Severus rất bất ngờ vì lại có một con bé có huyết thống Veela trong đám học trò mới lần này. Mái tóc bạc kia chứng minh trong máu của nó có dòng dõi Veela, nhìn độ sáng của mái tóc thì chắc là trong đời thứ năm có dòng máu trực hệ. Veela là một sinh vật pháp thuật rất kiêu ngạo, hơn nữa ghét nhất bị so vẻ đẹp với người cùng giới. Xem ra vẻ xinh đẹp của Artemis đã khơi dậy bản năng trong máu của nó rồi. Severus nhớ kỹ nó, y tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm hại hai Slytherin nhỏ.

Nghi thức phân loại được tiếp tục, nhưng Severus cũng không quá để ý các học trò khác đi vào nhà nào, y mịt mờ quan sát anh em kia, một đứa tên là Apollo, một đứa tên là Artemis? Thật đúng là phong cách của Harry.

Y thấy Apollo lau trán cho em gái rồi ngồi xuống, lẳng lặng chờ các học trò khác phân loại.

Mỗi một học trò được phân tới ba nhà khác, mỗi người tới dãy bàn nhà mình đều được vỗ tay, khiến Artemis cực kỳ buồn bực. Cô bé luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ làm sao có thể chấp nhận được sự thật này? Không có đàn anh thì thôi, chủ nhiệm kia có chuyện gì vậy? Anh trai ưu tú như thế mà ông ta lại từ chối, thế là có ý gì? Nhưng cô tin chắc biểu hiện của mình và anh trai sẽ chinh phục chủ nhiệm kia.

Nghi thức lại được tiến hành, mỗi học trò mang vẻ khác nhau, từng người đi lên bục, hàng ngũ học trò mới cũng giảm bớt dần-

“Seattle Amily.”

“…Ravenclaw!”

“Thật sự là vật phẩm luyện kim thần kỳ, Al.” Lúc này số học trò mới chưa phân loại cũng chỉ còn trên đầu ngón tay.

Apollo cảm thấy kỹ thuật luyện kim tạo ra cái mũ kia rất cao cấp, lại có thể phong ấn được tư tưởng vào đó. Có lẽ cái mũ này đã không còn là vật phẩm mà là một sinh mệnh luyện kim, hoặc là nói vật phẩm luyện kim đặc thù được xen giữa hai người. Cậu cũng từng thấy vật phẩm cùng loại ở Tộc Tinh Linh, nhưng cậu còn quá nhỏ, không thể nghiên cứu.

“Anh, không phải trưởng lão Ambrose nói về sau anh có thể học thuật luyện kim với ông ấy sao ạ? Đợi anh lớn hơn pháp lực ổn định thì tốt rồi, anh thông minh nhất định có thể chế tạo vật phẩm hoàn thiện hơn mà không bẩn như cái này.” Artemis vẫn cực kỳ buồn bực vì độ bẩn của cái mũ.

“Được rồi, Al của anh à, đừng khen anh nữa, anh sẽ kiêu ngạo đó.” Tuy rất vui vì được em gái khen nhưng tính cách của cậu vẫn có mặt bình tĩnh.

Hai đứa tự nhiên thì thầm, Severus chỉ nhìn từ xa đã cảm thấy lòng ấm áp, sự lạnh lẽo được tích luỹ trong mười hai năm ròng rã ở Azkaban cũng chậm rãi tan dần theo từng cử chỉ của bọn trẻ. Y đột nhiên muốn hiểu về chúng, chúng thích gì hay muốn gì. Đương nhiên, Severus biết điều quan trọng hơn là sự an toàn của bọn trẻ.

“Uliwasen Auschwitz.” Một cậu bé hơi béo căng thẳng đi tới, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Mũ Phân Loại dường như hơi do dự, qua một lúc lâu mới lớn tiếng hô: “Hufflepuff!”

Có vẻ vì quá thất vọng mà cậu bé kia bật khóc, vừa khóc vừa chỉ trích Mũ Phân Loại: “Tôi muốn đi Gryffindor! Làm sao lại không cho tôi đi?” Sau đó nói với giáo sư Shacklebolt, “Giáo sư Shacklebolt, thầy có thể nhận con không ạ?”

Điều này làm các Hufflepuff không chịu được, nhưng tính hiền hoà trời sinh mà cũng có không ít học trò hồi năm nhất đã từng suy nghĩ thế này nên cực kỳ thông cảm.

“Vì sao chứ? Hufflepuff hẳn là thích hợp với trò hơn, trò Auschwitz, nếu như không có lý do đúng đắn thì thầy cho rằng bầu không khí Hufflepuff thích hợp với trò hơn.” Giáo sư Shacklebolt cười nói.

