Có rất ít sách về độc dược có thể khiến Severus Snape không thể dừng lại. Y chưa bao giờ biết trên thế giới còn có nhiều phương thức điều chế độc dược cổ truyền thần kỳ như vậy, có thể thấy tác giả này đã đi rất nhiều nơi, chỉ dựa vào các phương thuốc cổ truyền mà hắn thu thập được là biết. Ừm, tang diệp thêm bạch cúc và lá trúc điều chế 1 tiếng, sau đó thêm mật là có thể được Dược hạ sốt hiệu quả – thật sự là một độc dược rất tiện lợi. Những phân tích về độc dược sau đó cũng khá phong phú, vừa đơn giản lại ngắn gọn, nếu để những người có tuổi làm thì chắc chắn sẽ rất dài dòng, hơn nữa phía sau tác giả còn đưa cái nhìn của mình cùng kết quả thực nghiệm. Quả nhiên, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Severus đang cầm “Nghiên cứu và thảo luận về độc dược cổ truyền”, trong mắt toát ra sự khen ngợi. Nhìn trên bàn còn vài quyển sách nữa, đột nhiên cảm thấy một tháng này ở bệnh thất cũng không phải tồi. Dù sao chuyện của trường đã có Minerva đúng không? Mình dù có được Hogwarts tán thành nhưng người bên ngoài đều coi Minerva mới là hiệu trưởng thực sự. Mười hai năm nay, mặc cho không có mình nhưng không phải Hogwarts vẫn vận hành tốt đó sao?
Cũng không biết ngài Asaprhett có tham gia hội giao dịch Ambrosia vào lễ Giáng sinh không nữa? Hay là mình có thể để người ta dẫn tới gặp mặt, tin chắc nói chuyện phiếm với một người có nhiều trải nghiệm như vậy cũng là một lựa chọn không tồi.
Lúc này, Pomfrey đi tới, thấy Severus đang dựa ở đầu giường đọc sách, không khỏi thở dài: “Severus, vẫn như cũ nhỉ.”
“Poppy?” Severus nhìn lại, thì đàn chị của mình đã đi tới cạnh giường.
“Khi còn đến trường thầy cũng vậy, lúc tìm được quyển sách hợp ý thì luôn hận không thể đọc xong chỉ trong một ngày. Severus à, dù chịu khổ trong ngục mười hai năm tôi thấy thầy vẫn không thay đổi gì nhiều.” Pomfrey nói, “Hôm nay bên ngoài đều tiệc tùng, may mắn là nghỉ hè nếu không tôi cũng không tưởng tượng nổi Hogwarts sẽ loạn thành kiểu gì nữa.”
“Poppy, có thể kể cho tôi chuyện trong trường vài năm nay không?” Severus im lặng một lát.
“Ừm, đương nhiên rồi.” Pomfrey nói, biến ra một cái ghế rồi ngồi xuống, “Severus, thật sự thầy rất may mắn.”
“Vậy sao? Chẳng lẽ bị giam mười hai năm trong ngục cũng là may mắn ư?” Severus châm chọc.
“Ít nhất so với những người đã mất thì thầy vẫn may mắn. Đồng nghiệp ở St Mungo đã nói với tôi rằng nếu không phải Harry kịp thời đưa thầy tới đó, còn ép những người đó phải cứu thầy, thậm chí đả thương vài Thần Sáng. Lúc ấy có một số người muốn ám sát thầy, trò ấy phải ăn ngủ ngay ở bệnh viện. Cuối cùng không biết vì sao trò ấy lại cãi nhau với Ron Weasley nữa, cãi nhau rất to, còn chỉ đũa phép vào Weasley… haiz, sau đó, tôi có nghe Charlie nói, vì Ron Weasley bị một số người khác mê hoặc cho nên thừa dịp Harry đi lấy thuốc cho thầy mà đánh tráo độc dược, may mắn khi Harry trở về kịp nhìn thấy. Chính vậy nên tôi mới nói thầy rất may mắn.” Pomfrey nói.
