Độc Chiếm

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Độc Chiếm

Chương 6

“Anh lại tới đây làm gì, không phải gặp nhau rồi sao?”

Mạt Thanh mở cửa ra, buông lời đuổi Đoàn Bắc nhưng đó không phải người cô ghét cay ghét đắng mà đó là Trường An. Thấy mặt Trường An ngơ ngác, Mạt Thanh cười cười.

“Ôi thôi chết, tôi xin lỗi. Nhưng mà, sao anh lại tới đây, không phải về nhà với gia đình sao?”

Trường An lắc đầu, đi vào trong nhà trước sự ngỡ ngàng của Mạt Thanh.

“Cảnh sát nói tôi không nhớ gì, trong người cũng không có giấy tờ gì nên họ đã bảo tôi quay trở về đây ở, khi nào có thông tin lập tức thông báo cho tôi biết.”

Mạt Thanh đi phía sau lưng Trường An vào phòng khách, anh ngồi xuống tự rót nước uống giống như nhà của mình vậy, Mạt Thanh không thể tin được, cô nói như hét lên.

“Trường An! Đây là nhà tôi nhé, họ nói anh ở là anh tới đây ở hả? Tôi mới là chủ nhà ở đây nhé?”

Trường An nhún vai, anh bày ra dáng vẻ vô tội.

“Tôi đâu có biết, họ nói cô đã cứu tôi nên là ở đây sẽ rất an toàn cho tôi. Vả lại, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà, nhìn cô là tôi thấy chữ lương thiện hiện lên hai bên má rồi. Cô chính là bồ tát sống!”

Nghe những lời khen của Trường An, Mạt Thanh phổng mũi lên nhưng cô không dễ bị lừa đâu. Cô khoanh tay, đứng trước mặt anh, nói chuyện với Trường An bằng giọng Giang Hồ.

“Không là không. Tôi có lòng tốt cứu anh mà thôi, bây giờ thì tôi không thể. Nam nữ không quen biết nhau lại còn ở chung một nhà, anh thấy vô lý không? Nhỡ sau này tôi không lấy chồng được thì làm sao? Đứng dậy, ra ngoài!”

Mạt Thanh nắm tay Trường An, kéo dậy để lôi ra ngoài. Tuy nhiên, Trường An là người cao lớn, không dễ gì để Mạt Thanh có thể làm được điều đó, thậm chí cô còn bị ngã vào lòng Trường An. Cơ thể anh cực kỳ rắn chắc, so với Trường An, Mạt Thanh rất bé nhỏ, cô nằm gọn trong lòng Trường An. Giọng nói anh văng vẳng bên tai cô, giống như đường mật.

“Không ai lấy thì tôi lấy cô, yên tâm, không để cô ế tới già đâu. Nhưng mà, người đanh đá và ích kỷ như cô đây thì chắc cũng không ai yêu đâu nhỉ?”

Mạt Thanh đẩy Trường An ra chỗ khác rồi đứng dậy dứt khoát. Cô trợn mắt lên nhìn Trường An.

“Yêu với đương cái gì, đừng câu giờ nữa, mau đi ra ngoài nhanh lên!”

Lần này Mạt Thanh quyết tâm phải kéo bằng được gã khổng lồ này ra khỏi chiếc ghế sofa thân yêu của cô. Cô kéo anh ra ngoài. Nhắc gì không nhắc lại nhắc đến chuyện yêu đương của cô. Từ khi tham gia vào tổ chức, Mạt Thanh đã nói không với yêu đương rồi. Bao giờ hoàn thành xong nhiệm vụ, thì yêu đương sẽ được cô thực hiện. Năm cô học trung học, tên Đoàn Bắc chính là người đàn anh lớp trên mà cô thầm thương trộm nhớ hàng đêm, đi học cũng mong được nhìn thấy anh ta. Cuộc tình chỉ có cô biết này cũng nhanh chóng kết thúc. Sau khi gia nhập tổ chức, thật không ngờ oan gia ngõ hẹp, cô lại phải làm việc với tổ chức thông qua Đoàn Bắc. Từ lúc không thích Đoàn Bắc, cô chuyển sang ghét cay ghét đắng anh ta, các cụ nói cũng không ngoa: “Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng”, nhiều lần muốn đổi cấp trên nhưng Mạt Thanh tất nhiên chưa có nhiều công, chưa thể có quyền được đòi hỏi như thế.

Mạt Thanh đẩy Trường An ra ngoài, đồng thời nói lớn.

“Đừng có mà tới đây nữa. Chúng ta không quen biết nhau.”

