Độc Chiếm

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Chương 5: Tiếng chuông cửa.

Mạt Thanh trở về nhà, tuy nhiên chưa được bao lâu thì lại mặc quần áo và ra khỏi nhà. Điểm đến của cô là một căn villa ở ngoại ô thành phố, Mạt Thanh lái xe mô tô tới đây mất hơn ba mươi phút đồng hồ. Mạt Thanh cũng có phần bất ngờ vì địa điểm gặp mặt lần này. Nếu như bình thường, Mạt Thanh sẽ tới căn cứ của tổ chức, tuy nhiên lần này lại là một địa điểm hoàn toàn xa lạ.

Mạt Thanh để xe bên ngoài rồi đi vào bên trong, trong căn villa này có đúng một người, đó là Đoàn Bắc, anh ta hơn cô một vài tuổi, là người phụ trách việc đi tìm tấm bản đồ, cũng là người đã từng tiếp xúc với người đứng đầu của tổ chức X2. Mạt Thanh bước vào, đập vào mắt cô là hình ảnh Đoàn Bắc ngồi trên ghế, say sưa thưởng thức rượu cùng với đồ nhắm. Chân anh gác lên bàn, vừa uống vừa xem tivi, trông có vẻ rất thảnh thơi, không giống như có chuyện gấp mà gọi cô tới. Mạt Thanh chán ghét nhìn Đoàn, cô ngồi xuống ghế, chào hỏi anh ta.

“Tôi đã đến rồi, có việc gì mà lại không gặp nhau ở tổ chức?”

Mạt Thanh với ít mực khô trên bàn, khô mực dai nhanh nhách thế này mà anh ta cũng có thể nhắm rượu được, cô thầm thán phục Đoàn Bắc. Trông thấy Mạt Thanh, Đoàn Bắc bỏ chân đang gác trên bàn xuống, ngồi ngay ngắn lại, quần áo cũng được anh ta chỉnh trang lại cho nghiêm túc. Đoàn Bắc nhìn cô.

“Tất nhiên có việc mới gọi em tới đây. Uống nước đi.”

Đoàn Bắc rót cho Mạt Thanh một ly nước ấm, Mạt Thanh nhìn rồi lắc đầu.

“Không uống!”

Thái độ phũ phàng của Mạt Thanh cũng không thể làm cho Đoàn Bắc tức giận, anh đặt cốc nước xuống bàn, nói.

“Không cần phải nóng tính như vậy chứ? Cấp trên vừa thông báo xuống, người nắm giữ tấm bản đồ nhất định trong căn nhà đó, em là người báo cảnh sát đúng chứ?”

Mạt Thanh hỏi lại Đoàn Bắc.

“Ý anh là vụ giết người trong căn biệt thự đó hả?”

Đoàn Bắc gật đầu.

“Chứ còn vụ nào ở đây nữa?”

Mạt Thanh cau mày, cô cúi người về phía trước, nhìn Đoàn Bắc.

“Không tôi thì hung thủ báo với cảnh sát hay gì? Thấy chuyện kinh hoàng nên báo cảnh sát thôi, họ sẽ giải quyết mọi việc. Mà có vấn đề gì không?”

Đoàn Bắc thở dài, anh lắc đầu khiến cho Mạt Thanh bắt đầu có cảm giác lo lắng, cô làm vậy là sai sao?

“Hôm đó em có gặp người đàn ông trung tuổi nào không?”

Mạt Thanh hồi hồi tưởng lại quá khứ, cô nhớ mình đã gặp người chủ nhà, hình như chỉ có một người chủ nhà thôi.

“Có ông chủ nhà là trung niên rồi, ông ta có một đứa con trai lớn tướng.”

Đoàn Bắc gật đầu.

“Còn ai nữa, còn ai em bỏ sót không?”

Mạt Thanh cố gắng nhớ lại, cô bỏ sót ai không? Làm gì còn ai nữa nhỉ,...

“A a tôi nhớ ra rồi, có người quản gia nữa, ông ta cũng già lắm rồi. Nhưng sao thế, Đoàn Bắc, anh làm tôi lo sợ lắm rồi!”

Đoàn Bắc thở dài, anh đứng dậy, vòng ra phía sau chỗ Mạt Thanh đang ngồi, hai tay anh nắm lấy bờ vai của cô. Anh ghé sát vào mặt Mạt Thanh, nói một câu khiến cho Mạt Thanh cứng đờ người.

“Đúng, chính là người đàn ông đó, ông ta đang nắm giữ tấm bản đồ đó. Em đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một. Hazz.”

Mạt Thanh như chết lặng trước câu nói của Đoàn Bắc, cô không tin được vào những lời mình vừa nghe. Lão quản gia mặt sẹo đó là người đang nắm giữ tấm bản đồ đó hay sao? Mạt Thanh lấy tay đẩy mặt Đoàn Bắc ra chỗ khác, Mạt Thanh ghét con người này, ghét cả mùi hương trên cơ thể của anh. Mạt Thanh vừa tiếc đứt ruột lại vừa tức giận, cô dùng khuôn mặt đầu gấu hỏi Đoàn Bắc.

“Anh biết đó là người chúng ta cần tìm kiếm tại sao không nói cho tôi biết?”

Đoàn Bắc với khuôn mặt vô tội, anh không thèm lại gần Mạt Thanh nữa, anh ta khoanh tay trước ngực, đi vòng quanh.

“Làm sao anh thông báo với em được hả? Điện thoại thì gọi không nghe, thuê bao luôn nữa chứ? Làm ăn kiểu gì vậy hả?”

Mạt Thanh có tới hai, thậm chí nhiều lúc là ba chiếc điện thoại khác nhau, có cái quan trọng nhất để nghe công việc. Hôm qua lúc lên dốc bị ngã, đồ vật rơi ra ngoài, cô nghĩ nó cũng rơi mất ở đó rồi. Nhưng nếu rơi thì cô cũng phải nhặt hết rồi, ông lão quản gia không hề cúi xuống giúp đỡ cô mà cứ đứng ở đó, khả năng lão ta lấy cũng không được chính xác cho lắm. Hay là có ma lấy?

Mạt Thanh rùng mình, cô cười trừ.

“Thực ra là bị mất rồi, nên anh mới không gọi được. Không sao, tối nay tôi sẽ tới đó.”

Đoàn Bắc chép miệng.

“Thôi được rồi, có cần anh đi cùng không?”

“Thôi khỏi, ở nhà làm nhiệm vụ khác đi, một mình tôi lấy công là được rồi!”

Đoàn Bắc cười khinh bỉ nhìn Mạt Thanh, cô lúc nào cũng thích chống đối anh như vậy. Đoàn Bắc dặn dò Mạt Thanh, giọng anh chùng xuống.

“Hãy cẩn thận, nếu dễ dàng như thế thì bao nhiêu năm qua đã có người có được nó rồi. Em phải thật cẩn thận, nếu khó quá thì rút lui, để lần sau.”

Mạt Thanh gật gật đầu, dù cô biết Đoàn Bắc muốn tốt cho mình nhưng lần này đã là lần thứ mười anh nói với cô câu này rồi. Lần nào nói thì y như rằng lần đó cô đi về tay không, không làm ăn được gì cả. Cô rất mong ngóng đến tối để tới đó, ban ngày cô sợ có cảnh sát ở đó điều tra, tối thì sẽ tốt hơn. Nhưng lại có một điều khác là, cô sợ ma. Rạng sáng hôm qua là quá đủ rồi, tiếng kêu quái dị của chim lợn, rồi vật vã trên xe gặp một tên bị thương khắp mình mẩy Trường An và gặp một vụ giết người nữa.

Mạt Thanh trở về nhà chuẩn bị cho buổi tối nay sẽ ra tay. Cô gọi cho Mộc Miên nhưng cô ấy không bắt máy. Mạt Thanh có cảm giác hồi hộp, nếu Mộc Miên không đi thì cô phải đi một mình thôi, không thể chờ thêm được nữa vì bên ngoài kia không ít người cũng đang tìm kiếm người đàn ông đó, đến sớm được bước nào hay bước đó.

Mạt Thanh bo bụng, cô ngồi xuống đất. Cơn đau dạ dày lại hành hạ cơ thể nhỏ bé này một cách quá đáng. Bình thường nếu không ăn uống đúng bữa cô cũng sẽ bị đau như thế này, mặt Mạt Thanh nhăn như khỉ, cô cắn răng chịu đựng cho cơn đau qua đi để đi nấu cơm.

Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, Mạt Thanh đau quá nên cô không đứng dậy được, cũng không thể nói gì cả. Tiếng chuông cứ thế kêu dài, vì ở chung cư nên Mạt Thanh sợ làm phiền tới người khác, cô ôm chặt bụng, nhích từng bước ra ngoài cửa. Cô khó khăn mở cửa ra, thật bất ngờ, ngoài cửa không có một ai cả. Mạt Thanh nghĩ có lẽ là do bọn trẻ con trong khu trêu cô thôi, cô cũng hay dọa chúng nó mỗi khi mẹ chúng cho chúng ăn cơm nên chúng ghét cô, trêu lại cũng nên. Mạt Thanh tức giận, nghiến răng nghiến lợi và tự hứa rằng khi nào gặp chúng sẽ trêu nhiều nữa.

Mạt Thanh đóng cửa lại cái rầm, lết thân người vào trong ghế sofa để nghỉ ngơi một chút nhưng ngặt nỗi, tiếng chuông cửa lại vang lên khi cô vừa đặt người xuống ghế. Mạt Thanh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đấm xuống bàn một cái rõ đau. Cô quyết định sẽ mặc kệ, gọi bố mẹ chúng sang mang chúng về. Nói là làm, cô lên nhóm của chung cư, phàn nàn về việc bọn trẻ con ở tầng năm cứ bấm chuông cửa nhà mình. Rất nhanh sau đó, ai cũng phản hồi lại, họ nói rằng con họ đi học chưa có về, không có bất kỳ đứa trẻ nào ở nhà cả. Mạt Thanh bắt đầu cảm thấy hoang mang trong lòng, cô xin lỗi vì đã trách nhầm bọn trẻ rồi quay ra kiêm tra đơn hàng trực tuyến, nhưng cô dạo này không đặt bất kỳ đơn nào cả. Mạt Thanh nuốt nước bọt, cô liếc ngang liếc dọc nhà mình trong khi bên ngoài tiếng chuông cửa vẫn vang lên, hết lượt này đến lượt khác. 

Mạt Thanh đứng dậy, chân cô run run. Cơn đau bụng cũng dần hết, Mạt Thanh bước lại sát cửa, đồng thời cầm lấy cái chổi trong tay. Cô nhòm vào mắt mèo, thật ngạc nhiên khi bên ngoài không có bất kì ai cả, thế nhưng chuông cửa vẫn reo lên. Mạt Thanh mở cửa ra bất ngờ, cũng không có ai cả. Mạt Thanh có cảm giác mình đã gặp ma rồi.

“Aaaa…”

Mạt Thanh đóng sập cửa lại, chuông cửa cũng ngừng kêu. Mạt Thanh ngồi thụp xuống đất, cả người run rẩy không thôi. Cô chắp tay lại, cầu trời lạy đất, cô vẫn còn trẻ, còn nhiều dự định chưa hoàn thành được, đường bắt cô đi mất. Trong lúc cô đang hoảng loạn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tất nhiên, người bình thường khó có thể nghe thấy nhưng với Mạt Thanh đó là điều bình thường vì cô có khả năng nghe rất tốt. Mạt Thanh mở mắt ra, cả người cô bất động, lắng tai để nghe. Rõ ràng có tiếng bước chân nhưng cô lại nghe thấy âm thanh đó lúc gần lúc xa. Mạt Thanh sắp khóc tới nơi rồi, cô lấy tay che miệng.

“Cốc cốc cốc.”

Không phải tiếng chuông cửa nữa, đây là tiếng gõ cửa. Ba tiếng vang lên đều đều. Mạt Thanh từ từ đứng dậy, nhìn qua mắt mèo thì trông thấy bên ngoài là người, có điều cô cũng không thể trông thấy mặt. Không phải Đoàn Bắc lại tới tìm cô đó chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp