Độc Chiếm

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Gần mười một giờ trưa, ở bên ngoài đường, tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện, chửi nhau, cãi nhau, những lời bàn tán,... xuất hiện với tần suất dày đặc. Trời không nắng mà cứ âm u, lạnh giá. Với thời tiết này thì thích hợp nhất là để ngủ nhưng Mạt Thanh chẳng thể nào ngủ được. Sau khi về nhà cô đã lập tức tắm rửa rồi lên giường, ngủ được chừng hai tiếng thì mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh giấc. Từ lúc đó đến giờ cô không thể nào ngủ lại được.

Trong giấc mơ kinh hoàng đó, cô thấy mình bị chính người mà mình tin tưởng nhất đâm dao vào ngực, máu chảy không ngừng, từ từ ngã xuống đất. Cô không nhìn rõ đó là ai nhưng cảm thấy chết lặng vì bị phản bội. Đến bây giờ, dù biết không phải sự thật nhưng cảm giác sợ hãi trong người Mạt Thanh vẫn chưa hết, nó cực kỳ ám ảnh. Ám ảnh tới mức, tay cô đang cầm một cốc nước lá tía đô màu đỏ đỏ, vừa muốn đưa tới miệng nhưng lại nhớ đến khung cảnh máu me chảy từ người mình, Mạt Thanh rùng mình, đặt cốc nước xuống.

Cô gái bé nhỏ bước chậm rãi ra ngoài ban công, hai chậu hoa cúc họa mi được đặt ở ngoài đó, chúng mới ra nụ, hoa chưa bung nở. Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, vừa mới ra khỏi chăn nên cô chưa quen với nhiệt độ ở ngoài này. Mạt Thanh nhìn xuống đường, ngắm xe cộ, ngắm người qua đường. Nhìn mọi thứ bình dị, nhẹ nhàng như vậy, Mạt Thanh cảm thấy bản thân mình yên bình hơn. Tuy nhiên, cô đã chọn công việc này thì những khoảnh khắc yên bình như vậy sẽ dần ít đi, thậm chí là không có cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc có thể cô sẽ không còn thấy nữa.

Ngoài cửa có người ấn chuông, Mạt Thanh quay đầu lại, khuôn mặt biểu hiện vẻ khó hiểu. Ai lại tới tìm cô giờ này? Mộc Miên thì tất nhiên là không thể rồi, cô ấy giờ này đang ngủ được mấy giấc rồi, người của tổ chức thì sẽ gọi cô tới căn cứ, không bao giờ tự đến nhà như thế này. Vậy có thể là ai?

Mạt Thanh bước lại gần, cúi đầu nhòm vào lỗ mắt mèo trên cửa để xem người bên ngoài là ai. Đó là một người đàn ông cao lớn, cô đã cố gắng cúi hết cỡ nhưng cũng không nhìn được khuôn mặt bí ẩn kia. Mạt Thanh tò mò, cô mở cửa ra.

Đập vào mắt cô chính là người đàn ông mà đã dọa cô chết khiếp sáng sớm nay, người đàn ông tên Trường An này đã được y tá băng bó lại vết thương trên đầu, tay chân vẫn còn những vết tím. Mạt Thanh tròn mắt, cô không biết tại sao anh ta lại đến được đây.

“Anh là ai? Tới tìm tôi sao?”

Mạt Thanh nói với vẻ nghiêm túc, cô rất cẩn trọng với chàng trai không rõ lai lịch và xuất thân như thế này. Trường An gật đầu, anh không nói gì, chỉ tay lên vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng ở trên đầu. Mạt Thanh huơ tay trước mặt anh, cô cắn môi, cô nghĩ rằng anh đã bị chấn thương dẫn tới mất trí nhớ rồi.

“Anh bị mất trí nhớ sao? Ai đưa anh tới đây vậy?”

