Sáng sớm ở London, bà chủ tiệm quán Cái Vạc Lủng Hannah và vài nhân viên đang thu dọn những gì còn sót lại từ tối qua, hôm nay là ngày 1 tháng 9. Chiều tối qua có hai đứa trẻ tới, nói là từ Đức đến Hogwarts học, nói thật mới nhìn thì chúng cũng chỉ 9 tuổi, nhưng hai gương mặt kia lại khiến Hannah cảm thấy quen thuộc.
Hôm nay cũng không biết ai sẽ hướng dẫn cho hai đứa nhỉ? Tối qua khi về nhà nói với chồng về hai vị khách nhỏ này thì chồng hơi giật mình, theo anh thì Durmstrang sẽ không từ bỏ bất cứ một vị phù thuỷ nhỏ nào ở Đức cả. Hơn nữa vài năm nay giáo dục của Durmstrang đã lên nhiều, vì sao lại phải đi một quãng đường dài tới Hogwarts học? Mà còn không có cha mẹ bên cạnh, không phải trốn nhà đi đó chứ?
Vừa nghĩ vậy đã nghe thấy chuông cửa vang lên, cảm thấy buồn bực ai lại đến sớm thế chứ. Ngẩng đầu lại gặp người quen –
“A, chào buổi sáng bà Pomfrey, sao hôm nay bà lại tới Hẻm Xéo sớm vậy?” Hannah chào hỏi.
“Chào cô Longbottom, tôi đến hướng dẫn cho học trò mới.” Người tới là nữ vương bệnh thất Hogwarts mặc một áo choàng màu xanh biếc.
“Ưm, thật không ngờ là bà tới, đây là lần đầu tiên bà đi hướng dẫn đúng không nhỉ?” Hannah Longbottom nói, sau chiến cô kế thừa quán ba của ông nội Tom Abbott, sau đó cưới bạn cùng học Neville Longbottom vào bảy năm trước.
“Không, cũng không phải là lần đầu, vào năm tối tăm nhất thì tôi có đi đón một học trò, nhưng trò ấy đã chết, chết ở Hogwarts.” Pomfrey nhắc tới đây thì tiếc nuối, đó là một Ravenclaw.
“Xin lỗi bà.” Hannah nhớ tới một số chuyện năm ấy cũng thấy đau lòng.
Đúng lúc này, cầu thang gỗ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Dì Hannah, xin cho chúng cháu mỗi người một phần bữa sáng.” Chưa thấy người đã thấy tiếng, giọng nói này còn lảnh lót hơn tối qua.
Ngay sau đó, hai đứa xuất hiện trước mặt Pomfrey. Một cậu bé tóc đen ngang vai kéo một cô bé có mái tóc xoăn màu đỏ dài tới thắt lưng đến một cái bàn rồi kéo ghế ngồi xuống. Hai đứa trẻ rất dễ thương, mặc áo choàng màu xanh đậm, làm nổi bật đôi mắt xanh biếc.
Pomfrey nhìn hai đứa, sửng sốt nhưng cũng không tiến lên ngay.
“Apo, dược của chúng ta chỉ đủ cho hôm nay, cũng không biết ba có thể đưa cho chúng ta vào hôm nay hay sáng mai không nữa?” Artemis cực kỳ lo lắng hỏi anh trai.
“Chắc là được, dù không uống thuốc vài ngày cũng không có gì đáng ngại. Ba rất bận, chúng ta chịu đựng vài ngày cũng không sao.” Apollo an ủi em gái, “Yên tâm đi, Al, đã lần nào ba quên đâu?”
“Đã gửi thư vài ngày rồi, không biết ba có nhận được không.” Artemis lo lắng.
Hai đứa khẽ nói chuyện, lúc này Hannah đã chuẩn bị tốt bữa sáng đang định đưa qua, Pomfrey đi tới cầm lấy khay cơm, ý bảo tự mình đưa qua là được.
