CHƯƠNG 1275
Đường Vũ Diệp nghiêng đầu sang liếc nhìn cô: “Trông mặt em không được ổn lắm, có phải là về nhà không nghỉ ngơi gì không? Mất ngủ à?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải. Tại đêm qua ngủ hơi muộn thôi.”
Thấy cô không muốn nói, Đường Vũ Diệp cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người vào phòng họp.
Tính cả Tống Hân Nghiên lẫn Đường Vũ Diệp thì mười mấy quản lý cấp cao trong công ty không một ai vắng mặt.
Đúng là có một thanh niên có gương mặt lạ lẫm, mang khí thế hùng hổ đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Đó là Trương Tấn Tài.
Anh ta lật xem tài liệu với vẻ mặt lạnh tanh, nhìn quanh phòng họp: “Mọi người đến đông đủ cả rồi à?”
“Vâng.” John ngồi phía dưới anh ta, mặt mày nhợt nhạt, còn bị khí thế nghiêm nghị của Trương Tấn Tài chèn ép, nom bộ dạng giống hệt một thằng nhóc sai vặt.
Cuộc họp bắt đầu.
Đầu tiên, John báo cáo về tình hình điều tra mới nhất.
“… Đã điều tra nhiều lần, đích thực là do áp suất quá lớn gây ra. Hơn nữa, kiểm tra cho thấy một khi áp suất vượt quá 10% áp suất tiêu chuẩn, nếu mở nắp ngay mà không giảm áp thì sẽ phát nổ. Nguyên nhân gây ra vụ nổ là do có nhân viên không hiểu tình hình, cứ thực hiện thao tác như vậy nên mới gây ra cháy nổ…”
Trương Tấn Tài đập thẳng tập tài liệu trong tay lên bàn họp.
Đánh “bộp” một tiếng.
Âm thanh không lớn, nhưng lại tạo ra hiệu ứng chấn động trong phòng họp vốn đang yên tĩnh.
Gương mặt dường như không biết cười bẩm sinh của anh ta sa sầm xuống: “Nghe các anh chị nói như thế, ý là trách dung dịch gốc mà tổng công ty gửi đến có vấn đề à?”
Tất cả mọi người đều im phăng phắc, không ai dám tiếp lời.
John đang báo cáo trầm mặc mất mấy giây: “Chúng tôi tin tưởng vào tổng công ty. Cho nên mỗi lần nguyên liệu, dung dịch gốc vận chuyển đến đều đem ra sử dụng trực tiếp luôn.”
Trương Tấn Tài lạnh lùng trừng mắt: “Lô nguyên liệu tổng công ty gửi cho các anh chị cũng đồng thời gửi đến tám chi nhánh trên toàn thế giới. Những nơi khác đều không có vấn đề gì, chỉ có chỗ các anh chị đây là xảy ra chuyện! Không có khả năng tìm ra vấn đề thì đừng đổ lỗi! Đưa bằng chứng ra đây! “
John cau mày, đôi mắt xanh như băng trông càng lạnh lùng hơn.
Anh ta hơi khó chịu, mang theo vẻ bất bình hỏi ngược lại Trương Tấn Tài mà không hề sợ sệt: “Anh là thanh tra do tổng công ty cử đến, chúng tôi không tìm ra được vấn đề đấy, anh tìm đi!”
Ánh mắt không ai nhường ai của hai người va vào nhau giữa không trung, ánh lửa vô hình tóe ra bốn phía.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều ước sao mình không thể thu nhỏ lại làm nền được, tốt nhất là chưa từng xuất hiện ở nơi này.