“Vì thế, tôi không thể nào không nợ Potter.” Severus vẫn mang vẻ như độc miệng, trong lòng cũng cảm nhận khác đi – Harry chắc chắn sẽ rất khổ sở khi bị bạn tốt phản bội đúng không? Đó cũng là một trong những nguyên nhân em ấy xa xứ rồi. Dù sao người yêu đã chết, tình bạn chỉ còn lại một, em ấy có lý do gì ở lại nữa? Sự tồn tại của bọn trẻ ở thời điểm ấy chắc chắn là sự an ủi duy nhất mà em ấy có, em ấy cũng biết vào lúc đó Kẻ Được Chọn không thể nào truyền ra được tin xấu gì, nhất là một người cha khác của bọn trẻ lại là một gián điệp hai mang chưa được rửa sạch tội danh. Nếu em ấy ở lại chỉ sợ không có cách nào giữ bọn trẻ được, dù cho em ấy có là Kẻ Được Chọn đi nữa. Harry à, rốt cuộc em đang ở đâu?
“Ưm, Severus, thầy có thể lừa người khác. Thầy đừng cho rằng tôi không đoán được thầy để ý đứa trẻ kia, từ khi trò ấy học năm sáu ánh mắt của thầy đã khác rồi.” Trêu xong đã thấy Severus sắp tức giận, Pomfrey lập tức chuyển sang chuyện khác, “Được rồi, chúng ta không nói điều này nữa, trong vài năm nay, chỉ việc tìm giáo sư hàng năm thôi đã khiến Minerva sốt ruột. Ngày hôm qua thầy cũng thấy đấy, giáo sư thiên văn học đã không còn là Fener Sinistra, sáu năm trước tất cả đều thay đổi, hiện tại là do Lorin Lothar một Hufflepuff vừa mới tốt nghiệp được ba năm đảm nhiệm, rất vất vả mới bằng lòng ở lại. Còn giáo sư biến hình, Minerva cũng mệt nhọc tìm được một Gryffindor tốt nghiệp xuất sắc từ vài năm trước làm trợ giảng, chắc hai năm nữa sẽ đưa Bleibniz Keller lên làm giáo sư, nhưng thầy đã trở lại nên kỳ hạn kiểm tra của Bleibniz sẽ kéo dài hơn rồi. Mặt khác vì năm năm sau để Pomona có thể về hưu thuận lợi thì thầy Longbottom năm nay đã tiếp nhận chức vụ trợ giảng, và dạy lớp Thảo dược cho bọn trẻ từ năm ba trở xuống. Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí thì mấy năm trước là do Charlie Weasley dạy, nhưng năm nay Charlie đã bị Sở nghiên cứu về rồng đòi lại, nên Minerva nghĩ mọi cách mới tìm lại được giáo sư Grubbly Plank trở về. Trong lúc chiến tranh Babbling đã bị thương tâm lý nghiêm trọng nên giáo sư Cổ ngữ Runes hiện tại là một Ravenclaw tốt nghiệp sáu năm đảm nhận, kể cả học trò mới khi thầy vừa làm hiệu trưởng năm đó tên là trò Sheila Orwell, không biết thầy còn nhớ không? Ừm, đương nhiên hôm qua thầy cũng gặp qua rồi, rõ ràng thầy ấy sợ thầy như thầy Longbottom vậy.”
“Ừm, tôi đã thấy.” Severus nói, y nhớ tới một người trẻ tuổi đứng sau giáo sư McGongall hận thù nhìn mình còn chưa tự giới thiệu, liền hỏi, “Ngày hôm qua người có đôi mắt lam đứng sau Minerva là ai vậy?”
“Là thầy Keller, trợ giảng của Minerva, phụ trách dạy lớp Biến hình từ năm ba trở xuống. Severus, tôi phải nhắc thầy, Keller là một lực lượng trung kiên phản đối Slytherin, cũng là một trong ba người sáng lập nên tổ chức C.S.B. Vì thế chỉ sợ thầy ấy sẽ làm hại thầy. Đương nhiên tôi tin với năng lực của mình thì thầy sẽ không có vấn đề gì.” Pomfrey nói.
“Cảm ơn bà, Pomfrey.” Severus cảm ơn đàn chị luôn chăm sóc mình, sau đó châm chọc, “Hừ, C.S.B? Complete Savior’s Behest? Hoàn thành di chúc của Kẻ Được Chọn? Thật sự là một đám ngu xuẩn! Tôi nghĩ bà không phiền nếu nói cho tôi ba người sáng lập C.S.B là ai chứ?”