“Vì từ nhỏ con đã rất sùng bái đại anh hùng Harry Potter rồi ạ, con muốn học cùng một nhà với ngài ấy.” Đứa trẻ hung hăng nói, “Con đã sưu tầm rất nhiều tư liệu và sách về ngài ấy, con cũng muốn trở thành anh hùng dũng cảm giống ngài ấy.”

“Ách, này…” Shacklebolt khó xử, thầy nhìn về phía dãy giáo sư.

“Tôi không có ý kiến, đối với Hufflepuff thì đứa trẻ này vui vẻ mới là quan trọng.” Giáo sư Sprout là một người hiền lành, tuy trong lòng không thoải mái cho lắm nhưng vẫn khoan dung nói.

“Cũng không phải là học trò muốn tới Ravenclaw, không liên quan tới tôi.” Giáo sư Flitwick sáng suốt giữ vị trí trung lập.

Minerva không phát biểu ngay, dù sao hiệu trưởng thực sự vẫn còn ngồi bên cạnh, bà quay đầu hỏi Severus: “Thầy có ý kiến gì, Severus?”

Severus nhìn thoáng qua đứa trẻ bên dưới cười lạnh nói: “Xin lỗi tôi nói thẳng, Minerva, đám đần Hufflepuff và đám nhãi ranh Gryffindor trong mắt tôi cũng không khác nhau là mấy. Nhưng ít ra Hufflepuff còn hiểu bản thân, mà Gryffindor thì quả thực là tai nạn, bốc đồng còn lỗ mãng.” Severus không nhìn nữa, khinh thường nói, “Không hề nghi ngờ rằng… trò Auschwitz đã chứng minh mình hợp với đàn nhãi ranh bởi hành vi của mình. Mặt khác, trợ giảng Longbottom…”

Ách…

Tay Neville khẽ run lên, dù nhiều năm trôi qua anh vẫn còn sợ Severus như trước: “Gì… gì vậy, thưa thầy?”

“Nếu trí nhớ của tôi là đúng thì anh và Harry… Potter học cùng năm, hiện tại tôi muốn hỏi anh một câu, khi phân loại Potter có từng nghi ngờ Mũ Phân Loại hay không?” Severus nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng… đương nhiên không… không có.” Neville hơi lắp bắp nói.

“Rất tốt, trợ giảng Longbottom.” Severus dừng một chút, rồi dùng giọng châm chọc nói, “Dũng cảm? Dũng khí? Ôi, thật sự là dũng khí khiến người ta ghét bỏ. Dũng khí đưa anh hùng về cõi chết, dũng khí khiến người ta vờ ngớ ngẩn… Hiển nhiên, trò đã vượt qua anh ta, trò Auschwitz! Kingsley, nếu thầy bằng lòng nhận học trò còn giỏi hơn cả Harry… Potter thì tôi không có ý kiến gì.”

Toàn bộ lễ đường đều im lặng, cho tới giờ vẫn chưa từng có ai châm chọc Harry Potter thế này suốt mười hai năm, vài giáo sư cũ nở nụ cười như Kingsley, Neville, Blaise và Pomfrey.

“Ôi, Severus, vì sao lại không chứ? ‘Học trò còn vĩ đại hơn cả Harry’ nghe cũng không tồi đâu, nhỉ?” Kingsley cười nói.

Nói xong, trước ngực Auschwitz xuất hiện huy hiệu nhà Gryffindor.

“Victoria Weasley.” Học trò cuối cùng là cô bé tóc bạc, cô bé hất mái tóc màu bạc sáng bóng ra sau lưng, cao ngạo đi lên trước bục.

Ha, một Veela Weasley sao? Severus nhớ lại mình đã từng nghe Harry nói vào nghỉ hè năm thứ sáu, con cả nhà Weasley Bill Weasley kết hôn với cô Delacour nước Pháp có một phần tư dòng máu Veela kia, đây chắc là con gái của họ, Harry và nhà kia thật rất có duyên, ngay cả con cái cũng học cùng năm. Nhưng, Bill Weasley đã từng bị người sói cắn, ừm, đúng, tuyệt đối không thể để hai đứa gần gũi với con bé này, hai dòng máu Veela và người sói, dù là cái nào cũng không tốt đẹp. Severus âm thầm nghĩ, lúc này Mũ Phân Loại đã quyết định nhà của trò Weasley rồi.

“Gryffindor!”

Cô bé cực kỳ hưng phấn, bỏ mũ ra, lập tức chạy về phía dãy bàn Gryffindor đã hoan hô nhảy nhót vì mình. Học trò cuối cùng trong danh sách năm nay thuộc về Gryffindor, phân bố như sau: Slytherin 2 người, Ravenclaw 7 người, Hufflepuff 13 người, Gryffindor 20 người. Điều này có nghĩa là mười hai năm liên tục, số người nhập học nhà Gryffindor luôn vượt xa ba nhà khác. Tình trạng phân bố lệch nghiêm trọng như thế khiến các giáo sư cực kỳ lo lắng, dù là ở thời gian Harry còn đi học thì số học trò Gryffindor luôn ở lớp giữa. Hiện tượng không đồng đều này sẽ khiến rất nhiều phù thuỷ nhỏ không thể nhận được hoàn cảnh học tập tốt nhất, cũng khá bất lợi với giới phù thuỷ.

