho rằng con bé nhất định sẽ không để Apo một mình tới nơi không thích hợp đâu. Được rồi bọn trẻ, ba tin rằng hai con có thể trở thành học sinh ưu tú, nhưng ba có điều không chắc chắn chính là tài năng của hai con sẽ làm cho hai con kiêu ngạo và tự đại. Vì thế ba phải bắt hai đứa cam đoan, dù chương trình học căn bản thế nào thì hai đứa cũng phải nghiêm túc đi học. Vì một số giáo sư ở Hogwarts đã từng dạy ba và cha hai đứa, mặc dù đã rời đi mười hai năm, mấy năm nay ba cũng không có liên hệ gì với nước Anh nhưng ba tin các giáo sư Hogwarts chắc sẽ không thay đổi gì nhiều. Là một học trò cũ thì ba cũng đã chuẩn bị ít quà nhỏ, có lẽ hai đứa sẽ giúp ba gửi đúng không.” Giọng nói kia trở nên hiền hoà.
Các giáo sư cũng tự động nhớ lại, là một trong những học trò cũ của mình?
“Nhớ kỹ, ba không hy vọng lúc tham dự hội giao dịch vào lễ Giáng sinh lại nghe thấy được biểu hiện xấu hay không nghiêm túc học hành nào của hai đứa từ các giáo sư. Hơn nữa, chia sẻ với hai đứa rằng quyển sách mới ‘Bàn luận về ma văn Thuỷ tộc’ đã xuất bản rồi, ừm Simbo cho ba mười quyển sách đầu tiên làm kỷ niệm, cho hai đứa bản số bảy và bản số ba. Mặt khác, nếu hai đứa có nhìn thấy phần mộ của giáo sư Dumbledore thì giúp ba gửi một bó hoa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba sẽ tới đón hai đứa ở nhà ga Chín ba phần tư vào lễ Giáng sinh. Được rồi bọn trẻ, chúc hai đứa mơ đẹp. Ba của các con, Jerromy Asaprhett. Đương nhiên, cuối cùng còn một trừng phạt nho nhỏ: vì hành vi của hai con làm ba lo lắng nên độc dược lần này không còn vị cỏ xanh và chanh nữa, thay thế là vị tỏi và vị tất thối.”
“Ách…” Hai đứa ngây ra như phỗng nhìn bức thư tự động cháy thành tro tàn.
Sau khi nói xong thì tai mọi người vẫn “ù ù”.
Trong đại sảnh khi nghe tới “Bàn luận về ma văn Thuỷ tộc” và Jerromy Asaprhett cuối cùng thì các Ravenclaw đã không bình tĩnh, khắp giới pháp thuật bậc thầy ấy cực kỳ nổi tiếng, sách của ngài ấy khó mua đến mức nào. Mà các giáo sư trên kia đều không ngờ sẽ là một cái tên xa lạ mà quen thuộc như vậy. Họ nhìn về hai Slytherin, đột nhiên nhận ra – hoá ra chúng là con của bậc thầy kia, thảo nào lại có khí chất như vậy.
“Sao tôi lại không nhớ nổi Hogwarts đã từng có một học trò tên là Jerromy Asaprhett nhỉ?” Flitwick cao tuổi nhất suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ nổi hình dáng của học trò này.
Mà giáo sư Sprout nhìn nhìn Severus, chỉ đoán thôi đã biết rồi nói: “Vài năm đó những gì nổi bật đều bị Nhóm Đạo tặc Gryffindor và Severus cướp hết rồi, không chú ý tới một Ravenclaw hay Hufflepuff cũng là chuyện thường.”
Nghe xong lời này Severus không khỏi cảm thấy buồn cười, là cái gì khiến họ cảm thấy nhóc con kia bằng bằng tuổi mình vậy? Và cái gì mà họ cho rằng cậu bé Gryffindor kia lại là một Ravenclaw hay Hufflepuff?
“Cũng đúng. Nhưng thật đáng tiếc. Suýt nữa thì tôi đã mời được anh ta đến làm giáo sư độc dược học cho Hogwarts rồi, Horace có đề cử với tôi nhưng tôi không thể nào liên lạc được, anh ta luôn rất bận rộn, nghe nói ngay cả người của Hiệp hội Độc dược cũng rất khó khi gặp bậc thầy này mà.” Giáo sư McGonagall nghĩ Severus im lặng là đồng ý, vì thế nói ra chuyện lúc trước.
“Bậc thầy?” Dù sao Shacklebolt cũng coi là trẻ tuổi, hơn nữa tính ra thì cũng không biết rõ lắm về kết cấu của một số Hiệp hội giới học thuật.
