Ầm!
Đêm đã rất khuya, nhưng mọi người cảm thấy cả năm thời tiết chưa bao giờ đáng sợ như đêm nay. Ngoài cửa sổ, tia chớp xuyên thủng màn đêm đen tối, tiếng sấm nặng nề vang lên, khiến người ta phập phồng sợ hãi. Trong tiếng sấm ầm vang ấy các tia chớp nhoáng lên trong phút chốc khiến người ta run người mà tiếng sét còn rạch ngang bầu trời, rẽ đám mây đen trong bầu trời đêm, bắn xuống dưới. Tiếng sấm nổ vang, mây đen thiêu đốt, phun ra ngọn lửa màu lam đáng sợ, không trung đang run rẩy, mặt đất thì rung từng hồi… gió mạnh rít gào, bật toang cánh cửa đập vào tường. Ống khói ồ ồ như tiếng nức nở giữa màn đêm. Cơn mưa ngoài trời lao như mũi tên! Gió gầm sét gào! Không trung đang tức giận!
Đây là một ngôi nhà ba tầng. Trong mưa gió sấm chớp, có vẻ kinh dị khủng bố. Người trong trấn không tới đây, ai cũng biết, tòa nhà này rất nguy hiểm. Ngay cả kẻ ăn xin cũng không muốn tới, nhưng trong bão táp này, căn nhà lại mơ hồ truyền ra tiếng gào khàn giọng.
Trong tòa nhà trống rỗng, không có đồ trang trí nào, nhưng ở đêm mưa hôm nay, tầng hai tòa nhà, trên sàn nhà trống không có một vật thể màu đen nằm đó.
Lại là một tia chớp nhá lên! Vật thể nằm đó hóa ra là một người, đúng ra mà nói là một người có bụng. Tiếng hét khàn giọng ấy là do người này phát ra.
Tia chớp liên tục xẹt qua bầu trời đêm, tiếp theo là tiếng sấm ù ù, giống như vang lên ngay tại đỉnh đầu, át cả tiếng la. Người này tuổi không lớn lắm, mái tóc ướt sũng dính bết lên trán, hàng lông mày tinh xảo nhăn chặt lại, đôi mắt xanh biếc gần như muốn lọt khỏi vành mắt. Mũi thở dồn dập, tiếng nói thì đã sớm khàn khàn. Hai tay nắm chặt đặt trên áo choàng màu đen chất vải tốt ở trên sàn. Áo choàng kia sớm bị mồ hôi làm ướt. Cánh tay nổi gân xanh, mặt mày vặn vẹo, mồ hôi không ngừng chảy ra.
“Hai đứa, hai đứa… cũng nên… đi ra. Sev… đã chết, ba không thể… mất cả hai đứa…” Người nọ lầm bầm, câu nói đứt quãng, giọng khàn khàn đủ để chứng minh anh giãy dụa đã lâu.
Lại một tia chớp lóe lên, gió ngoài phòng gầm thét đánh bay mọi thứ, không thấy rõ con đường mòn, chỉ tối đen một mảnh, trên mặt đất bắn ra vô số mũi tên, từ trên trời trút xuống hàng vạn hàng nghìn thác nước. Cơn mưa này có cảm giác như bầu trời bị thủng một lỗ lớn, nóc tòa nhà đã sớm dột nước. Gió và mưa rào như vô số chiếc roi đập mạnh vào khung cửa sổ đã sớm cũ nát, mưa tràn vào theo khung cửa, chảy xuống.
A… Lại là một tiếng hét bị hòa tan vào trong tiếng sấm, sắc mặt người nọ chợt xanh mét, gương mặt vặn vẹo như một cỗ máy, răng nanh nghiến kèn kẹt, hận không thể cắn đứt. Cố hết sức mấp máy đôi môi nứt nẻ lại không phát ra tiếng nào. Cơ thể run lên, xương cốt trong cơ thể như bị vỡ vụn từng chút, tia chớp trong cơ thể như đánh từng đợt ra ngoài, khiến người nọ nổi gân xanh…
“A a a a a…” Người này túm chặt tấm vải đen dưới thân, cong người lên muốn dùng sức, có lẽ đau đớn đã làm anh mất sức dần, mỗi khi đau anh chỉ cảm thấy đau tới nhe răng trợn mắt, mỗi khi đau chỉ muốn thoát khỏi nhưng lại càng đau đớn.
Tia chớp bên ngoài lóe sáng, như con rắn lớn bay vọt trên tầng mây, một tiếng sấm ầm ầm nổ tung bên ngoài cửa sổ.
Cái bụng nổi to căng lên, người nọ miễn cưỡng đưa tay xoa bụng. “Xin hai đứa… A a a…” Nỗi đau không chịu đựng nổi lại ập tới, chỉ cảm thấy phía dưới ươn ướt, người nọ lấy ra một cây đũa phép dài 13,5 tấc Anh, khẽ ngâm nga với cái bụng đang run rẩy.
…
“Trời mưa to thật… Minerva.” Flitwick thấp bé đứng ở trên một chồng sách nhìn đồng nghiệp của mình.
“Đúng vậy. Cũng không biết giờ Harry đang ở đâu nữa.” McGonagall thở dài.
“Nếu cậu ấy vẫn không trở lại làm chứng thì Severus có thể bị đưa vào Azkaban.” Flitwick nói.
“Đây mới là điều tôi lo lắng nhất, Severus sẽ không biện hộ cho mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ Severus vẫn còn phải ở bệnh viện St Mungo một thời gian.” McGonagall nhíu mày đi đến cạnh cửa sổ, gió ngoài cửa sổ rất mạnh, tiếng sấm chớp đùng đoàng làm lòng người hoảng sợ.
“Chẳng lẽ cô Granger cũng không tìm được Harry sao?” Flitwick cẩn thận hỏi.
“Thầy cũng biết đấy, từ khi Harry lựa chọn một mình ra đi từ năm thứ bảy, Hermione không còn là quân sư của Harry. Hơn nữa, vì Severus, ít nhất cậu Weasley đã cãi nhau một trận với Harry. Xem ra, Ron không định tha thứ cho Harry.” McGonagall bất đắc dĩ nói, “Phần lớn bọn trẻ Gryffindor có tính cách không tốt này. Trong mắt không chứa được chút xám nào.”
“Không phải đều thế sao? Mà nói mới nhớ, Severus cũng rất may mắn, khi đó bệnh viện St Mungo đều nói thầy ấy đã chết…” Flitwick nói.
“Ai biết ngày hôm sau thầy ấy sống lại, nhưng Harry đã đi rồi.” Giáo sư McGonagall thở dài, ở ngoài cửa sổ, màn trời tối đen lại bị xẻ ra bởi tia chớp, “Nghĩ lại dáng vẻ Harry đưa Severus trở về khi đó, nếu cậu ấy biết Severus không chết, chắc chắn sẽrất vui vẻ.”
“Đúng, đúng vậy. Harry đáng thương, khi đi còn mang theo đũa phép của Severus.” Flitwick nói.
McGongall trầm mặc một lúc, “Ai lại biết Severus là gián điệp chứ? Nếu không phải bức ảnh Albus thề son sắt nói thì tôi cũng không tin.”
“Được rồi, Minerva, mai là ngày 23 tháng 8, cô còn phải đi đón học trò mới, không phải sao?” Flitwick nói xong nhảy xuống khỏi chồng sách, “Tôi đi trước, nghỉ ngơi sớm nhé.”
McGonagall tiễn Flitwick, sau đó đứng bên cửa sổ, khẽ nói, “Đã 11 giờ khuya rồi, trận mưa đêm nay thật sự quá lớn…”
“Oa oa…” Một tiếng khóc vang lên, cùng với sấm sét, người trong toàn nhà sinh ra một bé trai.
Dưới ánh chớp gương mặt người này trắng bệch, cố gắng dùng đũa phép vung một chút, đứa trẻ mới sinh tới bên cạnh anh, người này còn chưa kịp xem kỹ thì bụng lại quặn đau một trận, mồ hôi chảy từng giọt từ trên trán, đau đớn khó có thể chịu nổi, người này cũng không thể quan tâm về đứa nhỏ bên cạnh, cong người lên.
“Sev… Đồ đáng chết, vì sao anh lại rời khỏi em… A a…” Người này khóc kêu trong đau đớn.
Gió ngoài phòng vẫn thổi, khi gác chuông trên thôn trấn vang lên tiếng chuông 1 giờ sáng của ngày mới, lại một tia chớp nhá qua.
“Oa oa oa…” Tiếng khóc thứ hai lại vang lên khi tiếng sấm xuất hiện.
Người này đã quá mệt mà nằm vật xuống.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi tiếng mưa rơi chậm lại người này mới cố gắng ngồi dậy. Sờ soạng bên cạnh lấy được đôi kính của mình, rồi cầm đũa phép, thi triển một ngọn lửa trên mặt đất, sau đó ôm lấy hai khối thịt vừa rời khỏi người mình – “Hai oắt con, dám tốn một năm rưỡi của ba. Nếu Voldemort biết mình bị đánh bại bởi một người mang thai không biết sẽ tức giận thế nào nữa? Nhưng giờ, ông ta không bao giờ có thể… động vào chúng ta rồi.”
Hai đứa trẻ vừa mới sinh ra đời, ngủ say trong vòng tay có quan hệ huyết thống.
“Ưm, ba nên đặt tên cho hai đứa.. ừm, anh là Apollo, Apollo Harry Prince, em gái tên Artemis, Artemis Severus Evans.” Người ba trẻ tuổi nói, từ ái hôn hai đứa, “Ba không thể để cả hai đứa mang thanh danh của ba và Sev, nên hai đứa không thể mang họ của chúng ta.”
Người ba trẻ tuổi kiệt sức ngồi ở góc tường, tựa vào bức tường lạnh lùng, ngoài phòng vẫn đang mưa, nhớ tới người yêu mình đã chết, trong lòng lại buồn bã.
Bánh xe số mệnh lại quay một lần nữa, tất cả đều nằm trong một hạnh phúc mong chờ.
– Hết chương 1 –