Nỗi lo đầu tiên của Mũ Phân Loại khi phân nhà chính là sức khoẻ của học trò, pháp thuật càng cao càng có thể cảm nhận được tầm quan trọng của bốn nguyên tố đất, gió, nước, lửa, tuy rất nhiều thể chất phù thuỷ đều có xu hướng cân bằng bốn nguyên tố, nhưng cũng không phải là cân bằng tuyệt đối, luôn luôn có một nguyên tố nhiều hơn một chút. Bốn nhà tương ứng với mỗi nguyên tố, nguyên tố trội hơn một chút của phù thuỷ nhỏ sẽ thể hiện ra tiềm năng và tính cách, mà trong lúc trưởng thành được nuôi dạy ở môi trường có nguyên tố này thì sẽ có lợi ích nhất định. Có lẽ hiện tại trong bảy năm học ở Hogwarts thì họ không thể đoán được, nhưng sau đó khi họ thực sự muốn nghiên cứu về pháp thuật bí truyền nào thì sự khác biệt này sẽ bộc lộ ra.

Chẳng qua, những phù thuỷ nhỏ này có mấy người có thể tiếp xúc được cái gọi là “bí truyền” chứ? Điều này dẫn đến một hiện tượng phù thuỷ “năng lực kém” đang chiếm đa số.

Phân loại chấm dứt, giáo sư Shacklebolt cuộn tấm da dê lại, cầm Mũ Phân Loại rời đi.

Lúc này giáo sư McGonagall ngồi ở chính giữa bàn giáo sư đứng lên, nhìn chăm chú học trò bên dưới. Họ yên tĩnh lại, nhìn về phía giáo sư McGonagall. Cho đến khi đại sảnh hoàn toàn yên lặng thì bà mới mở miệng nói: “Chào mừng các trò tới Hogwarts! Chào mừng một năm học mới đã đến! Trước khi bắt đầu tiệc tối thì cô muốn nói vài câu, để tránh cho các trò trở nên hồ đồ sau khi ăn uống no say. Thầy giám thị, thầy Filch hy vọng cô nói với mọi người rằng, năm nay danh sách vật cấm trong lâu đài lại tăng thêm mấy mục, toàn bộ danh sách giờ đã lên 861 thứ, có thể nhìn thấy trong văn phòng thầy Filch, nếu hứng thú thì các trò có thể đi đối chiếu một chút. Mặt khác, cô phải nhắc các trò rằng học trò không thể đi tới cạnh Rừng Cấm, trừ khi có giáo sư đi cùng. Mà làng Hogsmeade những học trò dưới năm ba sẽ không được đi. Còn một số việc nữa, có lẽ các trò sẽ cảm thấy hứng thú – trong ngày nghỉ Giáng sinh năm nay, có một sự kiện lớn của giới pháp thuật sẽ được cử hành tại Hogsmeade, diễn ra trong suốt kỳ nghỉ, cô tin mọi người đã biết về nó… Đúng vậy, đó chính là hội giao dịch Ambrosia được cử hành 50 năm một lần, do nghiệp đoàn mạo hiểm và Hiệp hội Độc dược quốc tế cùng tổ chức, mỗi một lần đại hội đều mời tới các học giả pháp thuật, bậc thầy độc dược, đoàn mạo hiểm và người mạo hiểm độc lập giỏi nhất, họ là những nhân vật cao nhất ở giới pháp thuật hàng năm, họ đến từ khắp các nơi trên thế giới. Hogwarts chúng ta cách Hogsmeade khá gần nên trong lúc cử hành đại hội thì sẽ tiếp đãi một ít khách khứa. Điều này có nghĩa là các trò có cơ hội tiếp xúc với những người cao nhất trong giới phù thuỷ, cô hy vọng các trò có thể học tập họ, rồi tìm được mục tiêu để cố gắng cả đời này chứ không phải trở thành một con ếch ngồi đáy giếng. Vậy…”

Giáo sư McGonagall còn chưa nói hết thì đã bị một tiếng ưng kêu to cắt ngang. Một con ưng đen thuần kêu to bay vào đại sảnh. Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi con ưng này.

“Ôi, Al, Silesia của ba kìa, nhưng…” Apollo chớp mắt như không biết làm gì bây giờ nhìn chằm chằm một bức thư màu đỏ và một gói rất nặng trên chân con ưng, nó đang vẫy cánh bay về phía họ.

“Thư Sấm… Éc, chắc chắn ba rất giận, anh à, làm sao giờ?” Artemis cũng giật mình nuốt nước miếng.

– Hết chương 25 –