“Đúng vậy, ngoài hội trưởng và phó hội trưởng thì mỗi hiệp hội sẽ có từ ba tới bảy đại bậc thầy, đại bậc thầy mới là lực lượng chính của hiệp hội, địa vị của họ có đôi khi còn cao hơn cả hội trưởng. Họ luôn rất thần bí, nhiều năm làm nghiên cứu, phát triển lý luận căn bản cho ngành học.” Flitwick nói, “Tôi đã nghe một số đồng nghiệp ở Hiệp hội Bùa chú nói rằng Hiệp hội đã từng có ý mời bậc thầy Asaprhett nhưng vẫn chưa liên lạc được.”
“Ừm, ngày hôm qua Hiệp hội Cổ ngữ cũng gửi cho chúng tôi một lá thư yêu cầu chúng tôi phải mời được đại bậc thầy Asaprhett, ưm, không ngờ anh ta lại sáng tác ra một quyển sách mới. Ngày mai tôi phải đi đặt hàng mới được.” Giáo sư Cổ ngữ Runes, Sheila Orwell trẻ tuổi đã được Bathsheda Babbling đề cử vào Hiệp hội Cổ ngữ Runes.
Mà Severus nhìn hai đứa sờ sờ con ưng kia, sau đó nó vỗ cánh bay đi. Y không biết khi hồi âm bọn trẻ có nhắc tới mình không, nếu có thì sau khi Harry nhận được thư có khi nào sẽ lập tức tới Hogwarts? Vừa rồi có phải thái độ của y với bọn nhỏ đã quá đáng rồi? Hơn nữa, Asaprhett kia… ừm, dĩ nhiên lại là cậu bé của y?
Severus hơi ngạc nhiên, y có thể khẳng định đó là cậu bé của y, có lẽ người khác không nhận ra nhưng y có thể nhận ra giọng nói ngày nhớ đêm mong kia ngay lập tức. Đột nhiên cảm giác mất mát và luống cuống sâu sắc ập vào y, y không chỉ nợ bọn nhỏ 11 năm sinh mệnh, thậm chí còn không thể đoán ra được rốt cuộc Harry đã có chuyện gì trong suốt 12 năm nay.
…
Nước Pháp, rừng Malardier.
Jerromy ở trong lều nhấc một cái vạc mới, trong làn khói vạc bay ra, anh đột nhiên nhớ tới lời mở màn của Severus trong tiết độc dược học đầu tiên.
Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm nên thường các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì các trò hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết.
Cười buồn – Sev, anh đúng, em chỉ có thể dựa vào độc dược để nhớ về anh, làn sương mờ mạo hiểm, mùi hương thơm ngát toả ra từ vạc, với em thật là tuyệt vời. Em dùng nó để chế tạo nên vinh quang của bản thân, không phải của Kẻ Được Chọn, không phải của Harry Potter, mà là em – Jerromy Asaprhett; em dùng nó để cầm chân thần chết đến gần hai con, chúng đã 11 tuổi rồi, em mong chúng giống anh, tài giỏi như anh, điềm tĩnh như anh. Em vẫn còn bốc đồng lắm, lại dám gửi cho chúng Thư Sấm, không biết chúng có buồn không nữa? Nhưng, em thật sự rất sợ, Sev à, em hiểu được nỗi lo của anh về em lúc trước, những hành vi nguy hiểm dễ dàng khiến người thân thiết phải u sầu. Em xin lỗi, Sev.
Em ký tên Jerromy Asaprhett ở cuối thư là có dụng ý, chúng chắc đều vào Slytherin, đàn rắn nhỏ từ trước tới nay đều là những tên coi khinh người dưới, có một người ba khá nổi tiếng ở giới pháp thuật có thể cho chúng sống tốt hơn ở Slytherin chăng? Nói thật, em hận bản thân lúc trước, hận Harry Potter không biết gì kia, nếu cậu ta giỏi độc dược như bây giờ thì làm sao có thể mở to mắt nhìn anh chết chứ? Làm sao có thể để anh giết Dumbledore, đeo nỗi áy náy thay cho cậu ta đây?
Jerromy nhẹ nhàng thở dài.
Vì sao con người ta luôn phải mất đi mới biết quý trọng?
Em hại chết anh, hại chết cha của bọn trẻ, hại chết học trò Slytherin xuất sắc nhất, hại chết một bậc thầy độc dược.
Vì thế, em còn sống.
Là một người ba mạnh mẽ lịch thiệp của bọn trẻ, là một nhân vật Slytherin vĩ đại hoàn hảo, là một bậc thầy độc dược tài giỏi ở giới độc dược…
Nhưng, em vĩnh viễn không thể còn một Severus Snape của em, một Severus Snape yêu em, một Severus Snape bảo vệ em.
– Hết chương 26 –