Một hòn đá tạo nên cơn sóng ngầm!
Apollo ngẩng đầu nhìn giáo sư từ chối mình, tuy không biết ông ta là ai, nhưng màu đen khiến cậu cảm thấy thân thiết. Không biết tại sao trong cái nhìn đầu tiên trái tim cậu đập mạnh, rồi thấy cơ thể gầy gò và sắc mặt vàng như nến thì không khỏi đau lòng một cách khó hiểu. Mà các học trò khác thì mở to mắt, trong lịch sử Hogwarts rất ít khi thấy chủ nhiệm từ chối học trò thế này.
“Severus?” Tất cả giáo sư nhìn đồng nghiệp luôn mặc áo đen này.
“Severus, thầy không thể làm vậy!” Pomfrey tức giận nói.
“Tôi có thể!” Severus ép mình không nhìn đứa trẻ kia.
“Severus, thầy có biết Hogwarts…” Giáo sư McGonagall rất không hiểu Severus, nhưng nhìn đứa trẻ này, bà cũng đoán được thân thế của nó.
“Minerva, chuyện Horace không thể làm, nhưng tôi có thể.” Severus lạnh lùng nói, thậm chí có thể làm rất tốt kìa.
“Ôi, Severus, tuy tôi rất muốn nhận đứa trẻ đáng yêu này…” Giáo sư Sprout khuyên.
“Vậy nhận đi, tóm lại Slytherin tuyệt đối sẽ không nhận học trò này.” Mắt Severus trống rỗng, xin lỗi, Slytherin hiện tại là một nguy hiểm, cha không thể để hai đứa bị cuốn vào.
“Severus, Slytherin đã mười hai năm rồi không có học trò, thầy cũng biết Hogwarts cần Slytherin.” Giáo sư Flitwick nói đúng trọng tâm.
“Dù sao tôi cũng không nhận nó!” Severus cứng rắn nói.
“Thưa các giáo sư, con có thể nói một câu, được chứ ạ?” Apollo đứng phía dưới nói.
“Trò không cần nói gì cả!” Severus hung tợn đáp trả.
“Ôi, thưa thầy, con cũng không biết con làm sai điều gì lại khiến thầy… ừm, ghét con như vậy, nhưng ba con đã nói với con, cảm xúc nào cũng có nguyên nhân của nó. Con tới đây không phải tiến vào nhà nào, mà là mong ước của ba, ba hy vọng con và em gái có thể đạt được thứ tốt nhất. Suốt ngày ba phải bôn ba chỉ để tìm dược liệu tốt nhất điều trị cho chúng con, thậm chí ba không có ngày nghỉ, không được giải trí, suốt ngày chỉ công tác và nghiên cứu học tập. Trong mắt ba, chúng con là vật báu duy nhất mà cha để lại, ba sẽ dùng tất cả để cho chúng con thứ tốt nhất, con và em gái cũng hy vọng sau này có thể báo đáp ba. Vì thế con mong có thể ở lại, vì nơi này là Hogwarts, tất cả mọi người đều nói, nơi này là ngôi trường pháp thuật tốt nhất châu Âu thậm chí là toàn bộ thế giới.” Apollo không sợ hãi nói, cơ thể bé nhỏ đứng trên bục quật cường mà tự tin, một đôi mắt màu xanh biếc bình tĩnh nhìn vị giáo sư áo đen phía trên.
“Hừ, tự cho là đúng!” Severus bị đôi mắt xanh ngây thơ kia nhìn chăm chú muốn né ra, miệng châm chọc.
Mà lúc này, các giáo sư trên đó, nhất là ba chủ nhiệm nhất trí nhìn về phía giáo sư McGonagall, bà nháy mắt.
“Lấy danh nghĩa chủ nhiệm Gryffindor, Kingsley Shacklebolt từ chối trò Apollo Prince tiến vào nhà Gryffindor.” Giáo sư Shacklebolt lập tức hiểu ý của giáo sư mình, vô cùng chính thức giành trước nói, trong đại sảnh hiện lên vệt sáng màu đỏ.
“Lấy danh nghĩa chủ nhiệm Ravenclaw, Fillius Flitwick từ chối trò Apollo Prince tiến vào nhà Ravenclaw.” Tuy giáo sư Flitwick cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ tới hiện trạng Slytherin cũng nói theo, ánh sáng màu lam cũng hiện lên.
“Lấy danh nghĩa chủ nhiệm Hufflepuff, Pomona Sprout từ chối trò Apollo Prince vào nhà Hufflepuff.” Giáo sư Sprout vừa dứt lời, vệt sáng màu vàng cũng lóng lánh.
Chủ nhiệm ba nhà khác hoàn toàn không cho Severus thời gian phản ứng, bởi vậy nếu Apollo muốn ở lại Hogwarts thì cũng chỉ có thể lựa chọn Slytherin, Pomfrey không thể không khen ngợi các vị giáo sư khác. Họ đều cá, cá quan hệ giữa đứa trẻ này và Severus. Học trò bị bốn nhà chính thức từ chối sẽ trực tiếp bị đưa về nhà, lúc này, trừ khi Severus muốn đứa trẻ bị giới pháp thuật cười nhạo thì cũng chỉ có thể nhận thằng bé vào Slytherin.
Sắc mặt Severus không tốt nhìn chằm chằm đứa trẻ, y cực kỳ tức giận, không phải là với đứa trẻ, không phải với các giáo sư khác, mà là với y. Chết tiệt y làm gì mà xúc động như vậy?! Đó là con của mình, là vật báu mà người mình yêu đã hao hết sức mạnh sinh ra hơn nữa ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, dù thế nào cũng không thể trở thành trò cười được! Đáng chết, y nên bóp chết mình trước đã! Đáng chết, vì sao mình còn mềm lòng không nói gì? Ngược lại khiến họ phản hết cả!
Severus không phải không muốn cho đứa trẻ tiến vào nhà mình, nói vậy mình có thể gần gũi đứa trẻ hơn, có thể nhìn chúng vài lần mỗi ngày, có thể hiểu con hơn. Nhưng mình không thể làm vậy, sau chiến mười hai năm Slytherin cũng không có học trò mới, trong mắt rất nhiều người Slytherin đã sớm không còn là danh từ vĩ đại, mà chỉ là tà ác bởi sự dẫn dắt của một số kẻ xấu. Học trò đầu tiên tiến vào Slytherin, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không nói tới cái khác, chỉ riêng trong Hogwarts đã khó chịu đựng rồi. Y không muốn để con của y và Harry ở trong vũng bùn, nếu Harry có ở đây, ít nhất mọi người còn kiêng nể Harry mà không dám ra tay với đứa trẻ, nhưng xem ra không đúng ở chỗ nào đó? Y không dám khẳng định vì sao Harry không ra mặt, rốt cuộc em ấy đang ở đâu? Y càng không dám đưa ra bất cứ giả thiết gì, nhưng y biết, tuyệt đối không thể để đứa trẻ trở thành trò cười rời khỏi Hogwarts được, nói vậy chỉ sợ Harry sẽ cách y rất xa, trong mười hai năm y đều không được phát hiện, y cũng không khỏi hoài nghi mình có thể tìm lại được cậu bé mình từng âu yếm hay không. Hơn nữa cả đời này y có được rất ít thứ, Harry đã là bất ngờ, y chấp nhận tình cảm của em ấy chỉ vì họ yêu nhau. Mà lúc này đây, với con trai ruột, Prince bé nhỏ này, hoàng tử nhỏ của y và Harry, y biết chỉ sợ mình không thể không xoay người lần nữa, lợi dụng răng nọc của mình, một lần nữa đứng ở vị trí bảo vệ – nhưng đối tượng là con của y.
Apollo thấy trên ngực áo mình xuất hiện huy hiệu nhà Slytherin, lại nghiêm túc nhìn vị giáo sư áo đen này, đột nhiên tò mò, rốt cuộc mình đã làm gì thầy ấy? Nhưng trực giác của cậu nói với cậu là giáo sư này không có ác ý, nói tới ác ý… cậu ngoan ngoãn đi tới dãy bàn Slytherin trống rỗng rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu bí mật nhìn chỗ cuối cùng dãy giáo sư. Cậu rất nhạy cảm về ánh mắt ác ý, ngay vừa rồi, vị giáo sư trẻ tuổi ngồi ở kia hung ác nhìn cậu. Cậu yên lặng nhớ kỹ người nọ, quyết định sau này gặp giáo sư đó sẽ đi đường vòng. Rồi cậu lẳng lặng chờ đợi em gái phân loại.
Quả nhiên, tên tiếp theo là –
“Artemis Evans!”
Artemis là một cô bé xinh đẹp, ai từng gặp cô bé cũng khen vậy. Gương mặt như búp bê, mái tóc đỏ xinh đẹp, đôi mắt giống anh được di truyền từ ba, cơ thể nhỏ nhắn, càng không nói Harry chú trọng dạy dỗ khí chất của đứa trẻ này, hai đứa từ nhỏ đã được Tộc Tinh Linh và Thuỷ tộc hun đúc ra khí chất cao quý. Sự trang nhã thẩm thấu từ xương cốt làm cô bé có vẻ khác biệt so với bạn cùng lứa, tuy trước mặt người ngoài cô bé có vẻ trầm mặc ngại ngùng, nhưng lại khiến người ta chú ý. Nhất là khi một mình chậm rãi bước lên bục, toàn bộ các cậu bé Hogwarts đều bị cô bé thu hút.
