Đức, Munich.
Sáng sớm Jerromy đã tỉnh, nhẹ nhàng đứng dậy, cố gắng không để bọn nhỏ tỉnh giấc. Đối với anh mà nói, nó còn quen hơn cả việc đi xe, tuy rằng ban đầu cũng không thuận lợi như vậy, Merlin biết bọn trẻ mà khóc còn hơn cả ác ma. Ở cạnh giường khoác thêm một chiếc áo, rồi nhìn hai “con mèo nhỏ” đang ngủ say trên giường, anh cười nhẹ, cẩn thận gém góc chăn rồi mới rời khỏi phòng.
Ừm, ở phòng bếp có một ít sữa, ừm có thể thêm nướng thêm bánh ngọt, cộng một ít thịt xông khói, và trứng chần nước sôi. Jerromy thuần thục giơ đũa phép, làm việc nhà bằng pháp thuật là một trong những kỹ năng cần thiết nhất cho một người cha đơn thân với hai đứa con. Rất nhanh, phòng bếp tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Jerromy bưng bữa sáng lên bàn, vừa ếm thần chú giữ ấm, thần chú cách ly rồi nhìn đồng hồ – hôm nay để bọn nhỏ ngủ nướng một chút thôi. Sau đó anh vùi mình vào sô pha mềm, gọi một bản đồ pháp thuật từ giá sách, bắt đầu nghiên cứu hành trình xuất phát năm ngày sau.
Ừm, tới biển Đông thăm Thuỷ tộc trước, rồi ở đó năm ngày, cùng tâm sự với Mermaid, hiểu rõ phương thức xây dựng ma văn… của họ. Sau đó đi tới rừng Malardier vừa chờ hoa lưu huỳnh nở vừa thu hoạch một ít dược liệu là hoàn thành nhiệm vụ liên quan tới Malardier rồi, nếu có thời gian là có thể hoàn thành tác phẩm mới, anh tin tác phẩm tiếp theo của tác giả Asaprhett sẽ làm giới phù thuỷ thực sự biết về sự thần kỳ của pháp thuật dị tộc. Sau tháng mười thì tới sa mạc Maserati nửa tháng, đúng là thời gian mà sa tảo có nhiều dịch nhất, dịch sa tảo chính là dược liệu mà nhiều bậc thầy độc dược mong ước. Cũng không phải người mạo hiểm nào cũng có thể đi vào nơi ở của sa tảo, như mỗi khi làm nhiệm vụ liên quan tới sa tảo thì người bàn bạc sẽ luôn cảm thán: “Goá Phụ thật là Goá Phụ, luôn làm cho người ta phải sợ hãi.”
Tiếng cảm thán này sớm đã bình thường như ăn cơm với Goá Phụ là anh, nên cũng không có gì đặc biệt nữa, ngược lại anh khá cần một ít dược liệu để bọn trẻ khoẻ mạnh hơn. Haizzz, chúng đã sắp mười một tuổi, nhưng vẫn gầy teo, nhìn qua mới chỉ có tám, chín tuổi, nếu Sev còn sống thì tốt rồi, chắc chắn anh ấy sẽ có biện pháp…
“Chào buổi sáng, ba.” Đang lúc Jerromy hối hận thì hai đứa mặc áo ngủ Muggle đáng yêu đã xuống tầng một.
“Chào buổi sáng, cục cưng.” Jerromy quay đầu lại cười, để bản đồ qua một bên, đứng đậy di về phía bọn trẻ.
Bọn trẻ vui vẻ tiến vào lòng Jerromy, có vẻ rất ỷ lại. Sau đó ba người đi vào phòng ăn.
“Ba, sinh nhật vui vẻ!” Trước khi ăn, hai đứa lục túi của mình, đưa lên hai hộp nhỏ.
“A, cục cưng à, cảm ơn các con.” Jerromy rất bất ngờ, chính anh cũng quên hôm nay là sinh nhật của mình, nếu không phải bọn trẻ còn nhớ thì chắc anh cũng quên luôn. Dù sao ý nghĩa của ngày này cũng không vui vẻ lắm đối với Jerromy.
“Ba, mở ra đi, là do bọn con tự làm đó.” Bọn trẻ tràn đầy chờ mong, hy vọng ba thích quà của mình.
Jerromy tò mò nhìn bọn trẻ, cho tới khi chúng hơi sốt ruột cầm cốc sữa che giấu sự khẩn trương của mình. Nhìn động tác bản năng của chúng, Jerromy bật cười, khi Sev khẩn trương cũng làm động tác này – di truyền thật là đáng sợ. Anh cũng không làm khó chúng nữa, thu hồi ánh nhìn rồi bắt đầu mở quà.
Đầu tiên mở hộp quà màu bạc của con trai, sau đó Jerromy ngạc nhiên mà vui mừng – Dược trị thương, một bình dược lớn trong suốt, đó là món quà tốt nhất với một người mạo hiểm suốt ngày đi ra ngoài. Hiểu về Apollo Jerromy không hề nghi ngờ con mình đã có năng lực điều chế Dược trị thương, đứa trẻ này hoàn toàn kế thừa thiên phú độc dược của Sev. Còn dược liệu, Jerromy thường xuyên đưa bọn trẻ ra ngoài, lại đều ở những chỗ có dược liệu, Jerromy chưa bao giờ ngăn chúng thu thập trong tình huống an toàn, chỉ cần chúng thích là có thể lấy được rất nhiều dược liệu hiếm gặp. Hơn nữa hai đứa này rất được quý mến, miệng lại ngọt thường thường dụ được bạn của Jerromy cho chúng ít quà nhỏ, là người mạo hiểm cấp SSS, thân phận bạn bè của Jerromy cũng không đơn giản, quà mà họ đưa cũng là hiếm quý. Bắt đầu từ khi bọn trẻ bốn, năm tuổi Jerromy đã không giúp chúng cầm quà, nhưng cố ý dùng điểm cống hiến cho mỗi đứa một túi không gian mở rộng.
“Apo, cảm ơn con, ba rất thích.” Jerromy vô cùng vui vẻ nói.
“Ba thích là được ạ…” Nhóc con kia nhìn ba vui vẻ cũng cực kỳ sung sướng, nhướng mày nói.
“Ừ, đương nhiên rồi, cục cưng, cảm ơn con.” Jerromy biết tính cách của đứa con này, trước mặt người ngoài luôn giữ vẻ lịch thiệp. Đứa trẻ rất tự tin, cũng cực kỳ cố gắng, vì nhóc con kia cho rằng nó còn chưa là gì so với ba, chỉ khi càng cố gắng học tập mới có thể đuổi kịp ba, mới có thể giúp ba rồi bảo vệ em gái.
“Ba, mau nhìn quà của con đi, nếu ba không thích thì con sẽ sửa lại.” Artemis nói.
“Sao lại vậy chứ, tặng quà rồi còn muốn sửa ư?” Apollo nói, nhưng cậu bé cũng biết em gái rất kỹ tính, luôn theo đuổi sự hoàn hảo.
Artemis trừng anh trai nhà mình một cái, Apollo lập tức không nói gì nữa. Jerromy nhìn hai đứa trẻ, cũng đã quen rồi, Apollo luôn thích bảo vệ em gái, em gái nói gì cũng đúng, dù có khi bị em gái đáp trả nhưng quyết tâm bảo vệ em gái cũng vẫn mạnh mẽ.
Jerromy cười mở ra hộp quà màu lam, một chiếc dây cột tóc màu xanh rất đẹp. Artemis cực kỳ khéo léo, lại cộng thêm ít thần chú và Dược nhuộm màu đặc chế nhuộm thành màu xanh lục, trên đó còn thêu ít hoa thuỷ tiên xinh đẹp, nó cũng được cô bé xử lý qua bằng pháp thuật. Jerromy cực kỳ vui vẻ, lập tức bỏ chiếc dây cột tóc da rồng ra rồi buộc nó lên, sau đó hỏi: “Đẹp chứ?”
“Ba rất đẹp trai!” Artemis lập tức khen.
“Có hơi nữ tính.” Apollo nói thẳng.
“Ba thích! Quà của Artemis rất đẹp.” Có thể nhận được quà của bọn trẻ đã tốt rồi, so với Apollo thì rõ ràng Artemis còn chưa đủ tự tin nên Jerromy sẽ cổ vũ con bé.
“Ba thích là được ạ.” Artemis mỉm cười, Jerromy vẫn tin tương lai con gái mình sẽ trở thành một cô bé xinh đẹp, chỉ mới mười một tuổi đã xinh đẹp thế này, mái tóc màu đỏ xoăn dài tới thắt lưng, đôi mắt trong suốt linh động, con ngươi xanh biếc sâu thẳm bình lặng. Hàng mi con bé rất dày, lông mi dài khiến đôi mắt xinh đẹp có vẻ càng thêm hút hồn. Môi con bé thì đỏ hồng, khoé miệng cười yên bình, trong nụ cười con bé luôn có hơi thở trầm lặng. Con bé giống Lily chỉ ở mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh, con bé đẹp hơn Lily, thậm chí rất nhiều chỗ khiến Jerromy hơi lạ lẫm, nhưng cái mũi con bé lại hơi giống cha nó.
Ăn sáng xong, Apollo và Artemis giúp thu dọn bàn ăn, từ nhỏ chúng đã quen làm việc nhà. Hơn nữa từ khi chúng sáu tuổi, lúc ba làm nhiệm vụ nguy hiểm đã đặt chúng ở nơi tương đối an toàn, hai đứa cũng phải học làm việc nhà.
Sau đó chúng được đưa ra phòng khách, Jerromy cần phải có một cuộc nói chuyện gia đình nho nhỏ với bọn trẻ, vì đã sắp đưa tới một ít vật phẩm.
“Được rồi, hai đứa, ba nghĩ có lẽ hai đứa cần thú cưng, nên ngày hôm qua ba đã đổi cho hai đứa ở nghiệp đoàn mạo hiểm rồi.” Jerromy nói ra đề tài thảo luận đầu tiên.
“Ba, con muốn một con có thể gửi thư.” Apollo nói.
“Con muốn một con thú xinh đẹp.” Artemis nói, “Tốt nhất là con có thể ôm vào lòng.”
“Đương nhiên rồi.” Jerromy hiểu nhu cầu của bọn trẻ, “Đều có hết. Nên lát nữa khi thú cưng tới thì hai đứa phải chăm sóc chúng, có được không?”
“Ba,” Apollo nói, “Ba cũng nên nuôi một con để gửi thư đi, con và em gái sắp tới trường, ba dùng pháp thuật đưa tin cũng không tiện lắm, đúng không ạ?”
“Đương nhiên rồi, con trai à, ba đã tìm được một con thú rất tốt để đưa tin, con sẽ thấy nó ngay thôi.” Jerromy nói.
“Ba cần một con thú cưng có sức chiến đấu mạnh một chút.” Cô bé con cũng nói.
“Al cục cưng quả nhiên là áo bông nhỏ của ba.” Jerromy cực kỳ thoả mãn, sờ sờ mái tóc xoăn của con gái nhà mình rồi nói, “Con gái à, chúng ta còn có một chuyện cần nói.”
“Ba nói đi, chúng con nghe ạ.” Apollo nói.
Jerromy còn chưa lên tiếng đã nghe thấy tiếng vang ở trong vườn hoa nhỏ, vì thế Jerromy và bọn trẻ nhìn nhau một cái lập tức đi tới vườn hoa, khi họ mở cửa nhà thì đã sợ ngây người vì một đống hàng hoá rất to.
“Ba à, rốt cuộc ba đã đổi bao nhiêu thứ vậy?” Artemis hơi bất đắc dĩ.
“Ừm, ba à, ba định đổi sạch kho nghiệp đoàn mạo hiểm vào nhà sao?” Apollo cũng ngạc nhiên.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đem đồ vào nhà trước thì hơn.” Jerromy cũng hơi ngạc nhiên, sao lại nhiều thứ thế này.
Vì thế bọn trẻ lập tức hành động.
…
Nước Anh, Hogwarts, phòng hiệu trưởng.
Giáo sư McGonagall ngồi ở trong phòng hiệu trưởng sáng ngời trên tầng tám, trên tường có bức ảnh đang ngủ, có người la cà, như Dumbledore, từ chiều cụ đã đi khỏi, nói là đi thăm một người bạn quan trọng. Giáo sư McGonagall cũng cực kỳ vui vẻ, dù sao bà cũng không cần phải nghe Albus đề cử kẹo mỗi ngày nữa.
Hôm nay rất nhiều người tụ tập ở thung lũng Godric tổ chức sinh nhật cho Kẻ Được Chọn, ngay cả vài giáo sư trong trường cũng tới.
Bà và Poppy đã nói chuyện vào buổi sáng, Severus còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, cũng không nên làm nhiều chuyện. Tốt nhất trong một tháng này không nên có chuyện gì làm phiền tới thầy ấy – đây là mong ước của Pomfrey. Ừm, như vậy thư thông báo phải gửi ra vào tháng sau vẫn nên do mình xử lý thì tốt hơn, dù sao mai sẽ là ngày 1 tháng 8 rồi, mà đó cũng là chức trách của phó hiệu trưởng.
Nghĩ vậy, giáo sư McGonagall lấy Mũ Phân Loại.
“Mũ Phân Loại, tôi muốn lấy danh sách thư thông báo phải gửi ra trong tháng 8 này.” Đặt Mũ Phân Loại trên bàn, rồi đeo kính, bà gọi một tấm da dê, bút và mực.
“Được rồi, ngày 1 phải gửi cho ba người, là Aino Carson, Seattle Amily, Uliwasen Auschwitz; … ngày 22 phải gửi một là Apollo Prince; ngày 23 phải gửi một là Artemis Evans…” Rất nhanh, Mũ Phân Loại báo ra danh sách học trò mới phải gửi ra vào tháng 8.
“Prince?” Giáo sư McGonagall viết xong danh sách, khi thẩm tra đối chiếu hơi ngạc nhiên, “Gia tộc này có người sao? Tôi nhớ hơn 40 năm trước không có người thừa kế nữa mà?”
“Tôi nghĩ là một chi thứ nào đó, chỉ mong đứa trẻ này sẽ bằng lòng tới Hogwarts, Prince luôn là thế gia Slytherin.” Trên tường một hiệu trưởng khát khao nói.
“Chỉ mong là vậy. A, còn một Evans nữa?” Giáo sư McGonagall thấy được một dòng họ quen thuộc, dòng họ này gợi cho bà rất nhiều ký ức.
“Minerva, làm sao vậy?” Trên tường bức ảnh Dilys Deaventis hỏi.
“Không có gì, chỉ là cái tên này khiến tôi nghĩ tới một học trò cũ – Lily Evans mà thôi.” Giáo sư McGonagall nói.
“Trên thế giới sẽ có dòng họ trùng lặp, ở Muggle, họ Evans cũng không phải đặc biệt đúng không? Tôi cũng từng có một học trò họ Evans, nhưng từ sau khi tốt nghiệp Hogwarts thằng bé đã mất liên lạc, có lẽ đã trở về làm Muggle cũng nên.” Trên tường một hiệu trưởng hơi béo có một cái mũi màu đỏ nói.
“Cũng đúng.” Giáo sư McGonagall gật gật đầu.
Vì thế, chuyện này cứ thế bị bà bỏ qua.
– Hết chương 11 –