CHƯƠNG 1273
Hai người gọi cả Tống Dương Minh đến. Họ khui rượu ra.
Ban đầu Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh còn lo rằng Tống Hân Nghiên sẽ sa sút tinh thần, nhưng giờ lại thấy cô ăn uống ngon lành, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Khương Thu Mộc sợ cô giả vờ cho họ yên tâm, bèn gắp cho cô ít thức ăn, ướm hỏi: “Nghiên, về đến nhà rồi thì cứ thoải mái, không việc gì phải căng thẳng đề phòng nữa đầu.”
Tống Hân Nghiên nuốt thức ăn trong miệng, thản nhiên đáp: “Tớ thật sự không sao hết. Bây giờ tội nghiệp nhất là những công nhân viên vô tội đã hy sinh và bị thương, cả gia quyến của họ nữa.”
Cô dừng lại một thoáng, sau đấy giọng nói trầm hẳn xuống: “Hiện giờ đáng lý ra tớ cũng không nên căng thẳng hay thả lỏng. Lúc này điều tớ cần nhất là bình tĩnh. Tớ không có tư cách để suy sụp.”
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh nhìn nhau. Trong đôi mắt hai người đều thấy được nỗi xót xa, nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Có điều họ biết rằng, chắc Tống Hân Nghiên đã có cách rồi.
Dùng bữa xong.
Khương Thu Mộc giúp dì thu dọn bát đũa.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vào phòng sách một mình.
Cô kể lại vắn tắt chuyện hôm nay gặp Dạ Vũ Đình, và những tin tức có được từ anh ta cho Tống Dương Minh.
Tống Dương Minh sửng sốt, sau đó chau mày lại: “Nếu như việc này đúng là do Tống Thanh Hoa gây ra thì bà ta đã thực sự đi quá giới hạn rồi!”
Dù gì Tống Thanh Hoa cũng là cô ruột của Tống Dương Minh nên ban đầu Tống Hân Nghiên còn hơi lo lắng.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy, rồi nghĩ về chuyện Tống Thanh Hoa đã làm, cộng thêm tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh mà người anh được luyện rèn trong quân đội, cô đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
“Anh, chuyện này vẫn cần anh giữ bí mật giúp em. Nếu Tống Thanh Hoa muốn đối phó với em thật, hoặc là có mục đích khác lớn hơn, em sợ đây mới chỉ là bắt đầu. Càng nhiều người biết thì sẽ càng nhiều người rơi vào nguy hiểm. Vì sự an toàn của tất cả mọi người, chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra chuyện này thôi.”
Tống Dương Minh gật đầu tán thành: “Em quá nổi bật. Đừng nhúng tay vào việc này nữa, để anh lo.”
Dặn dò xong, anh ấy vội vàng rời khỏi.
Lúc Khương Thu Mộc bưng hoa quả đi vào, thấy căn phòng trống trải thì tràn đầy thất vọng.
Buổi tối, Cố Vũ Tùng gửi cho Tống Hân Nghiên một đoạn clip.
Là clip ghi hình Tưởng Minh Trúc.
Mu bàn tay cô nhóc vẫn đang đặt kim truyền, trên giường bệnh kê thêm một cái bàn, đầy bàn là suất ăn trẻ em được đặt riêng.
Trong clip, cô bé vừa vui vẻ ăn uống vừa nói với giọng trẻ con: “Tống Hân Nghiên, không được khóc đâu đấy nhé. Bây giờ con đã khỏe rồi, có thể ăn uống được rồi. Có ốm cũng không liên quan gì đến mẹ đâu. Còn nữa, không cần phải lo lắng, máu của mẹ đang chảy trong người con mà. Mẹ con mình bây giờ là một rồi. Con sẽ giống như mẹ, làm một con gián bất bại…”
Cô nhóc nói năng đơn giản bình tĩnh, nhưng Tống Hân Nghiên nghe xong, hai mắt lại đỏ hoe.