wands_by_acatnamedvoldemort-d35baqd


Đi vào tiệm đũa phép, đập vào mắt là mấy ngàn cái hộp dài và nhỏ chất đầy lên tới trần nhà. Tiệm rất nhỏ, trống trơn ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất. Khi ba người tiến vào cửa tiệm đóng lại, tiếng động ồn ào bị ngăn lại ở bên ngoài, giống như đi vào một thế giới khác vậy. Bọn trẻ tò mò đánh giá cửa hàng hơi cổ xưa, nhưng không có nhân viên hay chủ tiệm nào xuất hiện, vì thế bọn nhỏ nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Xin chào, có ai không ạ?”

Đã thấy phía sau giá có tiếng hộp rơi xuống rồi một giọng nói vang lên: “Ôi, Merlin ơi, tôi vừa mới sửa sang xong…”

Bọn trẻ sửng sốt, quay đầu không biết làm sao nhìn nhìn Pomfrey.

“Không sao cả, không phải lỗi của mấy đứa, anh Ollivander thường xuyên như vậy.” Pomfrey thấy hai đôi mắt đáng yêu thì kêu to trong lòng: sao có thể dễ thương như vậy chứ?!

Một lát sau, một người trẻ tuổi tóc đen mắt màu bạc xuất hiện trước mặt bọn trẻ.

“Xin chào, anh là Ollivander. Thật vui khi gặp bà, Pomfrey.” Anh Ollivander hiền lành nhìn bọn trẻ một cái, rồi chào hỏi Pomfrey phía sau.

“Xin chào, anh Ollivander. Em là Prince, đây là em gái em, Evans.” Dù hơi ngạc nhiên vì số tuổi của người này, nhưng được giáo dục từ nhỏ nên Apollo có thể tự nhiên chào hỏi anh Ollivander.

“A, xin chào, cậu Prince, cô Evans.” Anh Ollivander nói.

“Nếu không lầm thì anh thấy hai đứa đã có đũa phép của mình rồi?” Anh Ollivander nhìn hai đứa, sờ sờ cằm nói.

“Anh thật giỏi, ngay cả cụ Gregorovitch cũng không biết ạ.” Artemis kinh ngạc nói, “Có thể cho chúng em biết là, vì sao anh có thể nhận ra không ạ?”

“Về cái này thì cô Evans xinh đẹp, anh chỉ có thể nói là năng lực trời sinh của gia tộc Ollivander, rất lâu trước kia bộ tộc các anh đã di cư từ Địa Trung Hải tới Anh, năng lực chúng ta được kế thừa là sự hiểu biết không sánh kịp về mặt đũa phép, đồng thời chúng ta cũng có thể nghe được tiếng nói của đũa phép. Ví dụ như, đũa phép của cô Evans xinh đẹp đây, anh đang nghe đũa phép em ở trong tay áo uy hiếp đũa phép nhà anh mà – ai dám làm cây đũa phép thứ hai của chủ nhân ta thì ta sẽ cho nó biết tay!” Ollivander mỉm cười, “Ừm, thưa cô gái, đũa phép của em thật kiêu ngạo, nhưng nó có thể mang đến chiến thắng cho em, vậy… À, đúng vậy, không có người thành công nào không kiêu ngạo, và đồng thời không một cây đũa phép tốt nào không có tư cách để kiêu ngạo cả, đúng không nào? Anh cũng không đề nghị em mang bất cứ đứa trẻ nào ở chỗ này đi đâu. Đũa phép của em rất mạnh, cũng rất kiêu ngạo, quan trọng hơn là nó rất thích em, cũng rất hợp với em. Cô gái à, hãy đối xử tốt với nó, nó chỉ có em thôi.”

“Cảm ơn, anh Ollivander. Nhưng đũa phép không bị theo dõi, có thể chứ ạ?” Apollo cẩn thận hỏi.

“Cũng không có gì không tốt đúng không?” Ollivander cười nói, “Trên thực tế, anh mới tiếp nhận nơi này 12 năm thôi, một phần rất lớn ở đây đều do cha chú của anh để lại, đôi khi anh còn không hiểu chúng lắm. Nên, hai đứa đã có đũa phép của mình vậy không cần lựa chọn nữa.”

