Độc Chiếm

Phù Thủy


1 năm

trướctiếp

Mạt Thanh mở cửa bước ra ngoài, tất cả mọi người đều chờ đợi cô. Thấy cô bước ra, vẻ mặt nhăn nhó của họ cũng giãn bớt ra. Mạt Thanh nói với tất cả mọi người.

“Mọi người yên tâm, tôi đã giúp giải trừ âm khí và cũng lo xong cho bà cụ, mọi người có thể làm những bước tiếp theo rồi. Xin hỏi một chút, bác có thể dẫn tôi tới nhà vệ sinh một chút được không, phiền bác.”

Người phụ nữ trung niên gật đầu, bà ấy bảo với mấy người con gái.

“Mau đưa chị ấy lên tầng, nhà vệ sinh dưới này bị hỏng rồi.”

Tuy là con gái với nhau nhưng không có đứa nào đồng ý đưa Mạt Thanh đi lên tầng, chúng nó sợ Mạt Thanh vì cô có thể cảm nhận được ma quỷ. Thấy mấy đứa con gái không nói gì, cứ đứng trơ ra đó, bà mẹ bực mình. Mạt Thanh quan sát mấy người họ, trong lòng không khỏi buồn cười. Mạt Thanh thấy bà ấy khó xử quá nên nói.

“Thôi để một mình tôi đi cũng được.”

Tuy nhiên, trái với mong muốn của cô, người phụ nữ ấy không đồng ý. Nhất định phải có người đi cùng.

“Hay thằng Trung, mày mau đưa chị đi không chị lại nhầm phòng.”

Nam Trung là tên của người con trai mặc áo thổ cẩm đó, cậu ta đi trước, Mạt Thanh theo sau. Khi đi ra phòng bếp, cô không thấy bát cháo xay nhuyễn đâu nữa, bên ngoài cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vừa đi, Mạt Thanh vừa lân la hỏi chuyện.

“Cậu mới đi du lịch về sao? Chiếc áo đẹp quá?”

Nam Trung có dáng người lớn hơn cô tới hai cái đầu. Cậu ta đi phía trước, dáng vẻ lười biếng. Những tưởng cậu ta có vấn đề, Mạt Thanh sẽ chẳng nhận được câu trả lời nhưng cô đã lầm.

“Chị là phù thủy mà, sao không thể biết được tôi vừa đi du lịch về hay không?”

Mạt Thanh nuốt nước bọt, suy đoán của cô về chàng trai trước mặt này liệu đúng hay là sai hoàn toàn, cô thấy cậu ta giống bình thường hơn. Mạt Thanh cho rằng cậu ta đang đùa với mình, cô đáp lại.

“Đúng rồi, tôi chính là phù thủy đó, tôi còn biết cậu mới đi du lịch trên núi về, có vẻ như cậu rất thích nét hoang dã ở đó nhỉ?”

Nam Trung không nói gì nữa, nhún vai một cái rồi chỉ tay về phía trước.

“Nhà vệ sinh ở đây!”

Nói xong cậu ấy đi xuống dưới nhà luôn, giống như tạo điều kiện cho Mạt Thanh vậy. Mạt Thanh cũng đâu định đi vệ sinh, vốn dĩ mục đích của cô ngày hôm nay là tới đây nghe ngóng và tìm kiếm tấm bản đồ đó. Mạt Thanh ngó nghiêng xung quanh, không có một ai trên này cả. Có mỗi chỗ này có ánh sáng của đèn điện, những chỗ khác không được bật. Điện thoại thì rơi ở đâu mất, Mạt Thanh quên mất đã để chiếc túi đựng đồ ở dưới nhà rồi, cô trách mình đầu óc bã đậu.

Mạt Thanh bước từng bước cẩn thận đi về phía trước nhưng ngay sau đó đứng khự lại. Lần này cô nghĩ mình không nên mạo hiểm, phía trước có gì đó rất âm u. Mạt Thanh quay người lại, nhìn thấy hình ảnh một khuôn mặt người lơ lửng, hồn bay phách lạc, ngã ngửa, tim muốn rớt ra ngoài. Chân tay Mạt Thanh rụng rời, cô lấy hai tay ôm lấy ngực, trò đùa quái quỷ này của Nam Trung đã khiến cho người con gái ấy tưởng mình đã trông thấy ma.

Nam Trung mang đèn pin lên, soi thẳng vào mặt mình, hù Mạt Thanh một trận, néu mà cô bị bệnh tim chắc chắn đã về thế giới bên kia ngay lập tức. Giờ thì cô đã dám khẳng định, người con trai này rất không bình thường, người trưởng thành không bao giờ làm như thế.

“Này, cậu làm cái quái gì vậy hả? Muốn dọa tôi chết đi sống lại phải không?”

Nam Trung đáp lời, không chịu soi đèn đi chỗ khác. Mạt Thanh có cảm giác mình đang nói chuyện với một cái đầu.

“Nhà vệ sinh ở đằng kia chứ có ở hành lang này đâu? Chị định đi đâu vậy? Chỗ đấy cũng có âm khí à? Chúng tôi không có đủ tiền để trả cho chị giải trừ âm khí gì gì đó đâu.”

Nam Trung hỏi một loạt khiến Mạt Thanh chẳng thể nào trả lời, sự ứng phó giỏi trong người cô bỗng dưng bay đi chơi đâu hết cả. Cô chớp chớp mắt, khua tay xung quanh, giả vờ không nhìn thấy gì cả.

“Thì tôi biết nhà vệ sinh ở đó mà, cũng đã đi rồi. Tối quá không nhìn thấy đường nên mới đi lạc qua đây. Nhà cậu tiếc tiền sao? Không bật đèn lên cho sáng?”

Nam Trung nắm lấy tay Mạt Thanh kéo cô đi xuống dưới nhà, vừa đi anh ta vừa than vãn.

“Nhà tôi chỉ được cái bên ngoài thôi, thực ra nghèo lắm, nếu chị không lấy tiền công thì tốt quá.”

“Vớ vẩn!” 

Mạt Thanh cảm thấy cậu ta thực sự có vấn đề rồi, bà mất mà chẳng có một chút đâu buồn nào cả, ăn nói thì linh ta linh tinh. Mạt Thanh lắc đầu bước xuống, thấy mấy người trong gia đình không đi chuẩn bị tang lễ hay vào với bà cụ mà họ đứng đấy quan sát Mạt Thanh. Cô lấy túi đồ của mình rồi chào cả nhà.

“Công việc cũng xong xuôi rồi, tôi xin phép về trước!”

Người phụ nữ trung tuổi đưa cho Mạt Thanh một số tiền, để vào tay của cô. Người phụ nữ cảm ơn Mạt Thanh.

“Cảm ơn cô rất nhiều, để chúng tôi tiễn cô.”

Mạt Thanh từ chối.

“Thật sự là không cần phiền mọi người đâu, bạn tôi đang chờ dưới xe, tôi tự đi được rồi. Mọi người ở lại to tang lễ cho cụ. Tạm biệt!”

Mạt Thanh bước ra ngoài, không dám quay lại đằng sau. Nói gì thì nói, dù cho cô đứng cùng một con ma với đứng thêm trong gia đình này thì chắc chắn cô sẽ chọn đứng bên cạnh con ma, ít nhất thì cô cũng sống sót, đứng trong ngôi biệt thự u ám đó thì cô không chắc lắm. Bước chân của Mạt Thanh ngày càng nhanh, tiếng chim lợn ở trên cây cao nào đó vẫn còn kêu thảm thiết. Mạt Thanh có cảm giác rợn người, cứ như phía sau đang có ai bám theo mình. Cô quay phắt người lại, không có một ai. Mạt Thanh không đi nữa, cô quyết định chạy.

“Làm gì như ma đuổi vậy?”

Mộc Miên vừa trông thấy Mạt Thanh cắm đầu cắm cổ chạy xuống, Mộc Miên bước ra khỏi xe, hỏi han.

Mạt Thanh thở hồng hộc, một điều phi thường vừa xảy ra.

“Mày thấy không, tao đi lên dốc thì bị trượt, chạy xuống dốc thì không sao, thấy tao kinh không? May mà hãm lại được.”

Nghe Mạt Thanh kể về chiến công chạy xuống dốc không ngã của mình, Mộc Miên cũng chỉ biết cười nhạt nhẽo. Mạt Thanh ngồi vào bên trong xe, vừa thắt dây an toàn cô vừa kể.

“Đã không tìm thấy gì còn phát hiện ra một chuyện động trời, dọa tao gần chết!”

Mộc Miên cho xe lùi lại để dễ quay đầu lại.

“Nói rõ hơn đi!”

Mạt Thanh ổn định lại hơi thở, cô uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói.

“Bà cụ già đó mất từ lâu rồi. Tao nhớ mày nói là mất lúc hai giờ bốn lăm, sợ nhớ sai nên tao mới hỏi lại gia đình đó. Mày biết sao không? Họ khẳng định bà cụ mất lúc hai giờ bốn lăm nhưng cả người bà ấy đã cứng đờ từ lâu rồi. Không còn cách nào khác tao phải dọa họ ra ngoài, kiểm tra lại thì đúng thật, không chỉ sai thời gian, bà ấy bị hạ độc chết chứ không phải chết do tuổi già. Lúc đó tao cũng sợ với căng thẳng lắm nhưng vẫn cố làm cho xong vì không thấy điện thoại đâu cả, không báo được cho mày. Tao còn sợ nhỡ mình làm gì đó bất thường bị họ giết luôn thì sao? Mới nghĩ thôi đã thấy nổi da gà.”

Chiếc xe vừa rời bánh đi thì gặp ba, ba chiếc xe oto khác đi vào, chỗ đoạn đường này hơi nhỏ, hai chiếc xe đi song song không thể vừa. Mộc Miên nói nhỏ.

“Có lẽ con cháu của bà cụ đó tới!”

Nói rồi cô mở cửa kính xe ra, ngó đầu ra nói chuyện với mấy người trên xe đối diện, tìm cách để có thể di chuyển được. Mạt Thanh bấy giờ mới nhớ, còn có một nhân vật nữa đang ở trên xe. Cô xoay người lại nhìn anh ta. Những vết thương bên ngoài đã được Mộc Miên xử lý và băng bó lại. Vì người anh thuộc dạng to con nên chiếc ghế không thể đỡ được cả người của anh ta, cảm giác ngồi như vậy thật khó chịu.

Mộc Miên đàm phán xong xuôi, ngồi vào bên trong. Cô hỏi Mạt Thanh.

“Mọi khi cũng gan dạ và anh hùng lắm cơ mà, hôm nay không làm việc tốt à?”

Mạt Thanh gật đầu lia lịa, làm việc tốt như mọi khi thì cô sẽ đích thân ra mặt, còn hôm nay thì khác, nó có liên quan đến tính mạng con người. Mạt Thanh nói, giọng trầm xuống.

“Có chứ, tất nhiên là vẫn làm việc tốt. Tuy nhiên lần này liên quan đến mạng người cũng như nếu bị cảnh sát gọi tới, sẽ vướng víu vì tao còn phải đi tìm người đó nữa. Rất mệt mỏi.”

Nói xong cô cúi người, tìm tung tích chiếc điện thoại thân yêu nhưng mãi không thấy đâu cả.

“Mày có thấy điện thoại tao rơi trên xe không, rõ ràng tao đút vào túi rồi mà không thấy đâu cả.”

Mộc Miên lắc đầu.

“Vậy đưa điện thoại mày đây, tao mượn một lúc.”

“Để làm gì?”

“Báo cảnh sát chứ làm gì nữa. Nhanh lên không có gia đình đó cho nhập quan, mấy chú cảnh sát lại mất công mở ra. Tao nghi ngờ vì tài sản thừa kế mà đã có người hạ độc bà cụ, thằng con trai lớn nhà đó vừa đi chơi trên núi về mà trùng hợp, tao tìm thấy lá ngón trong món cháo mà bà cụ được ăn. Thật không thể tưởng tượng nổi. Vụ này để cảnh sát lo.”

Mộc Miên nhanh chóng đưa điện thoại cho bạn mình để cô báo cảnh sát, Mộc Miên hơi lo lắng cho Mạt Thanh.

“Mày chắc chắn bà cụ đó bị hạ độc chứ?”

Mạt Thanh gật đầu, trông cô cực kỳ nghiêm túc.

“Thật, tao đã kiểm tra cơ thể bà ấy mấy lần rồi. Hung thủ hạ độc nhưng lau qua mặt cho bà cụ rất sơ sài, để lộ nhiều chứng cứ.”

Mộc Miên thật bái phục Mạt Thanh, quen biết nhau nhiều năm mà cô không biết bạn mình lại giỏi như vậy. Sau khi Mạt Thanh báo cho cảnh sát xong đã gần sáu giờ sáng. Vì mùa đông nên trời vẫn còn tối đen, bên ngoài gió rít lên từng hồi.

“Vậy còn người đàn ông này thì tính sao?”

“Mang anh ta tới bệnh viện đi, tao buồn ngủ lắm rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp