Độc Chiếm

Âm Khí


1 năm

trướctiếp

Chương 2: Âm Khí

Mạt Thanh giật bắn mình, ngay trước mặt cô bây giờ là một người đàn ông, nghe giọng nói cô đoán rằng đó là một người đàn ông trung tuổi. Mạt Thanh lấy tay bo ngực, thực sự là dọa chết người. Vì tay cô cầm đèn pin nên khi để tay lên ngực, ánh đèn có chiếu qua khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi, khoảnh khắc rất nhanh vụt qua nhưng cô nhìn thấy được người đàn ông ấy có một vết sẹo dài bên gò má.

Mạt Thanh lùi ra phía sau, bất ngờ bị trơn, cả người cô ngã xuống dưới đất. Chiếc túi rơi xuống. Chiếc túi sờn cũ, nó đã bị rách ở vài chỗ nhưng vì một số lý do nên chưa được thay bằng cái khác. Cú ngã bất ngờ khiến vết rách lớn bằng bàn tay, một số hộp, lọ bị rơi ra ngoài. Mạt Thanh cầm đèn pin soi rồi tìm kiếm đồ. Người đàn ông trung tuổi không có ý định sẽ giúp đỡ cô nhặt đồ bị rơi. Ông đứng đó, im như phỗng. Mạt Thanh cũng không để ý lắm, chỉ chăm chú nhặt đồ đạc.

Xong xuôi, ông chú đi trước để cho Mạt Thanh đi theo sau. Tuy có phần sợ hãi nhưng sự tò mò của Mạt Thanh đã thôi thúc cô nhìn xung quanh, xung quanh đường đi đã bớt cây cối, hai đến ba chiếc đèn dường như sắp cháy, chúng nháy liên tục giống như cảnh tượng đám nhà báo chụp ảnh một người nổi tiếng nào đó. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy lạ lùng, những gia đình giàu có thường xây những căn biệt thự của mình ở một nơi đông đúc dân cư và sẽ tu sửa, làm đẹp cho nó để những người nhìn thấy nó sẽ cảm thấy ngưỡng mộ những người sinh sống trong căn biệt thự đó. Tuy nhiên, gia đình này lại khác, đi ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của Mạt Thanh.

Tiếng chim lợn từ đâu xuất hiện, tiếng kêu phá vỡ không gian tĩnh lặng khiến cho Mạt Thanh rợn người, rựng tóc gáy. Cô bước nhanh chân để theo kịp ông chú đi phía trước. 

Cả căn biệt thự rộng lớn nhưng chỉ bật đèn ở tầng một, những phòng bên trên tối đen, Mạt Thanh cảm thấy nơi đây cực kỳ u ám, hy vọng cô sẽ tìm được thứ cần tìm ở đây. Ông chú quay đầu lại, thấy Mạt Thanh cứ nhìn căn biệt thự rất chăm chú, ông chú chỉ tay vào bên trong, nói.

“Đi vào đi!”

Ông chú kỳ quặc không đưa Mạt Thanh vào trong nhà, ông ấy nhìn Mạt Thanh một vài giây sau đó rời đi. Mạt Thanh bước vào bên trong, tất cả mọi người đang ngồi ở bàn uống nước. Trong đó có một người thanh niên chạc tuổi Mạt Thanh, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác một chiếc áo thổ cẩm nhiều màu sắc, trông không giống người bình thường lắm. Điều cô cảm thấy ngạc nhiên hơn cả là nhà có người mất nhưng chẳng có ai là đau buồn cả, họ giống như đang bàn bạc chuyện gì đó. Thấy Mạt Thanh bước vào, ai nấy đều dừng lại, quay ra nhìn cô.

“Chào mọi người, tôi là người được cô Miên giới thiệu tới để trang điểm cho bà cụ!”

Một người phụ nữ trung tuổi đứng dậy, đáp lại lời chào thân thiện của Mạt Thanh. Người phụ nữ lùi ra vài bước, muốn mời Mạt Thanh ngồi xuống nhưng người đàn ông - Mạt Thanh đoán là chồng bà ấy lại nói.

“Sắp tới giờ rồi còn nước nôi gì nữa? Mau mang cô ấy vào trong phòng của bà đi!”

Người phụ nữ trung tuổi không phải đối, bà ấy đi trước, Mạt Thanh bước theo sau. Gian phòng của bà cụ nằm ở tầng một nhưng nằm tít mãi ở phía sau, phải đi qua cả phòng ăn mới tới. Mạt Thanh để ý trên bàn ăn nhà đó có một bát cháo nhuyễn, xanh lè.

Bà cụ được để nằm trong phòng, đắp chăn giống như đang nằm ngủ. Tóc bà cụ đã bạc gần hết, những nếp nhăn trên gương mặt đánh dấu sự già nua. Mạt Thanh nhìn xung quanh, trong phòng ngoài tủ quần áo ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì cả, cô nghĩ mọi người đã dọn dẹp để tổ chức làm đám cho bà cụ. Mạt Thanh đặt túi xuống, cô xoay người lại nói với người phụ nữ trung tuổi.

“Bác chuẩn bị giúp cháu một chậu nước nóng nhé! Cháu cần ngay bây giờ để lau qua người cho bà cụ!”

Người phụ nữ trung tuổi vừa nghe xong, đôi mắt bà ấy có sự bối rối. Mạt Thanh thấy lạ nhưng cũng không nói gì nữa, cô lấy dụng cụ và đồ trang điểm ra. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng lớn, tất cả những người của gia đình này đều bước vào bên trong phòng của bà cụ khiến cho Mạt Thanh ngơ ngác và ngạc nhiên. Họ đứng thành hai hàng rất thẳng và đều, vừa vặn tám người. Cô lấy trong túi ra một con dao nhỏ, một tấm vải vuông, một cái lược, một cái thìa, một ít đất ở ông đồ rau, nước ngũ vị hương.

Mọi người quỳ xuống nhưng không than khóc gì cả, có lẽ như vậy để cho bà cụ ra đi thanh thản. Mạt Thanh cúi đầu, nói lớn.

“Nay xin tắm gội để sạch bụi trần.”

Mạt Thanh không được tự nhiên cho lắm. Trong lúc đợi nước nóng thì cô đeo găng tay vào. Mạt Thanh hơi căng thẳng và mất tự nhiên khi mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhất là chàng trai kỳ lạ kia. Cô hít thở sâu, cúi người xuống, một tay nâng chăn để che lại, một tay cởi cúc áo cho bà cụ, trước khi trang điểm cô sẽ lau qua người cho bà. Bỗng nhiên cả người Mạt Thanh khự lại, lời nói của Mộc Miên văng vẳng trong đầu cô.

“Người mất lúc hai giờ bốn lăm.”

Mạt Thanh giật mình, cô lấy tay sờ lại tay, chân và thân mình của bà cụ, nhiệt độ cơ thể bà ấy lạnh ngắt và cả người cứng đờ. Để xác định đúng hơn, Mạt Thanh cho chiếc đèn của mình sát xuống phần người của bà lão, nếu quan sát rõ có thể thấy vùng da của bà ấy đang dần chuyển sang tím tái.

“Đây, nước ấm đây, có sẵn ít lá quế nên tôi đã cho vào.”

Mạt Thanh đỡ lấy chậu nước từ tay người phụ nữ, cô lấy một ngón tay chạm vào chậu nước, nhiệt độ đã đủ ấm, mùi hương quế rất thơm. Cô đặt chậu nước xuống bàn nhưng mùi hương này cũng không thể nào khiến Mạt Thanh bớt hoang mang. Bà cụ đã mất từ lâu rồi, nếu như đúng như lời họ nói thì cơ thể bà ấy phải còn ấm, không thể nào lại lạnh ngắt cũng như tím tái như vậy được.

Mấy người nhà đó vẫn quỳ ở đó, mắt chăm chú quan sát Mạt Thanh làm việc. Cô chấn an tinh thần của bản thân, tiếp tục làm việc trước bao nhiêu người. 

Không chỉ giờ mất có điều khác thường, ở gần miệng của bà cụ có thứ gì đó bất thường, Mạt Thanh lấy kính trong túi rồi đeo vào, cô cúi người quan sát thật kỹ và suy đoán, trước khi cô tới thì gia đình đã lau mặt cho bà cụ nhưng không kĩ, gần miệng bà ấy còn dính lại một chút dịch màu trắng, còn có và mảnh rau bé tí tẹo. Mạt Thanh nhớ ngay tới bát cháo mà mình đã nhìn thấy trước khi vào trong này. Trong người cô xuất hiện một linh cảm không hay, tay cô run run.

“Gia đình có thể cho tôi biết bà cụ mất lúc mấy giờ không và vì sao lại mất. Không giấu gì gia đình, tôi là một người có một chút hiểu biết về ma quỷ, tôi đang có cảm giác âm khí nặng hơn mức bình thường.”

Không còn cách nào khác, Mạt Thanh đành phải nói phét để lừa gia đình họ. Cô bỗng dưng quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, vái lấy vái để, đồng thời nói trong sự sợ hãi của mọi người.

“Con lạy cụ, con lạy cụ, con chỉ là người tới đây làm việc cho gia chủ, con còn trẻ, không biết đã phạm tội gì mong cụ bỏ qua, con lạy cụ.”

Ngay sau đó, Mạt Thanh đứng dậy, để con dao lên đầu giường, lấy trong túi ra một mảnh giấy màu vàng và ghi lên đó vài chữ, nói là chữ nhưng chẳng ai biết đó là chữ gì, chỉ có Mạt Thanh mới hiểu. Sau đó, cô đặt lên trán của bà cụ.

Người nhà thấy Mạt Thanh như vậy trong lòng sợ hãi không thôi, tay chân run cầm cập. Chỉ trừ cậu con trai mặc áo thổ cẩm kia là nhìn chằm chằm Mạt Thanh, đôi mắt có ý chế giễu. Người phụ nữ trung tuổi chắp tay lạy, đôi mắt nhắm tịt lại.

“Xin thầy giúp cho gia đình con, bà cụ nhà con mất lúc hai giờ bốn lăm phút, tuổi cao sức yếu nên mất ạ, mong thầy giúp con.”

Mạt Thanh thấy mình diễn cùng không hề tệ một chút nào, họ đều tin nhưng lại không nói ra sự thật. Nếu đã cố tình như vậy thì không còn cách nào khác, cô sẽ đuổi họ ra ngoài.

“Tôi biết rồi, mọi người ra ngoài đi, Ở đây âm khí rất nặng, nếu không mau ra ngoài thì tôi cũng không còn cách nào giúp đỡ mấy người đâu.”

Để cho họ tin hơn nữa, Mạt Thanh còn chắp tay lại, đi xung quanh giường và lẩm bẩm như đọc thần chú. Người phụ nữ kéo chồng, con và mọi người dậy và đưa ra ngoài. Người con trai mặc áo thổ cẩm đứng như chờ chồng ở đó, không chịu đi. Mạt Thanh mở mắt ra thì thấy người đàn ông vẫn đứng đó, cô bước lại gần rồi đẩy anh ta ra bên ngoài rồi khóa cửa lại. Mạt Thanh dựa lưng vào cửa rồi từ từ ngồi xuống sàn, cô lấy tay lau trán của mình, thở dài bất lực. Cứ tưởng tới đây sẽ tìm được người quan trọng, ai ngờ lại va phải một vụ giết người. Cô sợ nếu mình nói sai, hung thủ sẽ giết luôn cả cô cùng không biết chừng.

Giờ phải gọi điện cho Mộc Miên, cô không dám làm bừa. Mạt Thanh sờ vào túi, không thấy điện thoại đâu cả. Sự hốt hoảng bao trùm gần hết tâm trí của Mạt Thanh. Cô đoán nó ở trong chiếc túi kia nên bước lại đó nhưng sau khi lục lọi một hồi thì không có gì, Mạt Thanh rơi vào thế tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp