Nước Anh, Hẻm Xéo.
Pomfrey dẫn Apollo và Artemis trở lại quán Cái Vạc Lủng, quán đã rất đông, nhưng phần lớn đều không chú ý tới quý bà khiêm tốn này. Hai đứa đã trả phòng cô Longbottom khi ăn bữa sáng, nhưng lại yêu cầu giữ phòng cho tới 11 giờ. Cô Longbottom đồng ý, nên hành lý bọn trẻ còn đặt trong phòng. Lần đầu tiên Pomfrey thấy có học trò lại mang theo nhiều thú cưng quý giá tới vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì.
“Ừm, chẳng lẽ các trò không nhìn yêu cầu trên thư thông báo sao?” Pomfrey nhìn đồng hồ, cảm thấy chắc vẫn kịp rồi hỏi.
“Có ạ, nhưng chúng do ba con chuẩn bị, chúng con cũng không thể để nó ở nhà chết đói được ạ?” Artemis bất đắc dĩ nói.
“Vậy ba hai đứa đâu?” Pomfrey hỏi.
“Ba rất bận, từ khi chúng con hiểu chuyện ba đã đưa chúng con đi khắp thế giới rồi.” Apollo nói xong, vung đũa phép lên, mấy lồng sắt chứa thú cưng có thêm một lớp thùng gỗ bên ngoài.
“Mẹ các trò thì sao?” Pomfrey tò mò hỏi.
“Chúng con do ba sinh, không có mẹ.” Artemis đang kiểm kê đồ của mình và anh trai, rồi lấy một lọ dược nhỏ đổ ra hai chén, rồi lắc cái lọ đã rỗng, nhăn mày, “Ừm, Apo, Dược thuần tây đã hết rồi, chỉ mong ba gửi cho chúng ta kịp lúc, nếu không đến tối chúng ta sẽ hết thuốc.” Rồi đưa một chén nhỏ cho Apollo.
“Yên tâm đi, ba sẽ không quên đâu. A, thưa bà, bà biết chuyện phù thuỷ nam có thể sinh con chứ ạ? Vậy bà sẽ biết chúng con không nói dối.” Apollo nói rồi uống hết dược.
“Ừm, vậy một người cha khác của các trò đâu?” Pomfrey không ngờ đầu năm nay có thể gặp đứa trẻ do phù thuỷ nam sinh ra, dù sao phần lớn phù thuỷ nam hiện giờ đều có hướng chọn phái nữ.
“Cha đã mất.” Bọn trẻ nhắc tới cha, lộ ra vẻ mất mát, “Thậm chí chúng con không có cơ hội nhìn thấy cha, khi ba mang thai chúng con thì cha đã cách xa rồi.”
“Ôi, xin lỗi.” Pomfrey bất ngờ, cũng đồng tình với hai đứa trẻ, “Nhưng ba các trò rất may mắn, lúc mang thai mất bạn đời thì phù thuỷ nam rất nguy hiểm.”
“Dạ, ba nói chắc chắn cha trên trời đã phù hộ cho chúng con.” Artemis nhắm đôi mắt thuần khiết thành kính cúi đầu.
“Ừ, đúng vậy. Bọn trẻ đáng thương…” Pomfrey đột nhiên cảm thấy có lẽ hai đứa không nên vào Slytherin, sau khi vào cơ thể nhỏ bé này có thể gánh vác được trách nhiệm không? Nếu chúng thật sự vào Slytherin, vậy mình phải bảo vệ bọn trẻ thật tốt.
“Thưa bà, ba đã nói, chúng con rất may mắn, là vật báu cha để lại cho ba. Nên chúng con không hề đáng thương.” Apollo nghiêm túc nói, rồi cười cười với em gái bên cạnh.
“Ừ, đương nhiên, đương nhiên rồi.” Pomfrey cảm thấy ba bọn trẻ rất yêu cha chúng. Nhưng nhìn gương mặt cậu bé, bà đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt kia rất quen thuộc, nhưng giây tiếp theo lại không đúng.
“Vậy thưa bà, chúng ta có thể đi chưa ạ?” Artemis hỏi.
“Đương nhiên rồi bọn trẻ. Các trò đã lấy xong đồ rồi chứ? Không còn sót gì đúng không?” Đối với cô bé này, Pomfrey có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ.
“Không ạ.” Bọn trẻ lại phóng ra một thần chú sưu tầm rồi nói.
“Vậy chúng ta xuất phát thôi, ta mang các trò ngồi xe bus Knight trực tiếp tới nhà ga.” Pomfrey càng ngày càng hài lòng, còn thú cưng? Cũng không phải chuyện lớn, không bị tóm thì không tính là phạm quy, không phải sao?
…
Nước Anh, Hogwarts, văn phòng giáo sư McGonagall tầng tám.
Bốn chủ nhiệm và giáo sư McGonagall cùng vợ chồng Zabini ngồi trên ghế salon, nói chuyện chính.
“Vậy người giám sát của tôi là anh Zabini?” Severus nhướng mày.
“Chủ nhiệm, con chỉ tới Hogwarts ôn lại trí nhớ tốt đẹp khi còn nhỏ thôi, không có ý khác.” Con rắn gian xảo nói.
“Hừ!” Chủ nhiệm Slytherin lạnh băng hừ một tiếng, nhưng y cũng hài lòng.
“Blaise sẽ không can thiệp vào công tác dạy học của Hogwarts, xin mọi người yên tâm. Mặt khác, mọi người không cần sắp xếp ký túc xá cho anh ấy.” Hermione nói, “Vậy Blaise à, em đi trước.”
…
Vào ngày 1 tháng 9 chúng ta có thể bắt gặp rất nhiều bọn trẻ đẩy hành lý, trên đó có đặt những lồng sắt chứa động vật kỳ lạ trên nhà ga Ngã Tư Vua.
“Được rồi, nhớ kỹ bọn trẻ, tới sân ga Chín ba phần tư, các trò chỉ cần đi thẳng vào chỗ gia nhau giữa sân ga số chín và số mười. Đừng dừng lại, cũng đừng sợ, cứ đi thẳng vào. Nếu căng thẳng thì các trò chạy chậm một chút.” Pomfrey hiền lành nói, “Đi nào, các trò có thể đi cùng nhau, ta đi theo sau.”
“Dạ…” Bọn trẻ nói, “Chúng con hiểu.”
Bọn trẻ đẩy càng xe, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào bức tường, nó có vẻ rất chắc chắn. Nhưng họ cũng biết đây là thủ thuật che mắt, chỉ là nhìn rất thật, dù sao nếu thật sự đập vào thì sẽ rất đau.
Họ bắt đầu đi về phía tường, hành khách trên đường đều đi về phía sân ga số chín hay số mười. Hai người liếc nhau, ăn ý đi nhanh hơn, chuẩn bị vọt vào. Tựa người vào cần xe đẩy, họ dồn sức đẩy xe chạy thật nhanh. Thấy bức tường càng gần – họ đã không thể dừng lại – xe đẩy cũng mất khống chế – họ nhắm mắt lại chuẩn bị đập lên – nhưng không có chuyện gì xảy ra, vì thế họ tiếp tục chạy lên trước vài bước rồi mới mở to mắt. Một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc 11 giờ. Hai đứa ngoái lại và thấy một cái cổng sắt thô ở đúngngay chỗ cái hàng rào trước đó, bà Pomfrey đang chậm rãi bước đến, trên cổng có ghi: Sân ga số Chín ba phần tư.
Khói từ đầu máy xe lửa lảng bảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quấn chân người khắp đó đây. Bọn cú vọ thì hí hoé nhau theo phong cách cú giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau. Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cãi nhau tranh giành ghế.
“Giỏi lắm, bọn trẻ.” Pomfrey đi lên theo, “Hiện tại thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, nào, ta và các trò cùng đi.”
Được Pomfrey giúp đỡ, bọn trẻ tìm thấy một toa xe yên lặng ở cuối cùng. Pomfrey giúp chúng đặt hành lý lên trên rồi nói: “Được rồi, trò Prince và trò Evans, ta phải đi gặp các Huynh Trưởng. Nửa tiếng sau ta sẽ tới tìm các trò, có lẽ chúng ta có thể cùng ăn trưa?”