Từ điều đó, sao Hannah lại có thể không biết học trò mới mà Pomfrey phải dẫn đường là ai chứ?
Pomfrey bưng bữa sáng dinh dưỡng đặt trước mặt hai đứa trẻ, chúng nhìn bà Pomfrey hiền lành, nở nụ cười cảm ơn rồi khéo nói: “Cảm ơn bà.”
“Các trò là Prince và Evans đúng không?” Pomfrey hỏi.
Bọn trẻ giật mình, tuy không nhúc nhích người nhưng mắt cảnh giác, họ thường đi theo ba ra ngoài, ba luôn kể một số chuyện trẻ con bị người ta lừa, nên họ cảnh giác với người lạ. Họ không muốn bị ông chú, bà cô xấu xa nào đó bắt cóc, rồi phải làm nô lệ, vậy sẽ không gặp lại được ba nữa.
Pomfrey thấy bọn trẻ cảnh giác, nên mỉm cười nói: “Ta là Poppy Pomfrey, thầy thuốc ở Hogwarts, được giáo sư McGonagall phó hiệu trưởng nhờ tới hướng dẫn hai trò.”
“Có gì có thể chứng minh không ạ?” Cậu bé hỏi.
“Ưm, cái này được không?” Pomfrey sửng sốt, lần đầu tiên gặp đứa trẻ cảnh giác cao như vậy, vì thế không thể không đưa ra bức thư giáo sư McGonagall đưa tối qua.
“Đây đúng là hồi âm của cháu, nhưng thưa bà, nó có thể chứng minh điều gì ạ? Có lẽ bà chặn lại thư của cháu rồi lấy nó thì sao.” Apollo vẫn cảnh giác.
“Ách,” Pomfrey hơi ngạc nhiên vì đứa trẻ quá cảnh giác, “Vậy trò muốn cái gì để chứng minh?”
“Có… thư uỷ thác hay gì đó không ạ? Hoặc là… có thứ nào có thể chứng minh bà đúng là nhân viên Hogwarts ấy?” Artemis nói.
“Ưm, vậy cái này được không?” Pomfrey suy nghĩ trong chốc lát mới lên tiếng, tìm ra một giấy chứng nhận luôn mang theo bên mình, đó là chứng chỉ thầy thuốc của bà.
Hai đứa cầm lấy rồi đọc, sau đó Artemis nói: “Thưa bà, cái này chỉ có thể chứng minh bà là một thầy thuốc thôi, cũng không thể chứng minh bà làm việc ở Hogwarts. Bạn thân của ba cháu cũng có giấy chứng nhận này.”
Pomfrey hơi điên, trình độ khó chơi của hai đứa này vượt quá tưởng tượng, vì thế bà hỏi: “Vậy muốn ta chứng minh ta làm việc ở Hogwarts như thế nào?”
“Bà không có thư uỷ thác của phó hiệu trưởng McGonagall hay của hiệu trưởng Snape, vậy có thể xin bà thông báo Hogwarts gửi được không? Dù là cú, hay gương hai mặt hoặc cách nào đó được không ạ? Nếu không chúng cháu sẽ rất lo có phải bà là người xấu luôn gạt trẻ con rồi bán đi.” Artemis tỏ vẻ cực kỳ buồn rầu.
Người xấu chuyên gạt trẻ con rồi bán đi?
Người xấu chuyên gạt trẻ con rồi bán đi!
Người xấu chuyên gạt trẻ con rồi bán đi…
Mình là người xấu chuyên gạt trẻ con rồi bán đi?
Mình lại giống như người xấu chuyên gạt trẻ con rồi bán đi sao? Ôi, Merlin ơi!
Pomfrey cực kỳ u buồn, hai đứa này do ai dạy dỗ vậy?!
“Al, không thể nói vậy. Thưa bà, em cháu nói chuyện có hơi bất kính, vì thế cháu xin thay mặt em ấy xin lỗi bà. Nhưng ba chúng cháu không ở đây nên không thể không lo được. Ừm, thưa bà, bà có thể lấy được thư uỷ thác không ạ? Chúng cháu có thể đợi trong lúc ăn sáng, nếu sau khi ăn xong mà vẫn không có thư uỷ thác thì chúng cháu cần phải viết một lá thư báo cho hiệu trưởng, xin ngài ấy phái một người hướng dẫn thực sự tới đây.” Apollo ra dáng anh trai, dùng cách nói của quý tộc trả lời.
Pomfrey không thể nói gì với thái độ của Apollo, nhìn cô bé xinh xắn đã bắt đầu ăn sáng, mỗi hành động đều chứng minh đã được nhận nền giáo dục quý tộc nhiều năm, lại nghĩ tới lời nói của đôi anh em, ưm, thật sự là hai con rắn nhỏ, ưm, thật sự rất đáng yêu.
Pomfrey nhìn Apollo và Artemis có thêm thiện cảm, hiện giờ Slytherin rất cần học trò, xem tính cách của hai đứa thì chắc chắn sẽ vào Slytherin, chúng là hy vọng của Slytherin. Pomfrey là một Slytherin, sao lại giận bọn trẻ được chứ? Slytherin luôn bao che khuyết điểm mà.
“Đúng vậy, là ta lo lắng không chu toàn, vậy hai trò chờ, ta cần nói chuyện với giáo sư McGonagall một chút.” Pomfrey biết không thể để bọn trẻ có ấn tượng xấu, vì thế cố gắng biểu đạt thiện ý của mình.
“Dạ, xin bà cứ tự nhiên.” Apollo cũng không phải là đứa trẻ không biết ý.
Pomfrey cũng không để ý hai đứa trẻ, biến ra một Thần Hộ mệnh con ưng rồi nói: “Nói với Minerva rằng ta cần một thư uỷ thác chính thức của người hướng dẫn Hogwarts.”
Thần Hộ mệnh lập tức bay ra ngoài. Sau đó bà ở bên cạnh nhìn hai đứa ăn cơm. Càng nhìn lại càng thích, cảm thấy hai đứa rất quen lại không nghĩ ra chúng là con nhà ai. Chẳng qua nhìn kỹ thì gương mặt đứa bé trai khá tương tự với người mình quen nhưng nhất thời không nghĩ ra. Còn cô bé thì dường như càng quen hơn, ở đâu nhỉ? Đương nhiên Pomfrey không đoán ra, nhưng nếu Severus có nói với bà việc y và Harry có con thì chỉ sợ vừa liếc mắt bà đã nhận ra rồi. Chỉ là giờ tiềm thức quấy phá, bà nghĩ đau đầu cũng không nhớ ra.
Đúng lúc này, một con cú bay đến, bà gỡ lấy tấm da dê từ chân nó. Là thư uỷ thác, rồi lập tức đặt trước mặt hai đứa trẻ.
Lúc này Apollo và Artemis cũng ăn xong bữa sáng, vì thế Apollo cầm thư, nhìn thoáng qua rồi đưa cho em gái.
“Ưm, thưa bà, thật có lỗi, con xin lỗi vì những gì mình vừa nói, thưa bà…”Artemis hối hận, có lỗi nói.
“Không sao cả, hai trò rất đáng yêu, cảnh giác không phải là chuyện xấu.” Pomfrey an ủi hai đứa, “Nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian lắm, hành trình sáng nay phải nhanh hơn, dù sao tàu tốc hành Hogwarts sẽ chạy lúc 11 giờ, mà hiện tại đã 9 giờ rồi.”
“Dạ, thưa bà.” Apollo thấy Pomfrey không để ý, cũng đồng ý.
“Vậy đi theo ta.” Pomfrey nói.
Hai đứa được dẫn tới phía sau quán bar, thấy Pomfrey dùng đũa phép gõ một viên gạch trên tường rồi nói: “Nhớ kỹ viên gạch này, đó là chìa khoá mở ra Hẻm Xéo.”
Bọn trẻ gật đầu.
“Vậy, xin chào mừng tới Hẻm Xéo.” Khi con đường hoàn toàn mở ra con phố náo nhiệt, Pomfrey nói với bọn trẻ.
Apollo và Artemis gật đầu, nhìn biển quảng cáo của một cửa tiệm gần đó đang sáng loé lên: Cauldrons, all sizes, copper, brass, pewter, silver, self-stirring, collapsible. Vì thế họ nói: “Thưa bà, bắt đầu bằng vạc, được chứ ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Pomfrey nói, “Các trò có Galleons chứ? Có cần tới Gringotts lấy một ít không?”
“Dạ không, thưa bà. Trước khi tới Anh chúng con đã đi đại lộ Moline, nhận đủ tiền rồi.”Apollo nói.
Vì thế Pomfrey gật đầu, hai đứa lập tức vọt vào tiệm vạc Potage.
Mười phút sau, khi Pomfrey dẫn hai đứa đã chọn xong vạc cỡ số 2 thì đã có thể khẳng định hai đứa có cha mẹ rất giỏi độc dược. Nhìn cách chúng chọn lựa rất chuyên nghiệp! Xem ra, Severus sẽ rất vui đây.
Ra khỏi tiệm vạc, bọn trẻ lập tức thấy tiệm dược Sulg & Jigger, vì thế Artemis nói: “Vậy thưa bà, tiếp theo chúng ta mua ống nghiệm và bộ cân ạ?”
“Al, chúng ta không thiếu mà, ba đã cho chúng ta bộ ống nghiệm thuỷ tinh không tìm được ở chợ rồi, hơn nữa chúng ta dùng bộ cân bằng đồng cũ là được. A, thưa bà, Hogwarts không có quy định phải hoàn toàn dùng đồ mới đúng không ạ?” Apollo hỏi.
“Đương nhiên là không.” Đây cũng là lần đầu tiên Pomfrey thấy một đứa trẻ 11 tuổi độc lập như vậy.
“Chúng ta đi mua ít văn phòng phẩm nhé.” Artemis thấy tiệm văn phòng phẩm bên cạnh, nên nói.
“Ừ, đi thôi. Thưa bà, chúng con cần bao nhiêu tấm da dê thì hợp lý ạ?” Artemis hỏi.
“Không cần thiết, nếu không đủ thì có thể đặt hàng nữa.” Pomfrey mỉm cười nói.
Đi vào tiệm văn phòng phẩm, Pomfrey thấy bọn trẻ vừa thương lượng vừa chọn lựa mực màu xanh đậm, bút và một ít tấm da dê đắt tiền, còn mua thêm một cái kính thiên văn giá cao rồi yêu cầu chủ tiệm gửi tấm da dê vào mỗi tháng. Tổng cộng hết 8 Galleons và 5 Sickles.
Sau đó vào tiệm Florish & Blotts, vừa vào bọn trẻ đã chọn sách vở, sau khi mua xong sách giáo khoa, Pomfrey giật mình nhìn Artemis có vẻ yên lặng báo thêm mười quyển sách, rồi yêu cầu cùng mua.
Pomfrey thấy “Hogwarts – một lịch sử”, “Thuật Biến hình: một số bí quyết thực dụng”, “Cách nuôi dược liệu đặc thù”, “Bí mật thiên hà”, “Mật mã thần chú”, “Kỷ nguyên”… đều là những bộ sách sâu hơn về các môn học, không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không ngăn lại.
“Xin hỏi ở chỗ ông có sách giới thiệu về trận chiến mười mấy năm trước không ạ?” Apollo đột nhiên hỏi.
“Có, nơi này có mấy quyển, ừm ‘Niên đại bóng tối’, ‘Đầu lâu, rắn và hắc ám’, ‘Kỷ lục anh hùng’ và ‘Kẻ Được Chọn’ nhưng ‘Kẻ Được Chọn’ đã bán hết rồi.” Nhân viên cửa hàng nói.
“Vậy cho chúng cháu ‘Niên đại bóng tối’, ‘Đầu lâu, rắn và hắc ám’, ‘Anh hùng lục’ mỗi thứ một quyển. Cám ơn nhiều.” Artemis nghĩ nghĩ nói.
“‘Kẻ Được Chọn’ thì sao? Các cháu biết Harry Potter chứ? Đây chính là anh hùng nha. ‘Kẻ Được Chọn’ chính là quyển sách đầu tiên giới thiệu về anh ấy, có muốn đặt trước một quyển không? Cuối tháng 10 thì có hàng về, chúng ta sẽ gửi cú tới Hogwarts cho cháu. Quyển sách này bán rất chạy, hơn nữa nếu các cháu muốn lấy quyển này nữa thì hoá đơn sẽ hết 70 Galleons. Tiệm chúng ta sẽ cho các cháu một quyển danh lục toàn diện nhất về người mạo hiểm, mỗi tháng còn có thể gửi cú cho các cháu những quyển sách mới, các cháu có thể đặt theo danh sách, rất tiện. Thế nào?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Dạ được, là vì danh sách hàng tháng, nhưng trên đó có sách Muggle không ạ?” Apollo hỏi.
“Đương nhiên là có.” Nhân viên nói.
“Được rồi, vậy đặt trước một quyển.” Apollo nói, “Cuối tháng 10 mới có hàng sao ạ?”
“Ừ.”
“Vậy cảm ơn ngài, tổng cộng là bao nhiêu?”
“71 Galleons, 3 Knuts.”
Sau khi thanh toán, Pomfrey cầm sách giúp hai đứa.
“Vậy thì chỉ còn đũa phép.”
“Ưm, bọn trẻ, các trò còn thiếu đồng phục nữa.” Pomfrey thân mật nhắc nhở.
“Ba đã chuẩn bị cho chúng con rồi, bà không cần lo lắng ạ.” Apollo nói, đang suy nghĩ biến áo choàng của mình thành đồng phục Hogwarts tiêu chuẩn.
“Áo biến hình?! Thật hiếm thấy nha.” Pomfrey thấy thế, chỉ biết cha mẹ hai đứa rất có tiếng.
“Từ nhỏ ba đã cho chúng con kiểu quần áo này, nếu bà thích thì trở về con sẽ lấy một bộ chưa mặc qua đưa cho bà?” Artemis nói.
“Không cần, hai đứa mặc là được rồi.” Pomfrey cười nói, “Vậy chúng ta tới tiệm đũa phép Ollivander thôi.”
Thời gian đã là 10 giờ, cũng không biết 1 tiếng có đủ để hai đứa chọn đũa phép hay không nữa? Còn phải đưa chúng tới nhà ga Ngã Tư Vua, ừm, hy vọng họ có thể được độn thổ.
Dẫn bọn trẻ đi qua Tiệm Giỡn nhà Weasley, bất ngờ thấy bọn trẻ không có ý định đi vào, sau đó dẫn chúng tới cửa hàng nhỏ cũ nát cuối phố, trong tủ kính nhỏ có trưng bày một cây đũa phép trên chiếc hộp gấm màu tím, biển chữ vàng trên cửa đã bong tróc, trên đó viết “Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382”.
“Đây là Ollivander?” Artemis có vẻ rất ngạc nhiên.
“Ừm, có vẻ rất cổ.” Thảo nào ngài Gregorovitch lại không thích.
“Ừm, đồng ý với anh, đúng là rất cổ.” Artemis nói với anh trai.
“Vậy chúng ta vào thôi.” Pomfrey thúc giục.
Vì thế bà đưa bọn trẻ vào tiệm đũa phép, liệu bọn trẻ có thể có được cây đũa phép thứ hai thích hợp không nhỉ?
– Hết chương 19 –