Đây không phải lần đầu tiên Apollo và Artemis trải qua sinh nhật một mình. Từ lúc hiểu chuyện họ đã biết ba rất bận, hơn nữa ba luôn cố gắng để cho họ có một sức khoẻ tốt. Cho tới giờ họ đã biết, mình khác những phù thuỷ nhỏ khác, mình do ba sinh ra! Họ không biết cha yêu ba nhiều thế nào ba mới có thể mang thai họ, họ không biết ba yêu cha nhiều ra sao ba mới có thể liều chết sinh họ ra, họ đã tra rất nhiều tư liệu nên biết mọi chuyện rất khó khăn. Vì thế, họ yêu ba, cũng yêu người cha chưa từng gặp mặt, họ cảm ơn ba, cũng cảm ơn cha nữa.
Họ thường thường cảm nhận được nỗi bi thương khó hiểu từ ba, từ nhỏ họ biết cảm giác này anh em họ không hiểu được, hơn nữa khi ba có cảm xúc như thế thì ngoài việc dời lực chú ý thì họ không làm được gì khác, sau đó có một lần họ không nhịn được lén hỏi bạn của ba – chú Ngân Hồ. Chú Ngân Hồ nói cho họ biết, đó là nhung nhớ.
Vì thế họ hiểu, ba luôn nhớ về cha.
Ngày chín tháng một hang năm, sáng sớm ba đều lẳng lặng pha một tách cà phê đặt trên bàn, đến khi ăn sáng xong mới làm ráo. Trước đây, Apollo có lần ầm ĩ đòi phải uống một ngụm, ba không ngăn lại nên cậu bé đáng thương vừa uống một ngụm nhỏ đã phun lên bàn – rất rất đắng, Artemis hỏi ba vì sao lại pha tách cà phê này. Ba vừa cười vừa nói: “Sáng nay ba cũng uống nó.” Rồi lớn hơn một chút, họ nhận ra ba thường xuyên rót hai ly rượu vào buổi tối, vừa nghe một khúc đàn dương cầm vừa lén khóc. Sau đó, họ mới biết ngày này là sinh nhật của cha họ.
Ba chưa bao giờ nói cho họ biết tên đầy đủ của cha, cũng chưa bao giờ nói về quá khứ của mình. Nhưng chỉ dựa vào vài lời mà ba từng nói họ đoán ra cha là một người có một vị trí khá quan trọng trong chiến tranh, họ đoán có thể ba cũng tham gia trận chiến kia. Nhưng mỗi khi hỏi ba chỉ cười khổ nói cho họ biết: “Lúc ấy ba chỉ biết mỗi Expelliarmus. Nếu không phải vậy thì có lẽ cha hai đứa sẽ không chết… năm mất đi cha hai đứa, ba mới 17 tuổi.” Một cậu bé 17 tuổi chỉ biết Expelliarmus, bạn có thể trông mong cậu ta làm gì đây? Nếu một đứa trẻ như vậy cũng bị ký thác một kỳ vọng cao thì thật là một niềm bi ai…
Sáng nay, khi rời giường Apollo đã không thấy em gái đâu, cậu cũng không nóng nảy, Artemis vừa mới nhận được mấy cuốn sách hay ba gửi tới, mà em ấy thích đọc sách vào sáng sớm.
Quả nhiên, đi xuống tầng, vừa xuống đã thấy em gái đang tựa vào bụng bạch kỳ mã nhỏ Liquemu, bên cạnh là con chó ba đầu nhỏ Toyqi, trong tay Artemis đang cầm một quyển sách rất dày. Khi Apollo đi xuống, một bạch kỳ mã nhỏ đang nhàm chán nằm ở góc và một con chó ba đầu nhỏ khác lập tức vọt lại, yêu cầu chủ nhân sờ sờ ôm ôm. Ở chỗ góc tường hai con phượng hoàng nhỏ đang đậu trên giá gỗ, một con vừa thấy Apollo đã lập tức vui mừng kêu vài tiếng, mà Ma Yết màu xanh biếc đặt ở hộp thuỷ tinh cũng dùng đuôi đập nước.
“Al, em đã giúp anh cho Phnix, Klauis, Cerberus và Unicorn ăn chưa?” Apollo hơi bất đắc dĩ đáp trả sự nhiệt tình của thú cưng khi thấy mình. Phượng hoàng nhỏ của Apollo tên là Phnix, Ma Yết nhỏ là Klauis, chó nhỏ là Ceberus, bạch kỳ mã nhỏ là Unicorn. Phượng hoàng nhỏ của Artemis tên là Chrys, Ma Yết nhỏ là Wolsey, chó nhỏ là Toyqi, bạch kỳ mã nhỏ lại là Liquemu.
“Ừm, đã cho ăn rồi. Anh à, sinh nhật vui vẻ.” Artemis nói, đứng lên ôm anh một cái.
“Quà đâu nào?” Apollo cố ý đùa với em gái.
“Cho anh nè.” Artemis cầm một hộp nhỏ đưa cho Apollo.
Apollo nhận quà, cũng không vội vàng mở ra, cười kéo em gái đi vào phòng ăn, trong phòng đặt một bàn gỗ nhỏ cực kỳ đơn giản, cái bàn chỉ được làm từ loại gỗ bình thường, cũng không đẹp lắm. Hai đứa ngồi ở hai bên, nói một câu với cái bàn: “Bàn nhỏ, mau làm.” Đã thấy cái bàn nhỏ lập tức xuất hiện một khăn trải bàn màu trắng, dọn dao nĩa rồi bữa sáng ngon lành ngập bàn nhỏ, còn có hai ly nước trái cây.
“Anh, thư báo nhập học của anh hôm nay sẽ tới đúng không?” Artemis lịch sự ăn trứng chần, sau đó dùng khăn lau khoé miệng.
“Ưm, ba nói là hôm nay, nhưng chúng ta có thể ra ngoài một chút chờ khi về là có thể nhận được.” Apollo nói.
“Anh muốn đi đâu?” Artemis hỏi.
“Đi tới đại lộ Moline, bán dược mà chúng ta đã làm.” Apollo nói, “Anh làm ít Thuốc Đa dịch, còn có hai sợi tóc Muggle, cùng đi chứ?”
“Được, thuận tiện tới tiệm dược liệu tìm xem. Em thiếu ít dược liệu làm thí nghiệm. Mà không phải ba đã nói rồi sao, Chúng ta có thể có đũa phép thứ hai nha.” Artemis nói, “Lần này dược chắc có thể bán được 30 Galleons nhỉ? Chúng ta mang thêm 1000 Galleons đi, không biết có đủ không nữa? Có cần tới chỗ ông Simbo không?”
“Chắc là đủ đó, nếu không đủ thì mua của em trước. Nghe nói đũa phép mà ngài Gregorovitch bán khá quý đó. Dù sao sau khi trở về chúng ta nhận thư, ngày mai phải ra ngoài nữa. À đúng rồi, sách mới của ba sẽ bán vào hai ngày sau đúng không? Dạo này chắc ông Simbo bận lắm, chúng ta không nên làm phiền ông.” Apollo nghĩ nghĩ nói.
“Nếu quá đắt thì chúng ta không mua, dù sao cũng có rồi. Ừm, vậy không tới chỗ ông Simbo nữa.” Artemis nói.
Một tiếng sau, hai gương mặt xa lạ đi ra khỏi tiệm dược liệu pháp thuật, hai người đi vào phòng thử quần áo ở tiệm may náo nhiệt để giải trừ hiệu quả Thuốc Đa dịch, sau đó thoải mái đi ra khỏi gian thử quần áo.
“Náo nhiệt quá…” Apollo nắm tay em gái nhìn người ta mua sắm chung quanh nói.
“Sắp khai giảng rồi mà.” Artemis nói, “Nhưng vì sao độc dược của anh lại bán giá cao hơn của em? Không được, về nhà em phải nghiên cứu một chút.”
Apollo biết, em gái luôn đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một số độc dược lần này chẳng qua mình làm theo cách xử lý nhìn thấy từ ba, còn em gái thì không. Xem ra ba nói không sai, đúng là cha rất có thiên phú về độc dược. Dù sao thì tài năng độc dược học của ba là do cha dạy, ba biết được cách làm này chắc chắn là do cha nói cho.
“Apo, có phải anh đã dùng cách gì mà em không biết hay không?” Artemis nghĩ nghĩ, dựa vào hiểu biết của cô bé về Apollo, cô bé biết đây là khả năng lớn nhất.
“Được rồi, Al, anh không biết em có phát hiện ra là khi xử lý độc dược thì có một số cách của ba không giống như trong sách không?” Apollo thành thật nói.
“Ý anh là anh dùng cách của ba mà em thì không nên… ưm, nếu cha còn sống thì tốt rồi!” Apollo có thể nghĩ ra thì Artemis cũng có thể.
“Được rồi, như ba đã nói, cha đã hy sinh mọi thứ để bảo vệ ba, cũng bảo vệ chúng ta, nên chúng ta nên để người cảm thấy tự hào.” Apollo nói.
“Ừm anh nói đúng. Về phải nhớ dạy em – cách làm này ấy.” Artemis nói.
“Vậy chúng ta đi xem đũa phép đi.” Apollo mỉm cười nói.
Người chế tác đũa phép Gregorovitch hiện đang ẩn cư ở một thung lũng nhỏ. Từ mấy chục năm trước cụ đã không còn thích chế tác đũa phép kiếm tiền và thanh danh cho mình nữa. Cụ bắt đầu tiêu thụ ra một lượng đũa phép cố định mỗi năm, nhưng như vậy lại khiến giá cả của tác phẩm cụ càng ngày càng tăng cao.
Hai người đã hỏi ông Simbo địa chỉ biệt thự của ngài Gregorovitch, lúc này họ đã đi taxi pháp thuật tới cửa biệt thự, sau khi thanh toán, họ đánh giá khuôn viên trước mắt. Phong cách Gothic tráng lệ, mái nhà xinh đẹp, lá cờ màu đỏ bay phấp phới, trên đó có vẽ một cây đũa phép. Biệt thự này giống như một lâu đài thu nhỏ, cực kỳ hợp với thái độ hưởng thụ cuộc sống của Gregorovitch. Apollo giúp em gái chỉnh áo choàng rồi sửa sang lại mình, mới gõ cánh cửa lớn.
Người mở cửa là một phụ nữ mang theo dấu vết năm tháng. Bà có mái tóc đen ngang lưng, gương mặt còn có mấy nốt tàn nhang.
“Xin chào.” Bà nhìn thoáng qua chất liệu may mặc của bọn trẻ sau đó cung kính nói, “Xin hỏi hai vị tìm ai?”
“Ngài Gregorovitch ạ.” Apollo nói, Artemis lấy ra một tờ giấy ba đã viết từ trước.
“Chờ một chút.” Bà ấy cúi đầu nhìn thiếp, như đã quen nhiều vị khách chưa hẹn trước thế này. Bà dẫn Apollo và Artemis vào phòng khách, rót cho họ một chén trà nóng rồi xoay người đi lên tầng hai.
Hai đứa khẽ quan sát – bên trong biệt thự có vẻ xa hoa hơn bên ngoài nhiều, nhưng đó cũng không phải là biệt thự xa xỉ nhất họ từng thấy, từng khuôn viên biệt thự của những người bạn của ba còn xa xỉ hơn nơi này gấp năm lần, nhưng ba lại bỏ phần lớn điểm cống hiến và Galleons cho họ.
Chỉ chốc lát sau một ông cụ nghiêm cẩn đi xuống từ trên tầng.
“Chào mừng đã tới, bọn trẻ. Ta là Edward Gregorovitch. Mấy năm nay ba hai đứa đã cung cấp cho ta không ít tài liệu chế tác đũa phép. Nào, để ta xem hai đứa muốn đũa phép dạng nào nào.” Thái độ hiền lành của ông cụ khiến Artemis và Apollo nhìn nhau.
“Vậy làm phiền ngài, ngài Gregorovitch. Cháu tên là Apollo Prince, đây là em gái cháu, Artemis Evans.” Hai đứa lễ phép cúi đầu chào cụ.
“Đầu tiên ta phải nói với hai đứa rằng hàng năm đũa phép của chỗ ta chỉ có 100 cái, nếu không chọn được thì ta cũng không còn cách nào.” Greogorovitch nói.
Hai đứa gật đầu.
…
Nước Anh, Hogwarts.
Severus một mình đứng trước Medusa, nhìn chằm chằm nó đã lâu rồi.
“Ta nói, lập tức mở cửa ra cho ta!” Giọng Severus rất nhẹ nhưng sự sắc bén trong đó làm cho người ta phải run rẩy.
“Shhhh!” Tiếng xì xì từ Medusa khiến Severus không hiểu.
“Nói tiếng người, ngay lập tức!”
“Mật khẩu, Xà Khẩu nói phải có mật khẩu!” Medusa nói.
Severus cảm thấy rất được, địa bàn của mình nhưng ngay cả mình cũng không vào được! Potter chết tiệt! Rốt cuộc em ấy đã dùng mật khẩu nào hả?
Đột nhiên có cái gì đó lướt qua. Đũa phép vung lên, một đoạn nhạc dương cầm vang lên.
“Ừm, mật khẩu chính xác!” Cửa mở.
Nhưng, Severus nhìn căn hầm tối om mà lòng tràn đầy chua xót.
“Tears” – lần cuối cùng mình gặp Harry ở đây, Harry đã yêu cầu mình nhảy cùng em ấy một bài rồi tới tháp Gryffindor. Vì thế mình đã dùng khúc nhạc này.
Tears, tears…
Lúc ấy, đối mặt với vận mệnh, chúng ta đều không rơi nước mắt.
Harry…
Where are you now, my lover?
Nếu giọt nước mắt của tôi có thể gọi em trở về, tôi nguyện dốc hết nguồn lệ cả đời tôi.*
– Hết chương 15 –
Dương Minh Yên: * phần này hơi khó hiểu, Yên đã tra từ nhưng cũng chỉ cố được đến mức này, ai góp ý cho Yên với nhé ^^~ Khúc nhạc bạn có thể nghe ở đây: Tears.