Cô hơi căng thẳng bước lên bục, nở nụ cười ngại ngùng với giáo sư Shacklebolt, cúi đầu rồi mới ngồi trên ghế.
“A, cô bé này từ đâu đến? Thật sự rất xinh nha!” các Hufflepuff khe khẽ nói nhỏ.
“Cô bé xinh đẹp thế này chắc chắn sẽ vào Ravenclaw.” Các Ravenclaw cũng thì thầm.
“Đến Gryffindor đi, công chúa xinh đẹp như thế phải cần kỵ sĩ bảo vệ.” Một học sinh Gryffindor lớn tiếng nói.
Vốn Severus đang đánh giá con mình, dù ở chỗ nào đứa trẻ này cũng khiến cho mình quyến luyến – gương mặt xinh xắn khiến y nhớ tới người mẹ xinh đẹp khi còn nhỏ; mái tóc dài màu đỏ khiến y nhớ tới tia nắng ấm áp duy nhất thời thơ ấu; màu mắt kia khiến y nhớ tới tình yêu say đắm sâu đậm cả đời này. Ngoài việc hơi thấp (đương nhiên điều này cũng khiến y nhớ tới Harry), quả thật xứng với tên Artemis, nhưng lời của Gryffindor kia khiến y đen mặt hoàn toàn, con gái của y đó có được không?! Y nhớ kỹ mặt thằng nhóc kia, khi nhập học cuối tuần điểm danh y phải làm quen với vị Gryffindor này mới được. Nếu không cho nó biết hậu quả trêu chọc con bé thì tên của y sẽ viết ngược.
Artemis lạnh lùng mặc Shacklebolt đặt chiếc mũ lên, trên thực tế cô bé đã sắp khóc vì bị đội chiếc mũ bẩn như vậy.
“Ôi, đừng khóc.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Artemis, “Sẽ nhanh thôi. Mi muốn tới Slytherin? Nhưng mi thích hợp với Ravenclaw hơn, nơi đó có thư viện, còn cung cấp Xoay Thời Gian miễn phí. Có muốn cân nhắc lại không?”
“Nhưng anh thì phải làm sao ạ? Anh không thể ở đó một mình, từ khi sinh ra chúng tôi đã ở cùng nhau. Tôi không thể để anh ấy một mình bị giáo sư kia bắt nạt được.” Artemis thầm nghĩ, vừa rồi cô bé thấy thái độ ác liệt của vị giáo sư kia, cực kỳ lo cho anh trai.
“Được rồi, có cân nhắc lần nữa không?” Mũ có lòng tốt nói.
“Ngài Mũ à, ngài thật bẩn!” Artemis không chịu nổi nữa thầm nghĩ.
“Ách…” Ngài mũ cảm thấy mình bị mạo phạm, nó dùng tông giọng cao gấp hai lần bình thường mà quát: “SLYTHERIN! TUYỆT ĐỐI LÀ SLYTHERIN!”
Toàn bộ đại sảnh bị tiếng quát “kích động” của ngài mũ làm rung động, trong nháy mắt yên lặng.
Tất cả mọi người thấy cô bé nhanh chóng bỏ mũ ra, rồi nhanh chóng nhét mũ vào tay giáo sư Shacklebolt, rút đũa phép cúi đầu chào dãy giáo sư, thuận tiện hung tợn trừng vị giáo sư áo đen vừa bắt nạt anh trai nhà mình, sau đó chạy qua chỗ anh trai.
Severus bị trừng thành ra dở khóc dở cười, xem ra con bé mang thù rồi. Được thôi, bảo vệ một đứa và hai đứa cũng không khác gì nhiều.
Apollo đã chuẩn bị khăn tay, em gái vừa ngồi xuống cậu bé cũng săn sóc tự nhiên lau làn da trên trán cô bé chạm tới Mũ Phân Loại.
“Anh, tối nay em phải gội đầu.” Giọng Artemis như khóc nức nở càng có vẻ đáng thương trong đại sảnh.
“Al, đương nhiên em có thể gội đầu, nhưng nhớ lời ba nói, không thể dùng thần chú hong khô, mà tóc khô thì mới được đi ngủ.” Apollo hiền lành an ủi Artemis bị doạ bởi cái mũ bẩn.
“Vẫn là ở cùng Apo là tốt nhất.”
“Đương nhiên rồi, chúng ta vừa sinh ra đã ở cạnh nhau.”
Apollo dịu dàng khiến Pomfrey lau khoé mắt, khẽ nói: “Trò ấy là một người anh tốt.”
Lời này khiến các giáo sư đồng ý. Mà trong lúc lơ đãng Severus phát hiện trong đám học trò mới có một cặp mắt đang ác độc nhìn con gái mình.
– Hết chương 24 –