Không đợi phản hồi từ người trước mặt, Mạt Thanh đóng cửa “rầm” một cái. Trường An mỉm cười, không sao, lát nữa em sẽ phải để anh ở lại mà thôi.

***

Chín giờ tối, Mạt Thanh ra ngoài với một bộ đồ bó sát màu đen, khẩu trang đen và một chiếc mũ lưỡi trai đen. Cô ngó trước, ngó sau, giờ này mọi người cũng đi lại nhiều, cô không muốn mọi người chú ý tới mình. Mạt Thanh phóng xe mô tô ra ngoài, vì trời càng về đêm càng lạnh nên cô đã khoác thêm áo, tránh bị cảm lạnh vào thời điểm cực kỳ quan trọng này. Mạt Thanh phóng một mạch tới căn biệt thự đó nhưng phía trước cô bây giờ có một chiếc xe của cảnh sát đang ở đó. Cô lùi xe lại, vòng ra phía sau căn biệt thự. Phải nói là căn biệt thự này rất kỳ quái, đã không được xây dựng trên một mảnh đất bằng phẳng rồi lại còn có một hàng rào rất cao, bao quanh toàn bộ diện tích. Nếu không vào bằng đường chính thì Mạt Thanh phải leo qua một đoạn toàn cây và bụi rậm, sau đó là trèo tường.

Mạt Thanh hít thở sâu, cô đeo găng tay vào. Giờ này trăng đã lên cao, không nhiều mây như hôm qua nên nhìn đường cũng rõ hơn, không cần dùng đến đèn pin. Mạt Thanh luồn vào đám cây, dưới chân đầy rẫy những dây leo chằng chịt, chúng mọc ở gần những cây lớn, sau đó leo lên những cây lớn như cây keo, bạch đàn và bám chặt vào đó, cứ thế dài ra. Chân Mạt Thanh bị mắc vào đám dây leo đó, cô lấy con dao mà lúc nào cô cũng mang theo bên người, con dao sắc lẹm, chỉ cần cứa nhẹ một phát là đã có thể loại trừ đám dây leo đó. 

Mạt Thanh cẩn thận bước từng bước một, sương đêm đọng trên những chiếc lá, Mạt Thanh không thể tránh khỏi va vào chúng, vì vậy đùi và thân người đều bị ướt. Mùa đông không có muỗi, chúng đã trốn đi đâu mất rồi, ấy vậy nhưng ở đây rất ẩm ướt, không có muỗi nhưng có rất nhiều kiến, đủ các loài kiến. Không khéo lát nữa khi về nhà, Mạt Thanh lại phải đi mua thuốc về bôi, cô mặc chiếc quần mỏng để dễ di chuyển và nó hơi bó nên đó cũng là điều kiện tốt cho những con kiến há miệng ra, dùng hàm trên để cắn, sự đau đớn mà cô phải chịu đựng phần lớn còn đến từ cú chích của chiếc kim nhọn ở đuôi chúng.

Mạt Thanh nắm vào thân cây, lấy đà bước lên bên trên một cách dễ dàng. Cô đã đến sát bên bức tường cao hai mét. Bên trên bức tường được xây dựng bằng gạch và xi măng còn được phủ kín bằng một lớp sắt gai. Mạt Thanh lẩm bẩm trong miệng.

“Trời đất, căn nhà có gì đâu mà lại kín cổng cao tường thế này. Chỉ biết làm khổ nhau.”

Cô lắc đầu, không than vãn nữa. Mạt Thanh giơ hai tay lên, tránh những dây sắt gai ra, bám chặt vào tường. Cô lấy đà, bật một cái thật mạnh, cuối cùng chật vật mãi cũng lên được bên trên, tay cô đã cứa vào những cây gai và bị xát, tuy không chảy máu nhưng vừa nhói vừa khó chịu. Mạt Thanh lấy trong túi ra một mảnh vải dài, quấn vào chỗ vừa bị thương, làm vậy sẽ giúp cô đỡ cảm thấy nhói đau hơn.

Mạt Thanh quan sát xung quanh, cô trông thấy có hai người ngồi bên ngoài cửa, còn bên trong thì cô không biết có người không vì cô không trông thấy. Hai người họ đang ngồi nói chuyện gì đó. Mạt Thanh đi đường vòng, cửa sau đã bị khóa chặt, không thể mở được, cô ngẩng đầu lên, những cửa sổ chưa được đóng. Cô chỉ muốn kiểm tra xem bên trong có người hay không, nếu có cô sẽ để dịp khác, còn nếu không, cô sẽ đi tìm chỗ ở của người đàn ông và tấm bản đồ đó. Cô đoán chỉ có hai người canh giữ bên ngoài.

