Bọn trẻ cẩn thận mở ra cái gói mà chúng cảm nhận được sự sống, thấy hai quả trứng vàng to bằng nắm tay, hoa văn trên đó khiến chúng biết đây là hai quả trứng phượng hoàng.
Không cần người khác nói, nhiều năm đi bôn ba cùng Jerromy, luôn có người nhắc về phượng hoàng, thậm chí sách mà chú, dì, ông, bà đưa cho chúng cũng thấy hình ảnh phượng hoàng. Nhưng cả hai đều không ngờ có một ngày chúng cũng có được một con phượng hoàng, trên sách nói phượng hoàng rất cao quý, xinh đẹp, oai phong, rất khó mới có thể được phượng hoàng đi theo.
“Ba, ba… có thể nào phượng hoàng không thích chúng con làm chủ nhân của chúng không ạ?” Apollo hỏi.
“Không đâu, bọn trẻ, chỉ cần hai đứa để phượng hoàng nhìn thấy các con ngay khi mở mắt thì phượng hoàng nhỏ sẽ trung thành cả đời nha.” Jerromy nháy mắt.
“Nhưng ba à, phượng hoàng nhỏ ăn gì ạ?” Artemis hỏi.
“Cái này sao? Ba cũng không biết, đúng rồi, hẳn trong bọc cũng có giáo trình nuôi dưỡng, tự học đi nào.” Jerromy cười nói.
Quả nhiên, hai đứa tìm được một quyển sách nhỏ, sổ tay nuôi dưỡng cả Ma Yết, bạch kỳ mã, chó ba đầu nữa. Chúng mặc kệ những thứ khác, lập tức bắt đầu học tập, Jerromy thấy thế chỉ cười lắc đầu. vung đũa phép lên, những gói khác đều cởi ra, rồi được phân loại, dược liệu thì tự mình nhảy nhót đi vào gian độc dược mới được cải tạo tối qua, sau đó thi triển một Sonorus với giỏ táo vàng, rồi đặt lên bàn phòng khách, bọn trẻ muốn ăn thì tự đến lấy. Vài vật phẩm luyện kim thì được cất kỹ, chia đều làm hai phần.
Jerromy cầm lấy hai phần sách về khế ước dời thương tổn, nhìn thoáng qua bọn trẻ đang lật tư liệu, hé miệng, mắt hiện lên sự từ ái, đặt sách vào ngực – cũng không thể để bọn trẻ biết, nếu không chúng sẽ phản đối, dù sao chỉ cần máu của bọn nhỏ là khế ước có hiệu lực rồi. Bọn trẻ sắp tới trường, tuy Jerromy cũng biết năng lực của bọn trẻ không tồi nhưng luôn không quá yên tâm, đây là bệnh chung của những bậc làm cha làm mẹ. Có khế ước này, hơn nữa có vật phẩm luyện kim có thể chống Avada Kedavra, nhiều ít cũng khiến Jerromy yên lòng hơn.
Sau khi Jerromy sửa sang mấy thứ xong, anh xách lồng hắc ưng, nhìn nó đang ngủ, không khỏi nhớ lại Hedwig màu trắng, quà sinh nhật 11 tuổi của mình đã chết vì cứu mình. Khi đó mình đã nhận ra: màu trắng rồi sẽ mất đi, mà mình không còn khờ dại. Năm đó Ron đã hỏi từ khi nào phong cách làm việc của mình lại giống một Slytherin tà ác như vậy, chất vấn mình khi nào thì yêu đương với người kia, anh không nói gì. Thật ra, từ năm thứ sáu quan hệ giữa anh và Sev đã không còn đơn thuần, Ron không hiểu sức hút của màu đen, không hiểu màu xanh không chỉ đại diện cho chết chóc mà còn mang nghĩa sức sống xanh tươi thế nào, cậu ấy càng không thể hiểu sự thú vị khi một người bị bóng tối bao quanh. Ron có cha mẹ, anh em, còn có em gái, cậu ấy không rõ được sự lạnh lùng trong xương cốt mình, không rõ được sự khổ sở khi ăn nhờ ở đậu. Nhà Weasley náo nhiệt ầm ĩ, có một thời gian làm mình ao ước, nhưng đó không thích hợp với mình, mình cần một cái ôm cấm áp, cần một sự tin tưởng và dịu dàng làm bạn.
Sau khi cho con ưng ký kết khế ước, Jerromy tìm một miếng gỗ rồi thả ưng ra khỏi lồng sắt, để nó đậu trên đó, ưng không cần lồng. Trong con ngươi màu vàng sang của con ưng có màu đen, đầu của nó không khác với Hedwig lắm. Jerromy lấy một ít thịt từ phòng bếp, cho thú cưng của mình ăn, sau đó nhìn bọn trẻ đang đọc tư liệu, vì thế anh cầm lấy hai cái dây chuyền vàng đeo cho chúng.
“Ba?” Artemis cảm thấy trên cổ có cái gì đó, vì thế nghi hoặc nhìn về phía sau.
“Đó là một vòng cổ phòng ngự.” Jerromy cười đeo vòng cho con gái, rồi cũng đi tới đeo cho con trai, “Nghe này, hai đứa, ba không cho phép hai đứa gỡ vòng xuống, sau tuần này ba sẽ đi, lúc nào cũng phải mang theo, hiểu không?”
“Tới trường cũng không thể cởi ạ?” Apollo xác nhận.
“Đúng rồi, dù trong trường hợp nào cũng không được cởi vòng cổ ra.” Jerromy nghiêm túc nói.
“Con biết rồi ạ.” Hai đứa nhìn nhau, rồi đồng thanh.
Sau đó Jerromy lại gọi tới đám quần áo đã được chia, bọn trẻ mỗi đứa được bảy bộ, hai đôi giày, một bàn tiệc và một bản đồ gì đó. Jerromy nhìn bọn trẻ cười nói: “Đây là cho hai đứa, mỗi đứa một cái Xoay Thời Gian, một bản đồ pháp thuật, bảy bộ quần áo phòng ngự và hai đôi giày thất lý.”
“Ưm, ba à, làm sao ba lại lãng phí nhiều điểm cống hiến như vậy? Con và anh Apo sẽ bảo vệ tốt bản thân, ba cũng biết mà?” Artemis cực kỳ rõ giá trị của những thứ mà ba cho mình và anh trai, hơn nữa mỗi thứ đều là thứ mà người bình thường rất khó có được.
“Nhiều quá ạ, bảy bộ phòng ngự là quá nhiều, ba à, chúng con mỗi đứa ba bộ là được rồi, còn đâu thì ba lấy lại đi. Thêm nữa, giày thất lý thì chỉ cần mỗi người một đôi là được, con và Al cũng có thể dùng chung một cái Xoay Thời Gian và một bản đồ mà.” Apollo cũng nói, “Ba, con biết vì không có cha nên ba muốn bồi thường gấp đôi cho chúng con, nhưng mấy thứ này đã rất xa xỉ rồi không phải ạ?”
Jerromy thấy bọn trẻ hiểu chuyện như vậy thì sống mũi hơi cay, trong lòng nghĩ thầm: Sev, chúng nhỏ thế mà cũng đã hiểu rồi, nhưng trên mặt thì cười: “Các con của ba thật là hiểu chuyện, nhưng ba không thể lấy lại, đã tặng cho hai đứa thì hai đứa muốn làm gì cũng được. Đây coi như là quà tặng nhập học và quà sinh nhật mười một tuổi cho hai đứa, ba mong hai đứa sẽ trở thành phù thuỷ xuất sắc nhất – giống cha hai đứa vậy.”
Hai đứa gật mạnh đầu, chúng âm thầm thề phải để ba yên lòng, phải làm học trò giỏi, không để ba mất mặt được.
Thời gian mười ngày trôi rất nhanh, khi bọn trẻ bắt đầu làm quen với thú cưng thì Jerromy cũng điều chế một lượng lớn độc dược, cũng mang theo bọn trẻ đi chơi khắp Munich, đến khi chuẩn bị xong hành lý cần thiết thì đã trễ mất vài ngày. Hôm nay, rốt cuộc không thể nào ở lại nữa thì trong căn nhà nhỏ tràn ngập sự lo lắng và quyến luyến khi chia tách. Jerromy mặc áo chùng màu đen kéo một hành lý, còn hắc ưng Silesia thì Jerromy đã để nó bay trước về phía biển Đông. Jerromy mỉm cười nhìn về phía Apollo và Artemis đang ôm chó ba đầu không muốn rời đi, hai con bạch kỳ mã nhỏ cũng cảm thấy cảm xúc của cậu chủ và cô chủ nhỏ không vui lắm nên im lặng theo sát.
“Ba…” Đôi mắt Artemis đang ầng ậng nước, như sắp khóc tới nơi.
“Al à, lễ Giáng sinh này ba sẽ tới trường đón hai đứa mình, lúc đó em có thể chùi bao nhiêu nước mắt lên quần áo ba cũng được, nhưng giờ thì không thể khóc. Để ba yên tâm, nhé?” Apollo ra dáng làm anh trai, an ủi em gái, dù chính cậu bé cũng không khá hơn em mình nhưng cậu bé còn có thể nói vậy, chứng tỏ rất hiểu chuyện.
“Được rồi, cũng không phải lần đầu tiên để hai đứa ở nhà, lần này ba đi chỉ hơn ba tháng, ba nhớ lần dài nhất là nửa năm nha.” Jerromy bỏ hành lý, ngồi xuống sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của bọn trẻ, “Ừm, nếu không muốn nấu nướng thì lấy bàn tiệc nhé. Ba đã dạy thần chú cho hai đứa rồi, đang trưởng thành thì đừng nhịn đói nhớ chưa. Hơn nữa, ba có bảo Simbo tới thăm hai đứa khi hai đứa con chưa tới trường. Những việc cần chú ý thì không cần ba nhắc lại chứ?”
“Dạ, ba.” Bọn trẻ đồng thanh.
“Mỗi ngày phải uống Dược thuần tây đúng giờ, sau khai giảng ba sẽ gửi cho hai đứa loạt mới.” Jerromy dặn dò, “Trên đường nếu thấy thứ gì tốt ba sẽ để Silesia gửi nha, hai đứa biết ba đi tới chỗ nào rồi chứ? Nên, phượng hoàng của hai đứa còn nhỏ chỉ sợ không đủ sức, nếu không gửi thư thì hai đứa cũng đừng lo lắng, hồi âm của hai đứa thì để Silesia về nhà rồi gửi lại. Ừm, lúc ở trường cũng không thể trở thành nhóc keo kiệt.”
“Dạ, nhóc keo kiệt sẽ không được chào đón.” Artemis nói.
“Ừ, cũng phải kết bạn cẩn thận, bạn bè bình thường thì có thể có rất nhiều, nhưng bạn thân thì chỉ cần hai là được rồi.” Jerromy không biết sao mình vẫn lo lắng như vậy.
“Dạ, bạn thân thì ít, người bạn có thể luôn tin tưởng mình cũng giao phía sau lưng mới là thích hợp nhất.” Apollo nói.
“Thêm nữa, đũa phép của hai đứa đã được chế tạo ở nước Pháp vào năm bảy tuổi, cũng không bị theo dõi. Lần nhập học này nếu có cơ hội thì ba cũng không phản đối hai đứa có cây đũa phép thứ hai.” Jerromy nói.
“Dạ, con biết.”
“Hai đứa cũng biết về Gringotts, nếu cần thì đi qua lấy. Còn táo vàng nếu thích ăn thì cũng không cần tiết kiệm, nhưng không thể ăn nhiều…”
Jerromy dặn dò những chuyện nhỏ nhặt, bọn trẻ hiểu chuyện đều gật đầu.
“Dù thế nào thì hai đứa luôn phải nhớ, hai đứa là cục cưng của ba và cha, mọi thứ của hai đứa đều phải là tốt nhất, đừng quá hà khắc với bản thân.” Cuối cùng Jerromy hôn hai má của bọn trẻ, hiền lành sờ đầu chúng, “Vậy chăm sóc bản thân nhé. Ba đi đây.”
“Hẹn gặp lại ba, con và Al sẽ học tập thật tốt.” Apollo nói.
“Hẹn gặp lại ba, con và anh Apo sẽ nhớ ba mỗi ngày.” Artemis nói.
Jerromy gật đầu, yên tâm về bọn trẻ. Đũa phép vung lên, “bụp” một tiếng biến mất.
Vì thế chúng ta có thể chờ mong những ngày “ở nhà một mình” của bọn trẻ rồi…
…
Nước Anh, Bộ Pháp thuật.
“Hermione, không tốt rồi, lại án mạng nữa!” Phu nhân Davis tóc đỏ vọt vào văn phòng bộ trưởng, “Bộ tộc Greengrass toàn bộ bị giết ở biệt thự, hiện trường để lại dấu hiệu tia chớp của tổ chức C.S.B.”
– Hết chương 13 –