CHƯƠNG 1263
Hàng mày anh tuấn của Tống Dương Minh hơi cau lại, nhưng nét mặt lại không thay đổi gì: “Miệng của người khác, chúng ta không quan tâm bọn họ thích nói thế nào. Huống hồ sự thật ra sao cũng không phải do bọn họ quyết định.”
“Đạo lý này không sai, nhưng những kẻ ấu trĩ trên mạng…”
Khương Thu Mộc còn chưa nói hết đã thấy Cố Vũ Tùng bước ra từ bên trong.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng tới đón, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Ánh mắt Cố Vũ Tùng dừng lại trên khuôn mặt Khương Thu Mộc, sau đó mới ra dấu OK với hai người: “Đừng lo lắng, bọn họ không sao cả. Những người đi vào nên nói thì cũng đã nói, bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra thu thập chứng cứ. Trước khi chưa có bằng chứng thì không ai dám bắt bọn họ.
Tống Hân Nghiên nắm lấy tay cô ấy, khóe miệng rướn lên nụ cười mỏi mệt: “Lấy lời khai bình thường ở xã hội pháp trị thôi mà, sao cậu hỏi lại như thành ra xã hội đen thế?”
Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dù gì không sao là được.”
Tống Hân Nghiên nhìn về phía Tống Dương Minh: “Anh, để anh phải theo em chịu đựng suốt đêm làm anh vất vả quá rồi, lát nữa để Thu Mộc đưa anh về nghỉ ngơi. Em muốn cùng vài vị lãnh đạo về công ty trước tiến hành kiểm tra nội bộ, sau đó bàn bạc chuyện giải quyết sự cố và những công việc tiếp theo.”
Tống Dương Minh gật đầu: “Không cần lo lắng cho bọn anh, em cứ làm việc của mình đi.”
Giữa ba người họ, hoàn toàn không có chỗ thừa cho người khác chen vào.
Cố Vũ Tùng nhìn Khương Thu Mộc, rồi lại nhìn Tống Dương Minh hừng hực khí thế anh hùng đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi nghẹn lại, trên mặt cũng xanh mét.
Ở một bên khác.
Trợ lý Owen của John là một người Mỹ cao to tóc vàng da trắng, đang chờ sẵn ở bên ngoài.
Anh ta đã chờ ở bên ngoài rất lâu.
John vừa bước ra, anh ta đã lập tức bước lên, nghiêm túc cẩn thận báo cáo: “Mới vừa nhận được tin từ tổng công ty, ngày mai người bên tổng công ty cử tới sẽ đến, bảo anh hãy báo cáo tình hình cho tốt, còn đặc biệt dặn dò bắt buộc phải biết được chân tướng sự thật cùng với nguyên nhân gây ra vụ tai nạn, nếu không…”
Nét mặt John càng thêm u ám sau một đêm lạnh lẽo: “Nếu không thì sao?”
Owen nuốt nước miếng, kinh hãi nói: “Nếu không thì bảo anh chuẩn bị bảng tự nhận trách nhiệm rồi từ chức.”
“Mẹ nó, còn bắt tôi tự nhận trách nhiệm rồi từ chức!”
John không nhịn được mà chửi tục, trong đôi mắt xanh lam hiện lên vẻ tức giận: “Không tin tưởng tôi như vậy thì thu hồi chức vụ luôn đi, còn điều tra làm chó gì nữa!”
Anh ta vừa mắng vừa tháo cà vạt xuống.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty đứng phía sau không dám thở mạnh.
“Bây giờ không phải là lúc để nổi giận hay trách móc.”
Cố Vũ Tùng tiến lên an ủi, lại hạ giọng nói: “Phải tự mình điều tra sự thật trước khi có kết quả điều tra của phía cảnh sát.”
Đối diện với ánh mắt nặng nề của anh ta, John khẽ chửi thề một tiếng rồi dặn dò: “Về công ty.”
Tài xế lái xe đến đây.
Khi đoàn người đang chuẩn bị lên xe, không biết phóng viên từ đâu xuất hiện, lao đến như ong vỡ tổ.