Mạt Thanh trèo lên cái cửa sổ đầu tiên một cách dễ dàng, không có gì là khó khăn. Tuy nhiên, sự dễ dàng chỉ có vậy, Mạt Thanh đã bị mái che cửa sổ chặn lại. Không có chỗ nào nắm được để tiếp tục leo lên, Mạt Thanh lại nhảy xuống đất. Cô lấy trong túi ra một chiếc móc leo núi, dùng lực ném lên tầng hai. Mạt Thanh mỉm cười, cô nắm lấy dây rồi leo lên. Tầng hai không có bóng đèn, cô đứng trên mái che cửa sổ tầng một, hai tay nắm vào cửa sổ tầng hai, ngó nhìn. Không có bất kỳ ai ở đây cả, vậy thì cô sẽ vào tầng này.

Mạt Thanh đang hí hửng thì có âm thanh vang lên khiến cho cô đứng hình.

“Cạch.”

Có một người bước vào trong phòng, Mạt Thanh còn chưa phản ứng kịp. Người đàn ông bật đèn lên, đập vào mắt anh ta là một cái đầu đen xì, chỉ lộ ra hai con mắt trắng dã. Mạt Thanh đội mũ và đeo khẩu trang đen nên chỉ để lộ mắt, cô trợn mắt lên. Người đàn ông hoảng hồn, nghĩ mình vừa gặp phải ma, anh ta ngã xuống sàn nhà, giọng ú ớ, tay chỉ về phía Mạt Thanh.

“M… a, ma, có có ma a a a a a!”

Nghe thấy tiếng hét, hai người khác từ đâu chạy tới, họ hỏi lớn.

“Lâm, có chuyện gì vậy, ma nào? Ở đâu?”

Hai người họ nhìn theo hướng mà Lâm chỉ, ngoài cửa sổ chưa đóng không hề có một thứ gì cả, chỉ là cửa sổ chưa đóng, mấy cái cây cao đằng xa đang nghiêng ngả theo luồng gió mà thôi, không có gì cả. Nhưng, Lâm kiên quyết mình đã trông thấy.

“Em, không… Em vừa trông thấy nó ở ngoài cửa, chỉ nhìn thấy hai mắt trắng dã… không tin anh lại đó nhìn xuống dưới mà xem, có khi nó đang bay bay dưới đó… a a a!”

Nói một cách khó khăn xong, anh chàng tên Lâm này ôm lấy chân của người anh. Người đàn ông bán tín bán nghi, đi lại chỗ cửa sổ, anh nhìn xuống dưới thì vừa đúng lúc trông thấy một bóng người vụt qua chỗ khuất. Anh ta nhanh chóng thông báo cho hai người kia.

“Đó là người, thằng hâm, mau, mau gọi cho hai đứa dưới tầng một, đuổi theo nó, có lẽ chưa chạy được xa đâu!”

Mạt Thanh chạy thục mạng, đằng sau giống như có tiếng nói, tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Không còn thời gian nữa, Mạt Thanh nhảy lên bức tường, sắt gai cứa vào cơ thể cô, quần áo bị rách không ít, Mạt Thanh cũng không quan tâm nữa, đằng sau vẫn truyền đến tiếng nói của mấy người kia. Mạt Thanh vì tiếp đất không đúng nên chân cô đã bị bong gân rất nặng, Mạt Thanh lăn từ trên xuống, xa tầm vài mét. Cả người cô như chết lặng, cơn đau truyền đến nhanh chư chớp, Mạt Thanh lấy tay bo miệng, không dám hé lời.

Bỗng nhiên, có một bàn tay bịt vào tay cô, để không phải phát ra âm thanh, người ấy còn để tay mình trước miệng Mạt Thanh, để cô có thể cắn vào đó. Mạt Thanh nhắm tịt mắt, cắn vào đó…

“Hắn ta chạy rồi, thôi về gác tiếp!”

“Chắc chỉ là ăn trộm thôi, về thôi, ma mãnh gì!”

Hai người cảnh sát đứng bên cạnh bức tường, họ không muốn phiền phức thêm nên quyết định đi vào, không tìm kiếm nữa. 

Đợi không còn nghe thấy tiếng của cảnh sát nữa, Mạt Thanh đẩy cánh tay đó ra, cô rên rỉ trong đau đớn, tay cô sờ vào chân trái của mình, dây chằng của cô đã bị bóc khỏi một đầu xương.

Đau đến lặng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp