CHƯƠNG 1262
“Trở về công ty.” Anh tức giận thốt ra ba chữ rồi bỏ đi.
Nhưng chưa đi được hai bước, trái tim đột nhiên nhói đau.
Giống như có vô số mũi kim đâm lên, chằng chịt khắp nơi, đau đến mức khiến anh không thở nổi.
Mồ hôi lạnh đồng loạt túa ra.
Bước chân Tưởng Tử Hàn lảo đảo, một tay vịn lên tường, tay kia ôm ngực, hơi khom người hít thở hổn hển.
Chúc Minh Đức bị dạy dỗ cho mặt mày xám xịt đang cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy sếp của mình đứng khựng ở đó.
Anh ta ngẩng đầu lên, lập tức sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng chạy tới đỡ anh: “Là đau dạ dày hay là đau tim?”
Dạo gần đây, tình trạng này xảy ra rất nhiều lần với Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn đau đến mức thần trí hỗn loạn, nhưng trong đầu lại xuất hiện giọng nói và dáng điệu của Tống Hân Nghiên, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Lúc cười, lúc khóc, lúc giận, lúc đau lòng…
Ngổn ngang lộn xộn, vô số biểu cảm, giống như các ký tự rời rạc, hiện ra từng cái từng cái một.
Tưởng Tử Hàn cắn chặt răng, kiềm chế đến mức thái dương nổi gân xanh.
Anh tức giận hất bàn tay Chúc Minh Đức đưa tới, siết chặt vạt áo của anh ta chất vấn: “Có phải Tống Hân Nghiên đã hạ bùa mê trong đầu tôi hay không? Rốt cuộc cô ta đã hạ bùa mê gì, tại sao cứ như âm hồn bất tán, thỉnh thoảng lại xuất hiện rồi tra tấn tôi như thế!”
Chúc Minh Đức: “!”
Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tưởng Tử Hàn gầm lên chất vấn một trận, sau đó đẩy Chúc Minh Đức ra, đè nén cảm giác đau nhức kia. Mặt mày anh âm u tái nhợt, sải bước đi vào thang máy.
Chẳng lẽ những lời bọn họ nói đều là thật?
Trí nhớ của anh thật sự đã xảy ra vấn đề ư?
…
Cửa đồn cảnh sát.
Sáng sớm Khương Thu Mộc mới rời giường đã nhận được tin tức, cô ấy cũng vội vàng chạy tới.
Xe của Tống Dương Minh đậu ở bãi đỗ xe trước đồn cảnh sát.
Lúc này anh ấy đang dựa vào thân xe, ánh mắt thất thần nhìn vào cửa đồn cảnh sát.
Khương Thu Mộc nhìn thấy anh ấy, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy bước nhỏ tới: “Anh Dương Minh, Hân Nghiên đâu rồi? Cậu ấy vẫn chưa ra sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ấy vừa mở miệng là hỏi liên tiếp, vô cùng sốt ruột.
Tống Dương Minh mỉm cười trấn an cô ấy: “Đừng lo lắng, không liên quan gì đến Hân Nghiên, em ấy chỉ hợp tác điều tra theo thủ tục thôi.”
“Sao có thể không lo được chứ.”
Khuôn mặt thanh tú của Khương Thu Mộc nhăn lại đầy vẻ lo lắng: “Bây giờ trên mạng đã rối tung cả lên rồi. Cũng không biết là tên khốn nào tung tin tức, nói là Hân Nghiên vì thành tích, vì tiền mà ép công nhân tăng ca, dẫn tới mệt mỏi, cho nên mới xảy ra chuyện…”