“Ollivander thật đúng là thế gia sản xuất đũa phép vĩ đại.” Artemis đã tìm hiểu một ít tư liệu trước khi tới Anh, “Vậy, thưa anh, đây là đũa phép của em, em nghĩ sẽ sử dụng nó, nhưng phải làm thế nào mới tốt nhất ạ?” Pomfrey ngạc nhiên thấy đũa phép xuất hiện trong tay cô bé từ khi nào.

“Đứa nhỏ, em chắc chắn là một Ravenclaw. Nhưng, gỗ nguyệt quế vạn năm và lông đuôi hoàng kim của nữ vương bạch kỳ mã, ưm, Merlin ơi, lại có một chiều dài ổn định, mười hai tấc rưỡi? Thật sự là một cây đũa phép cao quý.” Anh Ollivander nói, “Cô gái, em chỉ cần đối xử với nó tốt là được. Đây là một cây đũa phép khá mạnh.” Ollivander sợ hãi cảm thán, “Nó thích em.”

“Dạ, cảm ơn anh.” Artemis nói.

“Vậy cậu Prince, đũa phép của em anh không đoán được nhiều, đứa trẻ này rất ỷ lại em, là một đứa trẻ trầm mặc mà bình thản, nó có một trái tim mạnh mẽ và mẫn cảm, ừm, đương nhiên Xà Vương thần thánh không thể xâm phạm rồi… Cậu Prince, nó khôn khéo, ừm, nhìn thì có vẻ hoà bình, đương nhiên gỗ oliu, đũa phép của Athena biến thành…” Ollivander dừng một chút, “Tương truyền rằng từ rất lâu rất lâu trước kia, Hy Lạp có một thung lũng, dân cư rất thưa thớt, cỏ cây không sinh sôi. Thần biển Poseidon và nữ thần trí tuệ Athena đi tới nơi không biết tên này, họ thương tiếc những người dân chịu khổ nơi đây, đều muốn trở thành Thần Hộ mệnh của nơi này, cùng sử dụng tên của mình đặt cho thung lũng. Vì thế hai người cãi nhau, cuối cùng quyết định để người dân lựa chọn. Thần biển nói với mọi người: ‘Nếu các ngươi chọn tên ta, để ta làm Thần Hộ mệnh thì ta sẽ ban cho các ngươi vô số tài phú.’ Ngài ấy dùng đũa phép chỉ lên trời, cho gọi một con nhật mã. Thần biển Poseidon nói: ‘Con ngựa này có thể cày ruộng cho các ngươi, có thể chở đồ, có thể mang lại cho các ngươi rất nhiều tài phú.’ Ạthena nói: ‘Ta cho các ngươi trí tuệ, trí tuệ vô hạn.’ Ngài ấy cắm đũa phép xuống, chỗ đó chồi lên hai cái lá, rất nhanh lớn thành một cây oliu cành lá sum xuê, nở hoa, kết quả. …Athena nói: ‘Ta dạy các ngươi lao động trí tuệ, có nó, nhiều thế hệ của các ngươi sẽ không gặp cảnh khốn cùng.’ Mọi người thảo luận rồi đồng ý với ý kiến của vài vị trưởng lão, dùng tên của Athena đặt cho thung lũng, làm Thần Hộ mệnh. Vì toàn cây oliu đều có tác dụng, còn nhật mã lại có thể mang đến cho con người chiến tranh và tai nạn. Từ đó thung lũng trở thành thành phố Athen ngày nay, trên núi có một ngôi miếu thần, chính là miếu thần thờ Thần Hộ mệnh Athena. Vì thế, cậu bạn à, đũa phép của em rất vĩ đại, mà em được nó lựa chọn. Phù thuỷ được đũa phép lựa chọn, phải đối xử với nó thật tốt nhé.”

“Cảm ơn anh, cho chúng em hai bộ bảo quản đũa phép, chúng em sắp dùng tới rồi.” Apollo cảm thấy đôi con ngươi màu bạc kia có hơi đáng sợ.

Cuối cùng, hai đứa trả 5 Galleons mua được hai bộ bảo quản tốt nhất.

Đi ra khỏi tiệm Ollivander, Pomfrey nhìn đồng hồ để bọn trẻ đi lấy hành lý, bà không hỏi bọn trẻ về đũa phép, là một Slytherin, bà biết cái gì là riêng tư.

Nước Anh, Hogwarts.

Phòng hiệu trưởng nhất thời chìm vào không khí mâu thuẫn, nhìn bộ trưởng Bộ Pháp thuật cô Zabini đi ra khỏi lò sưởi, theo sau là một người đàn ông da nâu, các giáo sư đều thở ra một hơi; ngoài Neville thì các giáo sư mới đều nhói tim – sao lại là anh ta?!

“Xin chào, các giáo sư.” Cô Zabini mỉm cười nói.

“Ừm, thưa bộ trưởng, chị xác định chị không lừa dân chúng chứ?” Trợ giảng Keller là người đầu tiên lên tiếng.

“Sao vậy? Anh có ý kiến với giám sát viên tạm thời tôi đã chọn? Trợ giảng, Ke…ller?” Hermione không có chút cảm tình nào với đàn em này, vì C.S.B mang danh Kẻ Được Chọn đang cho Bộ Pháp thuật không ít rắc rối, mà những rắc rối này phần lớn đều do một mệnh lệnh của đàn em này làm ra. Nếu không phải giờ không nên trở mặt thì Hermione cực kỳ muốn cho gã một Avada Kedavra.

“Ôi, làm sao tôi dám chứ? Đàn chị Granger xinh đẹp, à, không, chị đã là phu nhân Zabini mà, không đúng sao? Cuộc sống xa hoa của quý tộc đã khiến chị sớm quên chính nghĩa Gryffindor rồi!” Người trẻ tuổi giọng điệu không tốt.

“Im ngay! Thầy Keller, hội nghị trường đã kết thúc, những ai không được phép có thể rời đi rồi.” Giáo sư McGonagall cực kỳ tức giận.

Trong ánh nhìn nghiêm khắc của giáo sư McGonagall, Keller không thể không im lặng, gã cực kỳ rõ giáo sư McGonagall là người như thế nào. Hơn nữa bà đã trải qua ba trận chiến, lại là trợ thủ đắc lực của Dumbledore, khá có quyền lực trong Hội Phượng Hoàng đã giải tán. Đó cũng là lý do vì sao sau khi bà ta cam đoan mà dân chúng đồng ý cho Snape trở về Hogwarts dạy học, dù bọn họ phản đối thế nào cũng không có hiệu quả. Quyền uy của C.S.B vẫn chưa thể sánh bằng những người này, gã tin rồi rất nhanh thôi tình hình này sẽ thay đổi, vì người đã cam đoan với gã sắp trở về.

Xoay người rời đi – một ngày nào đó mình sẽ trở nên vĩ đại hơn cả Harry Potter. Harry Potter thì sao? Một tế phẩm bị đẩy ra mà thôi – cuối cùng còn âm thầm “rời đi”, không chừng đã bị người ta ám sát rồi đó chứ. Keller chưa bao giờ tin vào những gì sách nói – chiến tranh, làm sao có thể đơn giản như vậy? Từ một số Gryffindor gã cũng coi như hiểu được Harry Potter là học trò thế nào – một tên chỉ biết Expelliarmus, 17 tuổi chỉ biết dùng nó để đối mặt với kẻ thù, thiên phú này thật đúng là “kỳ lạ”, nên gã và hai người cùng nhóm đều cảm thấy, dù anh ta trở lại thì có năng lực gì chứ?

Người không trải qua thời đại bóng tối thì không thể nào thực sự cảm nhận được sức ảnh hưởng của Harry Potter, nên hiển nhiên C.S.B đã coi mọi chuyện quá đơn giản. Trên tường, bức ảnh Dumbledore hít sâu một hơi.

Rừng Malardier một trong mười khu rừng pháp thuật nguy hiểm nhất, ở nước Pháp vẫn được pháp thuật bảo vệ. Không thể không nói Bộ Pháp thuật nước Pháp rất vất vả, vì dù có kết giới pháp thuật thì Muggle cũng thường xuyên nghỉ phép ở cạnh khu rừng Muggle này – nơi này giao với rừng Marlamor, tuy rừng Marlamor lạnh, mưa cũng nhiều nhưng Muggle lại rất hay tới đây.

Jerromy ngồi trong lều của mình kiểm kê vật phẩm nhiệm vụ, bên ngoài trời đang mưa, tuy biết đây là hiện tượng bình thường nhưng vẫn không thích kiểu thời tiết này. Khi còn nhỏ mình luôn hy vọng trời có mưa, vì khi đó dì sẽ không bắt mình đi nhặt cỏ, mình cũng không cần lo bị anh họ Dudley đuổi đánh. Lớn hơn chút nữa vào Hogwarts, anh cũng không ghét ngày mưa, vì trong mưa cưỡi chổi bay trên bầu trời có thể khiến anh tạm thời quên thân phận và trách nhiệm của bản thân… Vậy bắt đầu từ khi nào anh không còn thích trời mưa nữa?

Đúng rồi, Sev, sau khi người kia đồng ý, mỗi lần cấm túc đều trở thành hẹn hò ngọt ngào, anh cũng biết rất nhiều bí mật của người kia, ví dụ như: khi còn nhỏ anh ấy đã từng bị gãy tay ba lần vì cha đánh mắng, mà mẹ anh lại không dám điều chế nước thuốc mọc xương, cũng không dám sử dụng thần chú khiến anh đau nhức tay mỗi khi mưa dầm. Bởi vậy anh ấy không thích ngày mưa, mà anh thương người của anh, thương người kia cau mày thật sâu mỗi khi trời mưa, vì thế cũng dần không thích trời mưa.

Ôi, Sev, bọn trẻ của chúng ta rốt cuộc đã đưa ra một quyết định không ngoan chút nào, chúng tới Hogwarts, em hơi lo, cũng hơi sợ, nhưng vui mừng. Bọn trẻ đều ngoan khiến em áy náy. Đương nhiên cũng giận, không phải vì chúng không ngoan mà là giận mình, trước đó em đã tìm không ít dược liệu trân quý làm quà tặng phó hiệu trưởng kiêm giáo sư độc dược Durmstrang là Everton Jefferson, để chúng có được sự dạy dỗ về độc dược tốt nhất. Jefferson có lòng tham… nhưng không thể phủ nhận anh ta là một bậc thầy rất hiểu biết, nếu bọn trẻ được anh ta chỉ đạo cũng tốt. Sev à, mấy ngày nay em đã nghĩ những dược liệu quý giá này để bọn trẻ luyện tập cũng tốt hơn là cho Jefferson.

Đương nhiên, khi gửi độc dược cho bọn trẻ ngày hôm qua Jerromy cũng gửi không ít đồ tốt, hơn nữa trong thư anh đã nhắc bọn trẻ đưa đồ cho giáo sư. Đương nhiên không phải để chúng lấy lòng giáo sư, mà vì anh biết rõ tính cách các giáo sư Hogwarts, anh cũng không muốn làm vấy bẩn họ. Quà tặng nho nhỏ này chỉ là mang theo lời xin lỗi của một chiến hữu đã biến mất nhiều năm mà thôi.

Silesia chỉ mất một ngày vượt qua eo biển nước Anh, chắc tối nay là có thể đưa quà cùng thư cho bọn trẻ. Nói thật, bọn trẻ tới Hogwarts, mình lại thở ra một hơi – Durmstrang là ngôi trường nổi tiếng về pháp thuật hắc ám, bọn trẻ ở đó cũng không an toàn. Đó cũng là lý do vì sao anh lại chuẩn bị cho bọn trẻ nhiều thứ như thế. Ừm, tin rằng Apo sẽ thích Slytherin; mà Al thì chắc sẽ tiến vào Ravenclaw, nhưng nếu vào Slytherin thì cũng không bất ngờ.

Dù sao chúng giống anh lắm, Sev…

Anh không ghét bọn trẻ vào Slytherin, thậm chí sau khi biết bọn trẻ tới Hogwarts thì cực kỳ mong chúng vào Slytherin. Vì đối với Jerromy mà nói thì nơi đó có Severus Snape, anh ấy là tốt nhất.

– Hết chương 20 –