Cuộc va chạm nhỏ vừa nãy trong mắt hai đứa là không đáng kể, dù không có Pomfrey giải vây thì hai người họ cũng có thể giải quyết được. Sau khi ăn bữa trưa ngon lành và đơn giản, bà Pomfrey ở trong toa xe của họ. Bà luôn cảm thấy hai đứa rất quen, nên hy vọng có thể hiểu một chút về chúng.

“Thưa bà, Hogwarts đã từng là chiến trường ạ?” Apollo hỏi.

“Ừm.” Pomfrey nói.

“Thưa bà, bà có thể nói cho chúng con về giáo sư Hogwarts không ạ?” Artemis cũng khép sách lại, gia nhập cuộc nói chuyện.

“Ừm, chỉ sợ là không được, trước khi các trò chính thức tiếp xúc với các giáo sư thì cái nhìn của ta sẽ ảnh hưởng tới sự phán đoán của các trò.” Pomfrey cười giải thích, “Mỗi giáo sư đều tốt, rất xuất sắc. Các trò có thể yên tâm về chuyện này.”

“Thưa bà…” Apollo hơi do dự, “Có thể cho chúng con biết cách phân loại được không ạ? Chúng con đã tra rất nhiều sách đều không có phần giới thiệu này, thật sự là thần bí.”

Pomfrey cười thần bí nói: “Lát nữa là biết thôi, đừng nóng vội.”

“Thưa bà, đây là truyền thống của Hogwarts ạ? Chuyên doạ trẻ con?” Artemis hỏi.

“Đại khái là vậy, ừm, các trò đã tra rất nhiều sách sao?” Pomfrey hỏi.

“Dạ, vì chúng con nhận được ba thư thông báo, chúng con phải so sánh rồi chọn trường tốt nhất đúng không ạ?” Apollo nói.

“Ừ, đúng vậy.” Pomfrey lại hỏi, “Ba các con thì sao?”

“Gần đây ba rất bận, nhưng chúng con đã gửi thư nói cho ba rồi. Chúng con tin chắc chắn ba sẽ ủng hộ lựa chọn của chúng con.” Artemis nói.

“Vậy thì quá tốt rồi.” Pomfrey biết nên để bọn nhỏ một chút không gian riêng.

Sau trưa, trời bắt đầu mưa, đoàn tàu đi xuyên màn mưa, sau khi nói chuyện một lát với bà Pomfrey, bà rất thích hai đứa, lại nhắc chúng phải thường xuyên tới bệnh thất thăm bà. Đương nhiên, bà Pomfrey cũng phát hiện chúng vẫn đề phòng mình, chẳng hạn hai đứa chưa bao giờ chủ động nhắc về ba mình. Thậm chí khi Pomfrey chủ động nhắc tới thì chúng cũng chỉ nói hai ba câu rồi đổi đề tài. Vì thế, khi tàu tốc hành Hogwarts đến nơi Pomfrey phát giác ra mình không moi ra được chi tiết nào từ hai đứa, chỉ biết ba chúng rất thương chúng, phải đi làm, không bài xích Muggle, thường xuyên phải bớt thời gian điều chế độc dược cho chúng, còn đâu thì không nói gì.

“Ừm, bọn trẻ chờ một lát rồi xuống, được không?” Khi đoàn tàu vững vàng dừng lại, Pomfrey mở miệng nói, “Ta cũng nên trở về lâu đài rồi, vì học trò năm hai luôn dễ gặp sự cố khi ngồi xe vong mã lần đầu tiên. Mà lát nữa hai đứa phải đi cùng người giữ khoá của trường băng qua hồ tới lâu đài, xem như là truyền thống. À, đúng rồi, người giữ khoá tên là Locker, là người Ý. Hơn nữa, bên ngoài đang mưa nhỏ, khi ra ngoài phải đội mũ, đừng để ta đón hai đứa vào bệnh thất ngay ngày đầu tiên nha.”

“Dạ thưa bà.” Artemis rất có cảm tình với người hướng dẫn, ban đầu thì đề phòng còn giờ đối xử như người lớn trong nhà.

Họ nhìn Pomfrey rời đi, rồi lẳng lặng đợi một lát mới nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng nói to-

“Năm nhất! Học trò năm nhất! Học trò năm nhất tới đây!” Vì thế họ nhìn nhau, nắm tay rồi chậm rãi xuống xe.