“Dạ thưa bà, là vinh hạnh của chúng con.” Apollo lịch sự cười cười, lễ nghi đúng mực.
Sau đó toa xe chỉ còn hai anh em, họ nhìn nhìn nhau. Rồi một tiếng còi tàu vang lên, hai đứa biết tàu sắp chạy, xuyên qua cửa kính nhìn các bậc cha mẹ dưới sân ga đang cố gắng dặn dò con cái một số chuyện; còn mấy cô bé chàng trai vì vẫn ở trong lòng cha mẹ giờ mới hoang mang lên tàu. Họ thấy một cô bé tóc màu bạc nhảy khỏi lồng ngực một người đàn ông tóc đỏ đẹp trai lên xe, còn một cậu bé đang ghé vào cửa kính nói chuyện gì đó với một ông cụ lớn tuổi. Cảnh tượng này khiến hai đứa không khỏi nghĩ nếu ba tới đưa họ thì có thể cũng như vậy hay không? Tuy nhiên họ càng lo rằng nếu ba biết mình tới Hogwarts thì có thể tức giận không kìa…
Tàu bắt đầu chạy. Apollo và Artemis thấy các bậc cha mẹ đang vẫy tay, có một số người còn chạy theo đoàn tàu, cho tới khi tàu tăng tốc, họ lùi ở phía sau vẫn còn vẫy tay theo.
Hai đứa vẫn nhìn chăm chú trên sân, cho đến khi tàu đi khuất không nhìn thấy nữa. Qua cửa sổ toa tàu những ngôi nhà lướt nhanh. Apollo và Artemis hồi hộp, tới Hogwarts có thể gặp những người bạn như ba nói hay không, nhưng họ tin rằng tương lai sẽ thú vị hơn quá khứ.
“Anh, em nhớ ba.” Cảnh tượng trên sân ga vừa rồi khiến cô bé nhớ ba hơn.
“Al… Anh ở đây, anh cũng nhớ ba, nhưng giờ ba đang ở nơi nguy hiểm nỗ lực vì chúng ta, nên chúng ta không thể để ba thất vọng. Còn cha nữa, chắc chắn ba đang dõi theo chúng ta từ trên trời.” Apollo học theo vẻ hiền lành của ba mà an ủi em gái, “Ừm, thật sự không thể tin được, chúng ta đang ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts.”
“Anh, em muốn đọc sách.” Artemis hơi chán, vì thế cô bé nói với anh mình.
“Muốn đọc gì?” Apollo lập tức đứng trên ghế tìm hành lý.
“‘Hogwarts, một lịch sử’ đi.” Artemis nói, cô bé cực kỳ tò mò với nơi mình sắp tới.
Apollo nhanh chóng tìm ra quyển sách em gái cần, sau đó cũng lấy cho mình một quyển – “Niên đại bóng tối”.
Hai người im lặng đọc sách trong toa xe, cho đến khoảng 12 rưỡi thì trên lối đi vang tiếng ồn ào, một người phụ nữ vẻ đầy tươi cười, đẩy cửa ra hỏi: “Cưng à, có muốn mua gì không?”
Apollo nhìn em gái, buông sách ra, rồi chậm rãi tới cửa, vừa lựa chọn vừa hỏi em: “Al, muốn ăn gì nào?”
“Có thể ăn no là được rồi.” Artemis vừa đọc sách vừa nói, “Chúng ta vẫn còn ít nước trái cây mua ở Muggle.”
Đúng lúc này, toa đối diện cũng mở ra, trong đó ầm ĩ khiến Apollo nhíu mày. Sau đó mơ hồ nghe được tiếng nói –
“A, nhìn xem, Edward và Victoria rất xứng đôi.”
“Ừ, tiếc là giáo sư Weasley năm nay không dạy chúng ta, nhưng giáo sư Keller cũng rất tốt.”
“Nghe nói gần đây C.S.B đang hành động lớn đó.”
“Càng ngày mình càng sùng bái giáo sư Keller.”
“Ai cha, Chris thân ái, không phải cậu sùng bái Harry Potter cha đỡ đầu của Edward sao hả?”
“Đương nhiên, ai lại không sùng bái đại anh hùng chứ? Nhưng giáo sư Keller, đàn anh Pamir và đàn anh Landeni của C.S.B gần đây giết không ít người từng là Tử thần Thực tử, mẹ mình nói, họ sớm đáng chết.”
“Đúng vậy, quý tộc đều là Tử thần Thực tử, đều đáng chết. Về sau mình cũng muốn gia nhập C.S.B.”
Đúng lúc này, một cậu bé tóc đỏ nắm tay một cô bé tóc màu bạc đi về phía này. Cậu bé có vẻ rất vui, Apollo nhìn thoáng qua hai người kia, cậu cảm thấy cô bé không xinh bằng em gái mình nên không nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục lựa chọn đồ ăn. Nhưng thái độ này lại khiến cô bé kia không vui, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên có người không nhìn mình như vậy.
Cô bé tóc màu bạc thấy đứa trẻ xa lạ này chọn một bình nước bí đỏ từ trên giá nên bốc đồng nói: “Edward, em muốn bình nước bí đỏ kia.”
Cậu bé lập tức lấy một bình nước bí đỏ từ trên giá, nhưng cô bé bốc đồng lắc đầu nói: “Không phải cái này, em muốn cái trên tay cậu ta cơ.”
Apollo ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hai người kia.
“Nhìn cái gì? Nhóc con, Victoria thích bình trên tay mày là vinh hạnh của mày đó.” Cậu bé kia nói.
“Mấy thứ này đều giống nhau, vì sao phải là cái trên tay tôi?” Apollo kiên nhẫn nói.
“Không cần cậu xen vào, tôi thích là được!” Cô bé tóc bạc không để ý nói, sau đó nhẹ nhàng nói với cậu bé kia, “Teddy~”
Apollo run một chút – giọng nói này quá ngọt khiến cậu không chịu nổi. Nhưng cậu cũng không thích nhượng bộ, cậu và ba mạo hiểm, biết khi gặp người không thể nói lý thì không được thoả hiệp, nếu không đối phương sẽ được voi đòi tiên. Vì thế, cậu cầm bình nước bí đỏ trên tay, cúi đầu lại chọn một cái bánh ngọt, không quan tâm tới hai người không biết lý lẽ kia, chuẩn bị tính tiền. Hiển nhiên, có người coi sự im lặng của cậu là khiêu khích, cậu bé kia chuẩn bị xông lên giật lấy.
“Các trò đang làm gì đó?” cách đó không xa Pomfrey thấy được từ đầu tới cuối, vừa nãy bà không nói gì là muốn xem một chút, không ngờ Edward thật sự quá…
“Thưa bà.” Edward lập tức thu tay lại, chào hỏi Pomfrey, cậu thật không ngờ quý bà này lại ở đây.
“A, trò Prince, trò nên giao đồ cho trò Lupin thôi, ta có đồ ăn. Nhưng trò Lupin này, giờ trò đã năm thứ hai, sao có thể bắt nạt học trò mới chứ?” Pomfrey không đồng ý nói, “Ta sẽ nói chuyện này cho Andromeda.”
Tóc Edward lập tức biến thành màu đen, trừng Apollo một cái, mà cô bé tóc màu bạc kia như thắng lợi cướp hai thứ trên tay Apollo, thanh toán tiền. Sau đó túm lấy Edward, vui vẻ đi về phía toa xe của mình.
Đúng lúc này, Pomfrey nói với Apollo, “Ừm, trò không cần mua, ta có bánh bơ và trà sữa chuyên cung cấp cho toa Huynh Trưởng này, cố ý mang tới cho các trò đó.”
Cô bé tóc màu bạc mới đi được nửa đường đột nhiên dừng lại, nhìn hai thứ trong tay, tâm trạng kiêu ngạo vừa rồi biến mất sạch. Quay đầu nhìn thoáng qua cậu bé mắt xanh, cậu ta đang mỉm cười cảm ơn Pomfrey, châm chọc biết bao.
– Hết chương 21 –