CHƯƠNG 1239
Khuôn mặt của Sở Thu Khánh bị đánh lệch qua một bên, hai má nóng bừng đau rát.
Cô ta che bên mặt bị đánh, trong ánh mắt không thể tin được kia chứa đầy tủi hờn và khó hiểu.
“Tử Hàn… Tại sao?” Sở Thu Khánh nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn đỏ bừng tức giận, bàn tay đánh người nóng rát như phải bỏng.
Cảm giác đó, giống như một cái bàn là trực tiếp là lên trái tim anh.
Đúng vậy, tại sao?
Rõ ràng Sở Thu Khánh mới là… vợ của anh.
Thế nhưng…
Anh sững sờ, ánh mắt hơi mờ mịt, bàn tay buông xuống bên hông vô thức siết chặt lại.
“Tử Hàn!”
Mộ Kiều Dung kinh ngạc hét lên, vội vàng xông tới bảo vệ Sở Thu Khánh: “Thu Khánh là vợ của con, tại sao con có thể đánh con bé?”
Là chất vấn, nhưng lại không có sự tức giận.
Bà ta quay mặt lại nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt giận dữ, lời nói thành khẩn nhưng giọng điệu lại vô cùng chua ngoa: “Cô Tống, coi như tôi cầu xin cô đấy, cách xa người nhà của tôi một chút đi. Con trai tôi, cháu gái tôi, mỗi lần có dính líu gì tới cô thì không bị thương cũng sẽ ngã bệnh. Mọi người đều là người có mặt mũi, tại sao phải dây dưa bất chấp sĩ diện như vậy? Ầm ĩ náo loạn quá cũng không tốt cho ai cả!”
Tống Hân Nghiên tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt Mộ Kiều Dung.
Năm tháng thật sự rất ưu ái người phụ nữ này, gần năm mươi tuổi nhưng dáng điệu thướt tha lại giống như chỉ mới ngoài ba mươi.
Chỉ là… tâm địa lại quá ác độc!
Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng, lửa giận và thù hận trong lòng ngùn ngụt như muốn trào ra.
Mộ Kiều Dung bị Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm đến mức co rúm lại: “Cô…”
“Tốt nhất là bà im miệng ngay đi!”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Một tội phạm giết người thì có tư cách gì cầu xin tôi? Có tư cách gì để bảo tôi buông tha!”
Sắc mặt Mộ Kiều Dung lập tức thoắt xanh thoắt trắng, mặt mũi tức giận quay sang nhìn con trai: “Tử Hàn, con nhìn xem, đây chính là người phụ nữ mà con bảo vệ đấy!”
Đôi mắt trong veo của Tống Hân Nghiên cũng lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn trở nên phức tạp, giống như mới hồi phục tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.
Vẻ mờ mịt trong mắt rút đi, lại trở nên lạnh lẽo và tức giận lần nữa.
“Ha!” Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Tốt nhất là anh cũng nên ngậm miệng lại đi!”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Khốn nạn! Người phụ nữ này quá kiêu ngạo!
Tưởng Tử Hàn vô cùng phẫn nộ.
Không chờ anh lên cơn, Tống Hân Nghiên đã hờ hững xoay người, dứt khoát cách xa mấy bước. Cô đứng ở bên kia cửa phòng cấp cứu, vạch rõ ranh giới với mấy người Tưởng Tử Hàn.