CHƯƠNG 1274

Cô kìm nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, sụt sịt, ấn vào tin nhắn thoại: “Không phải con gián bất bại mà là chiến binh! Chiến binh nhí, cố lên!”

Tống Hân Nghiên cất điện thoại di động đi, sau đó ôm laptop lên giường, xem lần lượt những bức ảnh chụp hiện trường cháy nổ.

Cô phóng to từng bức ảnh đến phạm vi tối đa pixel cho phép, hết sức tỉ mỉ, không bỏ lỡ một ngóc ngách nào.

Xem hết một vòng, thì ra rất nhiều chi tiết ở hiện trường không mấy chú ý đến đều đã hiện ra cả.

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên trở nên trầm trọng…

Trong khoa nhi bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn mở tin tức trên điện thoại ra xem.

Do ảnh hưởng của vụ cháy nổ, giá cổ phiếu PL đã chuyển màu xanh đến tận đáy ngay lúc mở cửa, những tin tức tiêu cực cũng ùn ùn xuất hiện, hết tin này đến tin khác nổ ra.

Người đàn ông xem mà chau đôi mày kiếm lại, bực bội mắng mỏ: “John đi đâu mất rồi!”

Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chúc Minh Đức: “Bên phía PL phản ứng thế nào? Điều tra nguyên nhân cháy nổ đến đâu rồi?”

Có được bài học trước đó, lần này Chúc Minh Đức đã biết ý hơn.

Mặt anh ta cúi gằm, lắc đầu: “Sếp, tôi bận lắm. Việc của bản thân trong công ty mình còn làm không xuể, thời gian đâu quan tâm chuyện của PL.”

Tưởng Tử Hàn cực kì tức giận, giọng mắng lạnh tanh: “Tôi nuôi đám trong phòng thư ký toàn những người vô tích sự à mà cần cậu tự mình làm tất cả? PL còn có cổ phần của tôi trong đó đấy. Làm trợ lý đặc biệt mà nghiệp vụ thông thường cũng không quan tâm. Tôi cần cậu làm gì nữa!”

Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.

Người không cho quan tâm là sếp, bây giờ mắng anh ta không quan tâm cũng là sếp.

Kiểu gì cũng sai. Anh ta khổ quá đi mất!

Chúc Minh Đức giận lắm nhưng không dám nói, chỉ uất ức đưa đầu ra chịu mắng.

Từ sau khi sếp bị thương, trí nhớ rối loạn đã đành, còn cái tính cách này thì thật sự mỗi ngày một tệ hại.

Cứ tiếp tục thế này, anh ta đoán mình sẽ phát điên mất…

Ngày hôm sau.

Người được tổng công ty của PL cử đến vừa tới đã thông báo mở cuộc họp.

Đường Vũ Diệp dẫn theo Tống Hân Nghiên cùng đi về phía phòng họp.

Vừa đi cô ấy vừa dặn trước Tống Hân Nghiên: “Người được tổng công ty cử đến là tổng giám đốc quản lý khu vực nước Z, là một người nước Z cực kỳ nghiêm túc, tên là Trương Tấn Tài. Người này chưa già, chắc khoảng ngoài ba mươi, nhưng nghiêm khắc đến mức biến thái. Nghe nói từ khi vào công ty thì chưa khen ai bao giờ. Chẳng những không khen ai mà phê bình người ta cũng chưa bao giờ khách sáo cả.”

Đường Vũ Diệp thở dài, hạ thấp giọng nói: “Lần này, chỗ chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, chắc mặt sếp Trương phải dài như cái bơm. Lát nữa mà anh ta có nói gì không lọt tai, mắng mỏ người khác ghê gớm, khó nghe quá thì em cứ vào tai này ra tai kia. Em đừng sợ, trên chúng ta còn có John nữa cơ mà. Mọi chuyện đã có anh ta.”

“Ừ.” Tống Hân Nghiên thì thầm đồng ý, cúi gằm đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play