“Ừm, ngoài thầy Keller còn có Phó Cục trưởng Cục Quản lý Sinh vật Huyền bí, ngài Clark Pamir; và một người đang đi du lịch Sedalex Landeni, họ đều tốt nghiệp từ Gryffindor.” Pomfrey giới thiệu với Severus.
“C.S.B… Có vẻ họ có dã tâm không nhỏ đâu… nhưng họ có hận thù với quý tộc sao? Hoặc là Tử thần Thực tử chẳng hạn?” Severus cảm thấy nên tìm hiểu một chút.
“Không, không hề. Họ đều đến từ Muggle. Toàn bộ những gì về giới pháp thuật họ đều được biết từ Hogwarts…” Pomfrey nói, “Nhưng cũng phải trách họ ở Gryffindor, hơn nữa họ cũng đã có dã tâm. Vài năm nay danh dự của Gryffindor tăng vọt. Dù sao trước có Dumbledore, sau lại có Harry. Nói thật, theo một góc độ nào đó thì còn do Harry mất tích sau chiến, nếu không thì bọn trẻ Gryffindor sẽ còn một tấm gương, nhưng trò ấy biến mất, bọn trẻ chỉ có thể hiểu Harry dựa vào lời kể của người khác, trên thực tế những người đó không biết Harry, thầy hiểu đó, lời đồn rất khủng bố.”
“Không có ai ra chứng thật sao?” Severus hơi buồn bực.
“Trong thành kiến thì tiếng nói của sự thật rất nhỏ nhoi.” Pomfrey nói, “Severus, còn một chuyện nữa tôi phải nói với thầy.”
“Chuyện gì vậy?” Severus đang tính toán ý định của ba kẻ trẻ tuổi kia.
“Harry có một con đỡ đầu, là con của Lupin và Tonks, Edward Lupin.” Pomfrey lên tiếng.
“Hừ, con sói con, nó sao vậy?” Severus hừ một tiếng.
“Trước khi nhập học đứa trẻ đó rất được, nhưng năm trước mới vào trường trò ấy đã bị hư hỏng bởi sự sùng bái mù quáng của mọi người với Harry, trở nên không biết trời cao đất rộng, ngang ngược, không kiêng nể gì. Severus, thật sự Andromeda không có cách nào, nghe nói thầy trở lại trường nên hy vọng thầy có thể nể mặt bạn cũ mà giúp quản lý một chút.” Pomfrey hơi lo lắng nói.
Severus im lặng một lát mới đáp ứng: “Nếu bà ta không sợ con sói con kia sẽ có chứng sợ Snape vĩnh viễn.”
…
Đức, Munich.
Jerromy ngồi trong phòng khách đùa với Tử Xà con mới đi ra khỏi bọc sách, cảm ơn sự đầu tư của nghiệp đoàn mạo hiểm, khi mới được đưa tới nó đã bị che mắt, hơn nữa có một khế ước nhận nuôi. Nên sau khi ký xong khế ước nó cực kỳ ỷ lại Jerromy, hơn nữa khế ước quy định tầm mắt tử vong của nó chỉ có tác dụng khi được Harry đồng ý, nên Jerromy đã tháo cái bịt mắt kia. Artemis vừa mới đặt tên mới cho nhóc con này – Berriex, Jerromy dùng xà ngữ giới thiệu mình và bọn trẻ với nó. Apollo và Artemis đều không phải là Xà Khẩu, nhưng khi còn nhỏ, Harry làm nhiệm vụ ở Tộc Tinh Linh đã có cơ hội được hai lời chúc Tinh Linh, nhưng Jerromy cho bọn trẻ nên chúng có thể giao tiếp được với bất cứ sinh vật pháp thuật nào.
Nhìn bọn trẻ hưng phấn mở túi, Jerromy ngồi lên salon bên cạnh, nhóc Berriex bò quanh cổ tay anh. Nó nói nó được cú đưa tới, lắc lư trên không trung nên hơi đau đầu, cần nghỉ ngơi. Vì thế Jerromy không nói gì với nó nữa.
“A, xem con mở được gì này?” Hai đứa cùng nhau mở một bọc lớn nhìn thứ bên trong, đó là hai hộp thuỷ tinh, nhưng khiến bọn trẻ cực kỳ ngạc nhiên là hai con thú nhỏ đáng yêu trong đó.
“Ma Yết, ba nghĩ hai đứa sẽ thích chúng, đúng không nào?” Jerromy cười nói, nhìn Ma Yết đang ngủ say trong hộp thuỷ tinh.
“Vui quá đi, ba à, Walin đã nói với chúng con, người thuỷ tộc có thể nuôi một con Ma Yết, lúc nhỏ Ma Yết sẽ giúp họ thuần pháp lực, khi lớn thì Ma Yết sẽ là thú cưng rất giỏi.” Artemis nói.
“Al thích màu bạc, vậy con màu bạc cho em ấy.” Apollo nhìn hai con thú đáng yêu nói.
“Làm gì mà anh không thừa nhận mình thích màu xanh biếc thế? Em cũng sẽ không tranh với anh mà.” Artemis chu đôi môi nhỏ, ôm hộp thuỷ tinh đựng con Ma Yết màu bạc. Nhìn dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay của con bé, Jerromy cảm thấy mình đã lựa chọn đúng.
“Ba à, chúng con có thể mang chúng tới trường được không ạ?” Apollo nói.
“Đương nhiên rồi. Ba không ở bên hai đứa, chẳng may bị bạo động pháp lực thì hậu quả sẽ nghiêm trọng, nên chúng nó ở bên cạnh ba cũng khá yên tâm. Năm tuổi hai đứa đã uống nước thánh của thuỷ tộc, Ma Yết ở bên cạnh sẽ giúp hai đứa thuần pháp lực. Được rồi, ba trả cho hai đứa hai con thú cưng khác, dù sao khế ước nhận nuôi thì chỉ cần hai đứa ký vào thì trường học sẽ không nói được gì.” Jerromy giải thích.
“Ba à, còn thú cưng khác nữa ạ?” Mắt Artemis và Apollo sáng lên vài phần, lập tức nhắm mắt lại cảm giác, rồi họ lấy ra ba cái thùng to.
“Ưm, một con hắc ưng, nhất định nó không phải của chúng con, mà là của ba.” Bọn trẻ mở cái rương đầu tiên ra, thấy được một con hắc ưng đang ngủ say, đôi mắt sáng bừng, lông con ưng quá đẹp.
“Ừ, đây là của ba.” Jerromy cũng rất vui vì con cú xinh đẹp tới vậy, anh cũng không ngờ, con ưng này… Sev à, bộ lông màu đen của nó lại khiến em nghĩ tới anh…
Jerromy còn chưa kịp thương cảm gì nhiều đã nghe được giọng nói hưng phấn của bọn trẻ: “A, ba à, đáng yêu quá.” Thấy trong lồng sắt có bốn con thú, hai con bạch kỳ mã, và hai chú chó ba đầu nhỏ lông mềm đang cuộn mình lại.
“A, ba à, nơi này có một tờ giấy và bốn khế ước nhận nuôi.” Apollo tìm thấy rồi nói, “Ừm, trên đó nói chó ba đầu là quà tặng kèm, xem như là bồi thường cho ba, hy vọng ba đừng giận nghiệp đoàn.”
“Nếu hai đứa thích thì ba sẽ không giận.” Jerromy xoa đầu bọn trẻ.
“Ưm, ba à, đương nhiên là thích rồi, chúng nó có thể cung cấp không ít dược liệu đúng không ạ? Còn có thể ôm nữa, thật tốt.” Artemis vui vẻ nói.
“Thích là được rồi, vậy xem thú cưng đưa tin ba cho hai đứa đi?” Jerromy chỉ chỉ hộp cuối cùng bọn trẻ lấy ra.
Hai đứa hơi nghi hoặc, cái gói nhỏ như vậy bên trong sẽ là thú cưng đưa tin nào đây? Tuy vậy, Ma Yết, bạch kỳ mãvà chó ba đầu tặng kèm mà ba đưa đều là thú cưng chúng thích.
– Hết chương 12 –