Mạt Thanh nhớ ra lúc sáng sớm đã để lại số điện thoại và địa chỉ cho bệnh viện, nếu trong trường hợp không có ai thân quen đến thì hãy gọi cho cô, dù sao cũng làm việc tốt thì làm tới cùng. Trường An không đáp lời, anh nhìn cô. Mạt Thanh không còn cách nào khác, cô đành bảo anh vào bên trong nhà mình. Trường An đi theo Mạt Thanh, anh còn cẩn thận xếp đôi giày bị lấm bẩn của mình lên kệ để giày, Mạt Thanh chăm chú quan sát hành động của anh, nhìn hành động này vô cùng dễ thương. Cô bảo anh ngồi xuống ghế, còn mình thì đi rót nước. Mạt Thanh vừa rót vừa nhìn Trường An đang ngắm nghía ngôi nhà của mình, tuy cô lúc nào cũng phải cảnh giác, nhất là với người mà mình không nắm rõ, nhưng không hiểu sao cô lại rất có thiện cảm với anh, không cảm thấy sự nguy hiểm nào đến từ phía của anh cả.

“Uống nước đi cho ấm bụng, anh có đói không, tôi nấu gì cho anh ăn nhé?”

Trường An gật gật đầu. Mạt Thanh nghĩ bụng, lát nữa nấu cho anh ta ăn xong sẽ đưa anh ta tới cảnh sát để cảnh sát có thể giúp anh ta tìm được người nhà của mình. Cô lắc đầu, người cao ráo, đẹp trai ấy vậy mà lại bất tỉnh trong rừng hoang, đã vậy lại còn mất trí nhớ, thật đúng là xui xẻo rủ nhau tới cùng một lúc.

Sợ Trường An ngồi buồn chán trong lúc mình nấu nướng, Mạt Thanh đã bật tivi lên cho Trường An xem cho đỡ chán. Người đàn ông ấy đan tay vào với nhau, chăm chú nhìn lên màn hình tivi. Mạt Thanh vừa làm vừa để ý Trường An, tiếng biên tập viên nói đều đều, nhẹ nhàng và trong trẻo. Chưa được hai phút sau, giọng nói của biên tập viên trầm xuống, mang theo một ngữ khí nghiêm trọng, Mạt Thanh lắng tai chú ý nghe, tay cầm dao dừng lại, không thái thịt nữa. Trường An vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.

“Tin nóng, chúng tôi vừa nhận được thông tin một bà cụ sống ở ngoại ô thành phố K đã bị sát hại nhưng những người thân trong gia đình không hề biết, vẫn chuẩn bị làm đám tang cho cụ. Vụ việc hy hữu này đang được cảnh sát khẩn trương điều tra và làm rõ, lấy lời khai của các thành viên trong gia đình đồng thời khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết. Vụ việc được một người phụ nữ giấu tên báo cho cảnh sát…”

Mạt Thanh cúi xuống tiếp tục công việc của mình, cứ ngỡ tới đó sẽ tìm được tấm bản đồ nhưng không, tới đó lại vướng vào một vụ án giết người. Có lẽ khi cảnh sát hỏi tới, gia đình nhà đó sẽ khai báo cô là người đã tới đó, có khi cô cũng phải tới đồn cảnh sát để làm việc cũng nên. Thế cũng tốt, đến căn nhà đó sẽ có cơ hội tìm kiếm tấm bản đồ đó.

Mạt Thanh nấu một lúc thì xong, cô mang một bát mì lớn kèm theo vô số món để ăn kèm, trong tủ lạnh có gì là cô mang hết vào nấu. Nhìn chiếc áo mỏng dính trên người Trường An, cô không suy nghĩ nhiều, nhanh chân chạy vào trong phòng và lấy cho anh một độ đồ mới, ấm áp. Vì cô phải đi nhiều nơi và đóng nhiều vai nên trong tủ đồ lúc nào cũng có đồ của đàn ông, vì cô mua cho mình nên nó hơi bé so với người của Trường An, nhưng không sao. Cô đặt bộ đồ xuống ghế rồi bảo anh.

“Anh mau ăn đi, ăn xong tôi sẽ giúp anh trở về nhà, bây giờ chắc gia đình anh đang lo lắng cho anh lắm đó.”

Trường An bắt đầu ăn, tay anh cầm đũa Mạt Thanh thấy còn run run. Mạt Thanh nhìn anh, Trường An vừa ăn được một miếng thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô. Mạt Thanh chớp chớp mắt, hỏi anh.

“Sao vậy? Mặn quá sao?”

Trường An lắc đầu. Mạt Thanh hơi mất kiên nhẫn, cô hỏi lại anh một lần nữa.

“Không sao thì anh mau ăn đi? Ăn nhanh rồi còn về nhà nữa chứ?”

Mạt Thanh bặm môi, thấy Trường An không nói gì cũng không phản ứng gì cả, mặt cô phồng như chiếc bánh bao. Từ đối diện, cô ngồi sang bên cạnh anh, nghiêng đầu hỏi nhỏ.

“Anh thật sự không nhớ gì sao? Anh tên gì nhà ở đâu? Hay là quên luôn đây là món gì rồi?”

Mạt Thanh lấy thìa, múc một chút nước lên nếm thử, mặt cô đỏ bừng như con gà chọi.

“Eo ôi cay quá!”

Mạt Thanh uống vội cốc nước trên bàn để hạ hỏa cho miệng của mình, cay vậy hèn chi anh ta không chịu ăn nữa. Cô thở hổn hển chỉ vào bát mì.

“Sao cay thế này mà không nói cho tôi để tôi đi đổi cho anh bát khác?”

Rồi rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, hạ giọng xuống.”

“Tôi xin lỗi, vừa rồi lỡ tay cho nhiều sa tế quá, để tôi đi đổi cho anh bát khác được không?”

Trường An lắc đầu, dựa vào ghế sofa, hai chân vắt lên nhau trông giống như một ông chủ.

“Không cần đâu, dù không cay cũng không thể nuốt nổi! Có lẽ thượng đế đã quên đưa giấy hướng dẫn nấu ăn cho cô.”

Mạt Thanh sững sờ, cô gái ngơ ngác, há hốc miệng, rõ ràng tên này có thể nói mà cô tưởng anh ta không nói được cơ chứ. Mạt Thanh tức quá, nói không nên lời.

“Anh… anh nói được, vừa rồi… sao…?”

Không cần để Mạt Thanh nói đầy đủ câu Trường An cũng có thể hiểu ý cô muốn nói. Anh khoanh tay lại trước ngực, phàn nàn.

“Vừa rồi cô nói liền miệng, tôi nào có chỗ để nói?”

“Anh… anh…!”

Mạt Thanh nhắc nhở bản thân mình không được cãi lộn, cô ngồi xuống, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, giải quyết vấn đề.

“Được rồi, anh không ăn thì thôi nhưng mà anh tên là gì? Có nhớ tại sao hôm qua lại ở trong rừng không?”

Trường An lấy tạm quả táo trên bàn để ăn chứ anh không thể nào có thể ăn nổi bát mì đầy đủ của Mạt Thanh. Anh nói.

“Tôi tên là Trường An, cô nói hôm qua tôi ngã sao? Sao tôi không nhớ gì vậy?”

“Không nhớ gì sao? Vậy ai đưa anh tới đây?”

“Là người của bệnh viện, họ nói cô là người thân của tôi!”

Mạt Thanh lắc đầu, người thân gì chứ, thân ai người đó lo thì đúng hơn.

“Sờ lên đầu xem, bị thương khá đau đấy. Tôi nghĩ anh đã mất trí nhớ rồi, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới đồn cảnh sát để họ tìm người thân giúp anh. Thay quần áo này đi rồi tôi đưa anh đi. Tôi không phải người thân của anh đâu, chỉ là tình cờ trông thấy anh nên mới đưa tới bệnh viện thôi, thay quần áo đi, nhà vệ sinh ở kia.”

Mạt Thanh giúp Trường An đứng dậy rồi đưa quần áo cho anh.

“Rõ ràng họ nói cô là người thân của tôi mà? Không phải sao?”

“Không!”

Trường An thay xong quần áo, trông như một người hoàn toàn khác. Mạt Thanh gật gù, trông anh rất bảnh. Cô khoác áo vào rồi dẫn anh tới đồn cảnh sát và giao anh cho cảnh sát, xong xuôi Mạt Thanh ra về.

Trường An sau khi Mạt Thanh ra về, anh cũng ra khỏi đồn cảnh sát. Nhìn theo bóng lưng của cô hòa vào dòng người, trên môi Trường An nở một nụ cười quỷ dị, ấn một dãy số rồi đưa điện thoại lên tai.

“Ngài có nhầm lẫn ở đâu không? Một người con gái rất rất bình thường như vậy lại làm việc cho tổ chức X2 sao? Lại còn nhận nhiệm vụ lớn nhất nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp