CHƯƠNG 1393

Điện thoại vừa thông, liền truyền đến giọng nói của Tô Ảnh, “Cậu hai Lưu, bây giờ mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh rồi! Tối nay em qua với anh có được không?”

Tô Ảnh thật ra cũng cần mặt mũi, ngày đó cô ta bị Lưu Thiên Hàn trực tiếp ném ra từ trong văn phòng, cô ta cũng cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng khi cô ta cố ý gửi ảnh chụp cho phóng viên, lăng xê tin đồn giữa cô ta và Cậu hai Lưu đến mức mọi người đều biết, Cậu hai Lưu lại không hề tìm cô ta gây phiền toái, thậm chí, anh còn không ngăn chặn tin đồn lan truyền.

Cậu hai Lưu là ai chứ!

Là ánh trăng lạnh trong lòng vô số phụ nữ ở Vân Hải! (*Ánh trăng lạnh/lãnh nguyệt quang: dùng như “Ánh trăng sáng/bạch nguyệt quang”, ý chỉ người tình trong mộng)

Sau khi anh tiếp quản Lưu Thị, ngoại trừ từng truyền ra tin đồn với Cung Tư Mỹ, trên người không có tin đồn thất thiệt linh tinh nào khác.

Với năng lực của Cậu hai Lưu, nếu anh không muốn để tin đồn lan truyền, anh có cả trăm nghìn thủ đoạn để chặn lại, mà lần này anh không hề ngăn chặn sự lan truyền của tin đồn, có phải là thực ra anh không hề ghét cô ta như vẻ ngoài mà anh thể hiện hay không?

Người, đều có lòng tham, có lòng tham liền sẽ có hy vọng xa vời, thấy tin đồn càng truyền càng mạnh mẽ ở trên mạng, trong lòng Tô Ảnh lại nảy sinh một tia mong đợi không nên có.

Biết đâu, Cậu hai Lưu chính là trước mặt lạnh lùng, sau lưng nhiệt tình thì sao?

Như vậy, cô ta có lẽ còn có cơ hội bay lên đầu cành hoá phượng hoàng.

Thực ra trong lòng Tô Ảnh cũng rõ ràng, cô ta thật muốn trở thành người bên gối của Cậu hai Lưu thì có chút khó khăn, nhưng gả vào hào môn quá mức dụ người, cho dù biết xác suất nhỏ đến rất nhỏ, cô ta vẫn muốn dốc sực đánh cuộc một lần.

Không nhận được sự đáp lại của Lưu Thiên Hàn, Tô Ảnh cũng không tức giận, giọng nói của cô ta càng thêm mềm mại như nước, “Cậu hai Lưu, nếu anh không nói chuyện, em liền coi như anh nhận lời rồi nhé! Tối nay, chỗ cũ, chúng ta không gặp không về.”

Nói xong lời này, Tô Ảnh hài lòng thoả nguyện mà cúp điện thoại.

Lưu Thiên Hàn vừa rồi không nói chuyện, không phải vì anh biến thành kẻ câm, mà là anh thật sự cảm thấy lời Tô Ảnh vừa nói chẳng hiểu ra sao, anh chỉ muốn kêu cô ta cút.

Cái gì mà cô ta là người phụ nữ của anh?!

Càng quan trọng hơn là, anh bây giờ đang dán vào mặt Nhan Nhã Tịnh gần như vậy, điện thoại của anh cách tai của Nhan Nhã Tịnh vô cùng gần, những lời Tô Ảnh nói trong điện thoại, Nhan Nhã Tịnh nghe đến rõ ràng rành mạch.

Anh bây giờ không có tâm trạng đối đáp với người phụ nữ không hiểu ra sao như Tô Ảnh, anh chỉ muốn đừng để hiểu lầm của Nhan Nhã Tịnh đối với anh càng lúc càng nhiều.

Anh còn chưa nghĩ xong nên dùng từ ngữ thế nào để giải thích với Nhan Nhã Tịnh, tiếng cười lạnh của cô đã truyền vào tai anh, “Chỗ cũ? Anh hai, anh với Tô Ảnh còn có chỗ cũ cơ đấy! Rất không tệ nha!”

“Thế nào, tối nay các người tính ở chỗ cũ của các người sao?”

“Nhan Nhã Tịnh, không có chỗ cũ!”

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, tiếp tục nói từng câu từng chữ, “Anh cũng chưa từng chạm vào Tô Ảnh. Tối hôm đó, Tô Ảnh đích thực có vào văn phòng của anh, nhưng cô ta cuối cùng đã bị anh ném ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play