Nước Anh, Hogwarts.
Hiện tại đang là buổi sáng, Severus bị bà Pomfrey yêu cầu đi dạo bên ngoài một chút. Vì thế y mang theo quyển “Lời nguyền xa xưa” mới đọc từ hôm qua đi tới gốc cây bên hồ Đen – đây là chỗ mà y thích đọc sách nhất thời còn đi học. Hôm nay thời tiết rất đẹp, thảo nào Pomfrey nhất quyết lôi đàn em ra ngoài cho bằng được. Không phải Severus không muốn tới hầm thử xem phòng làm việc có mở ra cho mình không, nhưng tính tình của Pomfrey thì ngay cả Dumbledore cũng không chống nổi chớ nói chi là y.
Nhìn mặt hồ Đen quen thuộc mà lặng sóng, đột nhiên y không muốn lật sách. Ngón tay thon dài vẫn gầy, nhưng sau hai mươi ngày được Pomfrey chăm sóc đặc biệt, cộng thêm Severus tích cực phối hợp vì mục đích nào đó, thì chúng đã hồng hào hơn ngày mới ra ngục. Mười ngày trước cả nhà Greengrass bị hại khiến quý tộc hoảng sợ, ngày hôm qua khi Draco tới thăm còn cố ý nhắc tới, tuy thằng bé còn lo cho sức khoẻ của mình mà không nhắc tới nhiều nhưng dựa vào năng lực của mình thì sao Severus không đoán ra chứ. Mấy ngày nay chắc Draco rất sầu não, dù sao cũng là gia chủ Malfoy – một trong những cây đón gió của quý tộc nước Anh. Khi mà Potter, Gaunts, Black và Prince đều không tồn tại, Longbottom, Lovegood, Parkinson gần như mặc kệ, Weasley trở thành kẻ phản bội giống nòi, Lestrange thì chết sạch chỉ vì một trận chiến trước đó, Greengrass xảy ra thảm án thì các quý tộc đều quan sát phản ứng của hai nhà Malfoy và Zabini. Thậm chí có những quý tộc nhát gan đã chuyển sản nghiệp ra nước ngoài, cứ tiếp tục như vậy thì kinh tế mãi mới bình ổn sau mười hai năm sau chiến sẽ bị đình trệ lần thứ hai. Thật không rõ cái đám đần này nghĩ thế nào nữa.
Giờ xem ra thì cách làm việc của tổ chức C.S.B cũng không khác gì Tử thần Thực tử, chỉ khác ở chỗ họ là Gryffindor, hơn nữa mang danh Kẻ Được Chọn. Đó giống như thuốc độc bọc đường, dân chúng đều quá mù quáng, đến khi họ nhận ra thiệt hại thì chỉ sợ sẽ không còn kịp nữa? Nhưng, dù có là Tử thần Thực tử, ở giai đoạn Voldemort chưa điên thì ít ra cũng làm việc cẩn thận, hơn nữa họ lấy tư tưởng truyền thống của Slytherin – loại sạch Máu Bùn. Mà C.S.B có gì chứ? Chỉ một tin đồn cũng không biết là thật hay hư? Chỉ cần Harry trở về thì mọi lời đồn này sẽ tự sụp đổ. Tuy rằng vậy nhưng không biết Harry sẽ về lúc nào, hơn nữa trong mắt họ em ấy có thể đã chết rồi.
Mà Bộ Pháp thuật và mấy lão già Wizengamot không thể nào không nhận ra mức độ thiệt hại, nhưng sao không ngăn cản? Severus sử dụng lối suy nghĩ của Slytherin rồi lập tức cho ra đáp án – nhổ cỏ tận góc, là vì ích lợi. Mấy lão già kia hiển nhiên muốn dựa vào C.S.B mà huỷ bỏ hay xoá tan những gia tộc trung thành với Chúa tể Hắc ám trong chiến tranh, cũng muốn nâng gia tộc của mình lên. Đồng thời, chỉ sợ trong số họ có một số người có mục đích không muốn ai biết – hy vọng giảm đi sức ảnh hưởng của Kẻ Được Chọn.
Ít nhất trong mắt người ngoài, một anh hùng hoàn mỹ như Harry đã rời đi, dù có người nghe đồn em ấy có quan hệ yêu đương với mình, nhưng cũng chỉ là lời đồn, hơn nữa là việc riêng, thật sự họ cũng không tìm ra được vết nhơ khác để bôi đen Harry. Khi Harry trở về thì họ cũng không gạt được chiến công giết “người không thể nói tên” kia, nhưng anh hùng quá hoàn hảo thì không dễ điều khiển, vì thế họ hy vọng có người làm ra những chuyện khiến Harry mất đi lòng dân lúc trở về.
C.S.B lại thành lập đúng lúc này, mấy lão già đương nhiên sẽ không bỏ qua lưỡi dao sắc như vậy. Nhìn đi, ba vị lãnh đạo C.S.B đều là Gryffindor, hơn nữa rất trẻ, lại không phải là anh hùng chiến tranh hay xuất thân từ gia đình quý tộc. Gryffindor dễ thao túng hơn nữa cũng không khiến người ta hoài nghi; tuổi trẻ thì lỗ mãng; không phải anh hùng chiến tranh thì không biết Harry thực sự; không xuất thân quý tộc thì sẽ không sợ hãi quy tắc nhất quán của giới phù thuỷ. Ai cha, gần như là hoàn hảo!
Severus có thể đoán được kết cục cuối cùng của ba Gryffindor này, sau khi rửa sạch giới quý tộc thì ba vị này sẽ cực kỳ thê lương đối diện với sự giận dữ và bỏ mặc của mọi người.
Nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước hồ Đen, Severus biết, dưới hồ Đen không hề yên bình, luôn có chuyện cá lớn nuốt cá bé.
Hít một hơi, mở sách ra, để mùi mực xông vào mũi. Điều này khiến tâm trạng Severus vui sướng, quyển sách này giới thiệu cũng như sửa sang lại khá nhiều thần chú ở những di tích cổ đại, có một số có cả ảnh chụp miêu tả. Ngoài ra thì có đưa ra một quan điểm chưa từng công bố: ở thời cổ đại, phù thuỷ không cứng nhắc đọc thần chú mà là có thêm nhạc âm để xướng, hơn nữa âm nhạc được phù thuỷ cổ đại coi là suối nguồn trí tuệ. Vào thời đó các phù thuỷ cho rằng trí tuệ vượt trên cả sức mạnh, nên dùng âm nhạc xướng thần chú mới là cách “tụng chú” mạnh nhất. Hơn nữa, trên sách còn đưa ra một phương pháp rất thú vị – nếu trước sáu tuổi cho phù thuỷ nhỏ nghe một ít âm nhạc lặng thì sẽ giảm đi số lần bạo động pháp lực.
Đang lúc Severus vùi đọc sách thì một người đi tới cạnh anh. Severus ngẩng đầu nhìn lên.
“Chào, Severus, vẫn cảnh giác vậy nhỉ.” Người này như khen ngợi nói.
“Firenze, đã lâu không gặp.” Đúng vậy, đây chính là một trong số những nhân mã ở Rừng Cấm, nhân mã đã từng dạy Lớp Tiên tri vào năm thứ năm của Harry. Mái tóc dài ngang lưng màu bạch kim và đôi mắt lam sáng khiến người này cực kỳ đẹp trai, nếu không phải nửa người dưới của anh ta là thân ngựa thì tuyệt đối là một ông chú khôi ngô.
“Đúng vậy, mười hai năm rồi, khá là lâu. Nhưng vận mệnh luôn công bằng, nó sẽ bồi thường cho anh.” Firenze vui vẻ gật đầu.
“Vậy sao?” Severus từ chối cho ý kiến.
“Đương nhiên rồi.” Firenze cười nói, “Mười ngày nữa là khai giảng, Severus, hy vọng anh sẽ không trốn tiệc khai giảng.”
“Là cái gì anh cho rằng tôi sẽ trốn tránh? Hửm?” Severus trừng nhân mã xen vào chuyện của người khác.
“Haha.” Firenze cười không nói, cũng không thèm để ý cái trừng mắt của Severus, bình tĩnh nhìn mặt hồ, “Từ mười một năm trước số mạng của anh đã trở nên không bình thường, sao Thổ và Mặt Trời xuất hiện hai ngôi sao mới tạo thành hệ thống song tinh, kỳ lạ hơn chính là hai ngôi sao này một ở cung Mặt Trời, một ở Cung Thuỷ. Severus, chỉ có thể chúc thầy may mắn. Hơn nữa, Sao Thiên Vương và Diêm Vương hai năm trước bắt đầu đi qua bầu trời đêm nước Anh, đây cũng không phải dấu hiệu tốt.”
Severus nhíu mày, y không để ý câu trước nhưng câu sau lại không hề. Tuy y không quá hiểu về thuật chiêm tinh nhưng cũng biết chút ít, dù sao năm đó trong lúc đến trường thành tích thiên văn học của Severus cũng khá cao. Sao Thiên Vương có mấy ý nghĩa không tốt – thiên tai, nổi loạn, cách mạng, lật đổ, phân tán; mà sao Diêm Vương thì càng tệ hơn – tiêu diệt, dục vọng, cái chết, khắc nghiệt, độc ác, bạo lực, tàn bạo, mối đe doạ nguy hiểm. Y nghĩ nghĩ, hỏi: “Lại một trận loạn chiến? Vậy Kẻ Được Chọn đang ở đâu?”
“Mặt Trời, Severus, Mặt Trời.” Firenze tiếp tục nói: “Dù là sao Thiên Vương hay Diêm Vương cũng mang thuộc tính N/A, nhưng chúng đều không thể vượt qua được ánh sáng và quyền lực của Mặt Trời.”
Severus cúi đầu suy nghĩ. Lúc này Rừng Cấm vang lên một tiếng kèn văng vẳng, Firenze cười nói: “Tôi phải về rồi, Severus, anh cũng nên về lâu đài đi, xem ra sau trưa trời sẽ mưa đấy.”
“Vì sao?” Severus hỏi bóng lưng Firenze đang rời đi.
“Vận mệnh chỉ dẫn tôi đến, Severus. Mặt Trời và sao Thổ, cho tới khi tử vong kết nối này cũng sẽ không thay đổi.” Giọng của Firenze rõ rang truyền tới, anh nhanh chóng bay vào rừng.
Để Severus một mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bắt đầu u ám, có cái gì cứ quanh quẩn trong lòng – cho tới khi tử vong kết nối này cũng sẽ không thay đổi… sao?
…
Đức, Munich.
Dù không có ba quản lý, Apollo và Artemis cũng rất có quy củ, ăn uống đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm, trong ngày đọc sách, luyện đàn, nghe nhạc, cho thú cưng ăn, cưỡi chổi hay là chơi đuổi bắt trong vườn hoa ba đã mở rộng gấp ba, luyện kiếm, pháp thuật, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Hôm qua bọn trẻ vừa nhận được thư ba gửi, nói ba mới từ biển Đông về lục địa, chỉ sợ tới cuối tháng tám mới có thể viết thư cùng chúng, hơn nữa gửi kèm một ít vỏ sò à tinh thạch xinh đẹp cùng dược liệu chỉ có ở Thuỷ tộc, đây là đại tế tự Thuỷ tộc, một trong những người bạn tốt của Jerromy, Mermaid tặng quà sinh nhật 11 tuổi cho chúng. Đương nhiên ba cũng dài dòng nhắc bọn trẻ phải chú ý sức khoẻ, phải rèn luyện, chú ý an toàn, nghe nhạc, ăn uống, luyện tập pháp thuật vân vân, tóm lại gần như viết lại toàn bộ những gì đã dặn dò trước khi đi.
Bọn trẻ cũng viết một bức thư rất dài cho ba, nói về mấy ngày nay sống thế nào, nhớ ba ra sao. Còn nhắc tới hai ngày trước ông Simbo có tới thăm, và nghi vấn của mình khi đọc sách.
Bọn trẻ biết chữ từ khi còn rất nhỏ, rất thông minh. Sau khi biết đọc Jerromy cũng bớt lo, vì bọn trẻ luôn đi tìm sách vở mỗi khi có vấn đề gì. Lúc ấy vì dạy dỗ con và chữa trị sức khoẻ cho chúng, trong nhà có rất nhiều tư liệu, trong lúc Jerromy học tập thì bọn trẻ cũng học cùng. Ngay từ đầu Jerromy chỉ nghĩ bọn trẻ thích bám ba cũng không cho là bọn trẻ có thể hiểu được, nhưng có một ngày, khi Jerromy đang nghiên cứu một tư liệu thì khẽ thốt lên: “Vì sao chỗ này phải thêm cỏ tiên linh?”
“Cỏ tiên linh là dược liệu phổ biến và toàn diện…”
“Ba à, bình thường cỏ tiên linh có ba tác dụng…”
Hai đứa nói y như miêu tả về cỏ tiên linh trong sách “Đại điển Độc dược học” và “Lý luận dược liệu pháp thuật” khiến Jerromy hoảng sợ. Sau đó anh nhanh chóng phát hiện ra thiên phú thực hành của bọn trẻ trong học tập nên anh bắt đầu cho bọn trẻ nhiệm vụ học hành. Anh phát hiện bọn trẻ cực kỳ yêu sách, cũng có thiên phú trong việc thao tác độc dược, nhưng vì lo lắng cho sức khoẻ bọn trẻ nên anh cũng yêu cầu chúng vận động. Hơn nữa từ nhỏ Jerromy đã đưa ra giáo dục về lễ nghi và thẩm mỹ cho bọn trẻ.
Thậm chí khi sáu tuổi chúng đã có thể học thuộc “Bách khoa toàn thư về bùa chú”, bảy tuổi sau khi có đũa phép lại thử ảnh hưởng của bùa chú trên những con thú nhỏ mà Jerromy bắt được.
Mười một năm qua, Jerromy đều vô cùng nỗ lực làm một giáo sư dạy dỗ bọn trẻ sinh tồn thế nào, đối nhân xử thế, phán đoán lòng người ra sao… có thể nói là cố gắng hết sức, nuôi dưỡng bọn trẻ trong đôi cánh của mình…
– Hết chương 14 –