Màn đêm phủ một làn sương mờ do mưa nhỏ, trong sương mờ mờ, họ nhìn thấy một bóng người cao lớn, người giữ khoá này cao khoảng 1m8, cũng rất cường tráng, như một ngọn hải đăng giữa đám phù thuỷ nhỏ.

“Giờ đội mũ vào, ta không muốn khi đến lễ đường các trò bị ướt sũng đâu.” Giọng nói còn mang theo ít cẩn thận.

Vì thế các phù thuỷ nhỏ lập tức đội mũ lên. Sau đó họ đi theo người giữ khoá xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp, hai bên đường là những hàng cây dày đặc. Dọc đường loạng choạng, mò mẫm, có một số đứa trẻ khẽ nói đường này thật khó đi, thậm chí có một số đứa thì bật khóc vì bóng cây rậm rạp bên cạnh. Nhưng Apollo và Artemis thì không như vậy, vì từ nhỏ họ đã thường đi trong rừng rậm, trong mắt họ hàng cây này cũng chỉ như những cơ sở hạ tầng bình thường, không có gì khó khăn.

Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao. Apollo và Artemis nhìn toà lâu đài bên kia, đều ngạc nhiên và tò mò-

Sự trầm ổn của phong cách La Mã cổ, sự tinh xảo từ phong cách Gothic, nguy nga tráng lệ đến từ phong cách Baroque, nét cao quý, hoàn hảo, tráng lệ, xinh đẹp dung hoà với nhau. Đây chính là cảm giác lịch sử đến từ ngôi trường ngàn năm, toà lâu đài đã chứng kiến mưa gió chìm nổi suốt cả ngàn năm, thời gian trôi dần. Nơi này có nền giáo dục hoàn mỹ, chế độ hoàn thiện, thư viện phong phú, không phải sao?

Đây là Hogwarts!

“Lên thuyền, hai người một thuyền.” Ngài Locker cao giọng nói.

Vì thế, Apollo kéo Artemis ngồi cùng một thuyền, cậu cũng không muốn tách khỏi em gái.

Ngồi trên thuyền, hai đứa đột nhiên có suy nghĩ đang hành hương. Thuyền trôi gần đến toà lâu đài, tâm trạng bọn trẻ cũng dần lo lắng, lo lắng về cuộc sống và học  hành tiếp theo.

“Cúi đầu!” Khi thuyền đầu tiên tới gần vách đá, ngài Locker la lớn rồi thuyền xuyên qua một tấm màn kết bằng những dây trường xuân rủ xuống.

Cập bến, ngài Locker dẫn bọn họ tới một đường hầm trong núi, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài. Bọn trẻ lẳng lặng đi bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi. Ngài Locker giơ nắm tay lên, gõ ba lần vào cánh cửa toà lâu đài.

Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Giáo sư Shacklebolt dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mặc áo choàng màu cà phê đứng trước cửa. Mỉm cười cảm ơn ngài Locker, thầy mở toang cửa. Khung cảnh rất đẹp, những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to dẫn các học sinh năm nhất đến một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên. Sau đó dọc theo sàn nhà bằng đá phiến, họ đi tới một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang.

“Tập hợp nào. Các trò sắp được phân loại, Hogwarts có bốn nhà, Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff, và Slytherin. Khi được phân loại, các trò sẽ đại diện toàn bộ cho nhà.” Giáo sư Shacklebolt nghiêm túc nói rồi để lại một đám phù thuỷ nhỏ đang đội mũ hoảng sợ, đi vào đại sảnh – đó cũng là thông lệ.

“Al, em thấy sẽ phân loại như thế nào?” Apollo hỏi.

“Em không biết, nhưng em đoán chắc chắn sẽ không phải thi xem ‘có biết pháp thuật’ hay không đâu. Nếu không chắc nơi này sẽ rất ít người học.” Artemis nói, cô tự tin vì không ai nói rằng phù thuỷ nhỏ phải bỏ mũ ra, mà mọi người hiển nhiên đang lo lắng phân loại thế nào nên không ai ý thức được là nên bỏ mũ.

