Apollo và Artemis nghe lời bỏ mũ xuống, họ tò mò nhìn các bạn chung quanh rồi ngẩng đầu thấy Pomfrey quen thuộc, mỉm cười, Pomfrey như cũng phát hiện ra lập tức mỉm cười lại. Họ nhìn bạn học chung quanh cao hơn mình nửa cái đầu, không khỏi bất đắc dĩ. Nhưng rất nhanh, họ đã bị thu hút bởi chiếc mũ rách nát phía trước.
“A, Apo, cái mũ kia bẩn quá, không phải là bắt chúng ta giặt sạch nó chứ?” Artemis khẽ nói bên tai anh trai.
“Chắc là không đâu, cái mũ bẩn như vậy cần ít nhất mấy trăm cái Sonorus đó, còn bẩn gấp mấy trăm vạn lần quần áo bẩn nhất của chúng ta.” Apollo cũng nhíu mày.
Mà hai đứa đang cúi đầu khẽ thì thầm cũng không phát hiện ra vẻ kinh ngạc của vài giáo sư phía trên.
Severus vừa rồi gần như không đè nén được pháp lực của mình, vì trong nháy mắt y thấy hai đứa bỏ mũ xuống thì như thấy được một bản thân khác, và cả người mẹ đã mất của mình. Còn đôi mắt xanh biếc, đó là màu mắt của Harry mà không phải Lily. Mắt Lily nhạt hơn, khi còn nhỏ có lẽ Harry giống Lily, nhưng bắt đầu từ năm 13 tuổi màu mắt trở nên đậm hơn, làm mình bất giác quên đi Lily. Đôi mắt kia màu xanh thuần, màu của Harry. A, đúng rồi, hai đứa vừa nãy mỉm cười với ai? Severus đè nén sự chờ mong trong lòng, nhớ tới Harry có thể cũng không biết mình còn sống lại chợt ảm đạm. Y đã hoàn toàn bỏ qua mái tóc đỏ có thể sẽ làm y chú ý vào hai mươi năm trước, nhìn chằm chằm vào hai đứa, ừm, hơi lùn? Phát hiện này lại khiến y bất an, đúng vậy, thậm chí y còn không biết Harry có còn sống hay không. Phù thuỷ nam tự mình mang thai là cực kỳ nguy hiểm, nếu hai đứa còn sống, lại còn là song sinh, nói không chừng ngay khi sinh ra chúng đã trở thành cô nhi. Y nhìn hai đứa bắt đầu nhíu mày khẽ thì thầm nói chuyện, có thể nào chúng đã nhận ra mình, cảm thấy thái độ của mình quá lạnh nhạt, thậm chí cảm thấy mình làm chúng quá lạnh người – mười hai năm không có mặt trong cuộc sống của chúng? Severus không rõ lắm, mình có thể là người cha tốt, hay mình còn tư cách đó không nữa? Y thật sự không biết, sau mười hai năm vắng mặt khỏi cuộc sống của chúng thì chúng sẽ chào đón mình như thế nào?
Severus nhìn hai đứa, trong nháy mắt tràn ngập các loại suy đoán. Mà tiếp theo, y bắt đầu đánh giá hai đứa: ngoài việc hơi lùn thì sắc mặt cũng không tốt lắm, làn da trắng xanh, trong lòng y trầm xuống, đây là hậu quả do bạo động pháp lực thời gian dài, nhưng y cũng chú ý trên mặt chúng vẫn hơi hồng hào, ít nhất cũng được chăm sóc rất tốt.
“Ừm, Severus, đứa bé lùn nhất kia rất giống thầy.” Flitwick khẽ nói, “Trước đây thầy cũng vậy, nhưng thầy không lùn như thế. Ừm, thằng bé không phải họ Snape chứ?”
“Không, trò ấy họ Prince.” Người nói là Pomfrey.
“Hửm? Trò ấy là Prince mà Minerva bảo bà đón hôm nay sao?” Flitwick tò mò.
“Đúng vậy. Đứa trẻ xuất sắc. Trò ấy và em gái đều rất ưu tú.” Lời của Pomfrey khiến không ít giáo sư chú ý, các trợ giảng hôm nay đều ngồi ở cuối dãy, dù thấy các giáo sư đang nói chuyện nhưng cũng không nghe rõ họ nói gì, đặc biệt là trong lúc các giáo sư hạ giọng nói.
“Rất ít khi thấy bà khen một học trò, Poppy.” Flitwick nói.
“Ừm, Fillius, hai học trò ấy gần như có thể đọc thuộc sách ‘Bùa chú’ năm 1659, cũng có thể sử dụng 3/5 thần chú. Trên tàu, tôi tận mắt thấy chúng giải thích hai cái khó nhất.” Pomfrey nhớ tới hai đứa vui đùa “bộc lộ tài năng” trên tàu, bà cảm thấy cần phải tuyên truyền với các giáo sư một chút.
“Bùa chú” năm 1659 chính là bách khoa toàn thư bùa chú cuối cùng có công khai viết pháp thuật hắc ám, trong đó hai thần chú khó khăn nhất là “phép thuật yêu mến” và “vì sao toả sáng”, trên cơ bản các phù thuỷ có thể giải thích được hai thần chú này là đã hiểu rất sâu về kết cấu thần chú.
“Thật sao?” Flitwick cảm thấy khó tin.
“Không tin thầy có thể tự hỏi.” Sau đó bà phát hiện Severus đang nghiêm túc nghe, vì thế không khỏi tức giận nói, “Chúng là đứa trẻ do phù thuỷ nam sinh ra, ba chúng khiến tôi phải bội phục, trong lúc không có bạn đời mà sinh ra chúng lại còn dạy dỗ tốt như vậy.”
“Poppy…” Severus muốn hỏi bà có gặp ba của chúng hay không.
Nhưng lúc này các học trò thấy cái mũ bẩn rách nát kia vặn vẹo, rồi há ra một chỗ như cái miệng – mũ bắt đầu hát:
Vào thuở xưa khi ta còn mới
Và Hogwarts chỉ vừa mới bắt đầu
Những người sáng lập ngôi trường cao quý
Tưởng rằng chẳng bao giờ họ bị cách xa nhau:
Hợp nhất vì một mục tiêu
Họ đều có cùng mơ ước
Tạo lập một ngôi trường pháp thuật tốt nhất thế giới
Và truyền bá kiến thức của mình
Bốn vị phù thuỷ vĩ đại ấy,
Mỗi người đều thành lập một nhà
Những nhà lại coi trọng một đức tính khác nhau.
Màu đỏ tươi và vàng óng tạo nên Gryffindor,
Nhiệt tình như ngọn lửa,
Dũng cảm, vui tươi và mạo hiểm,
Kỵ sĩ chân chính được nâng cao;
Hufflepuff tạo từ màu đen và vàng đất,
Kiên định như đất,
Chính trực, trung trinh, không sợ gian khổ,
Cán cân công bằng không bao giờ nghiêng lệch;
Màu xanh và đồng thanh tạo nên Ravenclaw,
Tự do như ngọn gió,
Cơ trí, bác học, sáng tạo,
Những học giả kiệt xuất được đâm chồi;
Slytherin hình thành từ xanh bạc,
Dịu dàng trong trẻo như dòng nước,
Khôn khéo, quyết tâm, biết bảo vệ mình,
Luôn tự hào về sự lịch thiệp trang nhã.
Trách nhiệm của ta là phân loại,
Mỗi người ở đâu, vào nhà nào.
Những gì che giấu trong sâu thẳm con tim,
Con mắt của ta sẽ không bỏ sót,
Bây giờ hãy đội ta lên nào,
Ta chưa từng chọn nhầm,
Ta sẽ nhìn thẳng vào đầu mi,
Và nói xem mi thuộc nhà nào!
Hãy đội đi, đừng sợ hãi!
Đừng giật mình căng thẳng làm chi!
Vòng tay ta luôn an toàn chào đón…
Sau khi hát xong, Mũ Phân loại cúi đầu với bốn dãy bàn, học trò phía dưới lác đác vỗ tay, các giáo sư cũng bắt đầu vỗ tay.
“Ưm, Apo à, chúng ta phải đội cái mũ bẩn như vậy sao?” Trong lúc vỗ tay, sắc mặt Artemis thay đổi.
“Đừng lo Al, sau đó anh sẽ lau cho em.” Biết rõ tính ưa sạch của em gái, anh trai khẽ nói.
“Ừm anh à, em không muốn tách khỏi anh.” Artemis cảm thấy mình và anh trai trời sinh là ở cùng nhau, nếu tách ra thì chỉ một giây thôi sẽ nhớ.
“Anh cũng muốn vậy, chắc các giáo sư sẽ suy nghĩ về mong muốn cá nhân thôi.” Apollo an ủi em gái.
“Vậy,” Giáo sư Shacklebolt đợi Mũ Phân Loại hát xong thì đi lên trước vài bước, mở ra tấm da dê cuộn tròn trên tay. “Thầy gọi đến tên ai thì người đó bước lên đây, đội mũ, ngồi trên ghế, chờ phân loại.”
Năm nay số học trò mới là 43 người. Sau chiến, mười hai năm trôi qua, nhưng học trò Hogwarts vẫn chưa được như trước kia.
“Aino Carson.”
Một cậu bé húi cua tóc nâu hoang mang đi lên, giáo sư Shacklebolt đội mũ cho cậu. Mũ che khuất đôi mắt màu nâu đậm, cậu bé có vẻ rất không yên khi ngồi trên ghế.
Một lát sau, Mũ Phân Loại hô lên: “Gryffindor!”
Bàn xa nhất bên trái, cũng là dãy bàn dài có nhiều người nhất vang lên tiếng hoan hô, các giáo sư trên bàn cũng vỗ tay.
“Apollo Prince.”
“Anh…” Artemis lo lắng kéo tay anh trai.
“Không sao đâu Al.” Apollo nhẹ cười, sau đó ung dung đi lên bục, khi cậu đi ra khỏi đám người thì mắt giáo sư Shacklebolt gần như lọt khỏi tròng, mà vài giáo sư phía trên đầu ngạc nhiên, vì màu mắt rất giống người kia, đồng thời các giáo sư cũng cảm thấy khuôn mặt ấy giống với đồng nghiệp mình lúc còn nhỏ, Neville Longbottom và Blaise Zabini trên bục cũng dại ra.
Apollo nở nụ cười tự tin, lễ phép cúi người với Shacklebolt, tỏ vẻ kính trọng. Lễ nghi của hai đứa được Harry dạy dỗ cùng với vài năm Harry dẫn họ tới sống ở Tộc Tinh Linh mà thấm dần, sự lịch thiệp và lễ nghi của Tộc Tinh Linh đủ để hun đúc một đứa trẻ còn chưa biết gì.
“Ừm, xem nào, nó giống một Slytherin nha.” Một Gryffindor nghị luận.
“Không, nó chắc chắn là Slytherin!” Một Gryffindor khác nói.
“Chẳng lẽ Slytherin tà ác sẽ sống dậy sao?” Một Gryffindor lo lắng nói.
Những lời này khiến giáo sư McGonagall hung tợn trừng mấy đứa trẻ kia một cái, vì thế các Gryffindor im lặng.
Apollo quy củ ngồi lên ghế, sau đó cậu được đội Mũ Phân Loại, chiếc mũ che đi tầm nhìn của cậu, lát sau cậu nghe thấy một giọng nói –
“Ừm, không tồi, chính trực, cơ trí, đủ dũng cảm, quan trọng hơn là đủ khôn khéo, bình tĩnh… Ừm, ta nên phân mi đi đâu đây?” Giọng nói kia rất nhỏ, “Đứa trẻ, Slytherin thì sao?”
“Ở đó tôi có thể đạt được cái gì?” Apollo hỏi thầm.
“Vậy mi muốn đạt được cái gì?” Mũ Phân Loại hỏi.
“Năng lực bảo vệ người nhà, thưa ngài. Tôi muốn trở thành niềm tự hào của ba, tôi muốn bảo vệ em gái, đồng thời tôi mong rằng sau khi lớn lên có thể trở thành chỗ dựa cho ba.” Apollo đáp thầm.
“Ừm, đứa trẻ ngoan. Vậy Slytherin sẽ dạy mi nhiều hơn, nhưng áp lực của mi sẽ rất lớn, mi càng phải cố gắng. Thế nào?” Mũ Phân Loại hỏi.
“Ba từng nói, áp lực là động lực, tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy, Slytherin?”
“Vâng, nếu nơi đó có thể hoàn thành nguyện vọng của tôi, vậy thì Slytherin.” Apollo thầm nghĩ.
“Đứa trẻ, cuối cùng cho mi một lời khuyên: đừng đánh mất phương hướng của mình. Vậy, mi quyết định?”
“Đúng, tôi đã quyết định!”
“Ừm, vậy—!” Mũ nâng cao giọng tuyên bố với toàn bộ đại sảnh, “Slytherin!”
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Slytherin? Là Slytherin! Nhà đã yên lặng mười hai năm cuối cùng cũng có một học trò, giáo sư McGonagall, Flitwick, Sprout, Pomfrey đều tự động đứng lên, vỗ tay hoan nghênh Slytherin quý giá này. Mà một số đứa trẻ thế gia Slytherin ngồi ở dãy bàn Ravenclaw cũng bắt đầu vỗ tay, đứa trẻ này là hy vọng của Slytherin, đồng thời cũng làm được chuyện mà họ không dám làm.
Mà Severus ngơ ngác ngồi phía trên nhìn đứa trẻ tự nhiên bỏ mũ xuống, đưa cho giáo sư Shacklebolt rồi không biết khi nào đũa phép đã trên tay cậu bé, cậu bé lịch sự cúi đầu về phía dãy giáo sư.
Sau đó đứa trẻ cất đũa phép, lúc này—
“Không, tôi không chấp nhận học trò này tiến vào Slytherin!” Trong tiếng vỗ tay, giọng nói nhẹ của Severus có vẻ đột ngột.
– Hết chương 23 –