Sau khi trở lại lâu đài Pomfrey cũng không tới đại sảnh, như lời bà đã nói, tới bệnh thất, bà phải chắc chắn năm nay không có học trò cũ nào bị thương trên đường đi, cho tới gần lúc học trò mới phân loại thì mới đi tới đại sảnh Hogwarts bằng thông đạo đặc thù. Bình thường vào ngày khai giảng Hogwarts sẽ chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đón học trò, gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung, đồng thời cũng để học trò mới nhìn rõ trần nhà được làm phép. Cái bục phía trước đặt một cái ghế cao bốn chân, trên đó là Mũ Phân Loại. Bà thấy không ít học trò đang chỉ trỏ về phía dãy bàn giáo sư, bà cũng ngẩng đầu nhìn qua. Ở giữa dãy bàn là Minerva, vốn Minerva đề nghị Severus ngồi nhưng Severus từ chối. Bên trái giáo sư McGonagall trống, chắc là Kingsley đi đón học trò mới, bên phải là chủ nhiệm mới Slytherin, giáo sư độc dược Severus. Trong nháy mắt thấy Severus, Pomfrey sợ ngây người – bà dại ra nhìn Severus –

Đúng vậy, quá giống, thật sự là quá giống.

Pomfrey đã gặp qua Severus còn nhỏ thề, mình tuyệt đối không nhìn lầm: hôm nay, cậu bé ở cùng mình gần một ngày quá giống Severus trước đây, trừ đôi mắt màu xanh biếc và cái mũi thon gọn… Còn cô bé kia, đôi mắt và gương mặt khiến bà cảm thấy quen thuộc, đều là bóng dáng Eileen Prince hồi còn trẻ, lúc trẻ Eileen chính là cô gái xinh đẹp của giới pháp thuật, nếu không phải mẹ qua đời sớm rồi một mình đối mặt với gia tộc sau đó phản bội, cô ấy cũng không gả cho một Muggle.

Đúng vậy, hai đứa trẻ ấy, đôi mắt xanh biếc và dáng vẻ lanh lợi làm bà không nghĩ ra, vì dù là Eileen hay là Severus thì gương mặt họ rất ít khi xuất hiện vẻ rạng rỡ như vậy, xem ra, Harry dạy dỗ bọn trẻ rất tốt.

Ưm, bạn muốn hỏi vì sao bà lại đoán được ba bọn trẻ là Harry chứ gì?

Vô nghĩa, đôi mắt xanh lục giống hệt đứa trẻ kia, không phải sao? Hơn nữa mười hai năm trước bà đã nhận ra tình cảm của Harry và Severus không giống trước. Bà đè nén sóng ngầm trong lòng, bà chậm rãi đi tới chỗ Severus, chỗ của bà ở bên phải Severus, cách một ghế của Flitwick.

“Ưm, Poppy,” Giáo sư McGonagall ngồi ở giữa nói với Pomfrey, “Thế nào? Học trò mới hôm nay đó?”

“Ách,” Pomfrey nhìn thoáng qua Severus đang nhắm mắt nghỉ ngơi, “Hai đứa trẻ rất xuất sắc.”

“Thật sao?” Giáo sư McGonagall cười nói, “Ít có đứa trẻ nào bắt người ta phải chứng minh cả.”

“Chúng rất cẩn thận.” Pomfrey nói, “Rất xuất sắc. Ừm, Severus…”

Severus mở mắt nhìn về phía Pomfrey, bà vừa định nhắc Severus một chút nhưng cửa đại sảnh được mở ra. Flitwick nói: “Poppy, học trò mới sắp vào, có gì thì nói sau.”

Vì thế Pomfrey chỉ đành từ bỏ, nhìn cánh cửa kia chậm rãi mở ra, Pomfrey căng thẳng-

Hai đứa lén Harry đi vào Hogwarts, hơn nữa chúng bảo cha đã mất…

Vậy kết hợp với tình thế nước Anh hiện tại, bà không biết hai đứa sẽ mang tới điều gì. Hơn nữa bà cũng biết vì lúc mang thai không được pháp lực của một người cha khác cung cấp nuôi dưỡng nên hai đứa không đủ khoẻ mạnh, Harry có thể nuôi chúng đến giờ đã là cực kỳ cố gắng. Nhưng sinh ra đã yếu không phải có thể dễ dàng tốt lên vào sau này, nhất là tình hình thiếu pháp lực như vậy.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, các phù thuỷ nhỏ đi tới, họ còn chưa bỏ mũ ra khiến rất nhiều người cảm thấy tò mò. Toàn bộ đại sảnh vang lên tiếng nghị luận, cuối cùng Kingsley ngừng lại.

“Được rồi được rồi, đã đến nơi. À, thầy quên, bỏ mũ xuống hết đi.” Rốt cuộc Kingsley đã phát hiện ra.

Các phù thuỷ nhỏ lập tức bỏ mũ xuống, vì thế từng gương mặt mới lạ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt các giáo sư…

– Hết chương 22 –