CHƯƠNG 1238
Tống Hân Nghiên kiễng chân bóp cổ Tưởng Tử Hàn!
Bàn tay của Sở Thu Khánh rơi vào khoảng không.
Tống Hân Nghiên đè Tưởng Tử Hàn lên tường, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy thù hận và giận dữ của cô đỏ lên sắc bén: “Tốt nhất là anh nên cầu nguyện tình huống lần này của Minh Trúc không phải do có người cố tình gây ra! Nếu không tôi sẽ không để yên cho người ba vô trách nhiệm như anh đâu!”
Cô cắn răng, há miệng thở dốc: “Tưởng Minh Trúc đúng là gặp vận xui tám đời mới gặp một người ba đốn mạt hồ đồ như anh! Cũng không biết mẹ đẻ của con bé đã làm chuyện thất đức gì mới cùng một người cặn bã như anh sinh ra con bé! Tôi thật sự cảm thấy buồn thay cho cô gái đó đấy, thế mà lại để mặc con gái theo anh, để con bé thiếu sự đồng hành và thương yêu, lớn lên mà không hiểu gì! Cũng bởi vì những chuyện hư hỏng của anh mà chịu tổn thương hết lần này đến lần khác… Nếu đây là con gái của tôi, tôi cũng không nhịn được mà bật nắp quan tài!”
Tống Hân Nghiên tức đỏ mắt, nếu như ánh mắt hữu hình, thì giờ phút này cô đã phanh thây xé xác Tưởng Tử Hàn từ lâu rồi!
“Tưởng Tử Hàn, con mẹ nó rốt cuộc anh lấy đâu ra tư cách, lấy đâu ra tự tin để tức giận với tôi? Bà đây không so đo với anh là bởi vì không muốn biến mình thành người thiểu năng giống như anh!”
Tất cả mọi người ở đây đều bị sốc trước khí thế của Tống Hân Nghiên.
Tưởng Minh Triết cũng sốc đến mức quên cả khóc, Sở Thu Khánh sửng sốt đến mức quên thu bàn tay bắt hụt lại, Mộ Kiều Dung thì sốc đến mức trợn trừng mắt, hoàn toàn không dám tin.
Ngay cả bản thân Tưởng Tử Hàn cũng sửng sốt.
Khoảnh khắc Tống Hân Nghiên khống chế anh, trái tim anh không còn đau đớn khó thở nữa, nhưng vẫn rất khó chịu.
Ánh mắt sắc bén như vậy, vẻ mặt lạnh lùng như vậy, trong lúc vô tình dường như đã hợp lại với một hình ảnh nào đó trong tâm trí anh.
Anh muốn ngẫm nghĩ thật kỹ, nhưng đầu óc dường như có một mũi kim đâm vào, đau đến không thể chịu đựng nổi.
Ánh mắt lạnh lùng và giận dữ của hai người giao nhau, chém giết nhau giữa không trung, cảm giác ngột ngạt xung quanh tăng mạnh.
Bỗng chốc, bên ngoài phòng cấp cứu không còn tiếng động, chỉ còn lại từng tiếng thở hổn hển thức giận của hai người.
Mấy giây sau, Sở Thu Khánh tỉnh táo lại.
Cô ta tức giận hét lên: “Tống Hân Nghiên, cô điên rồi, mau buông tay ra!”
Bàn tay của cô ta vồ tới tát mạnh vào mặt Tống Hân Nghiên: “Tử Hàn là chồng tôi, Minh Trúc là con của chúng tôi, liên quan gì tới cô. Cô là người ngoài, có tư cách gì để lấy chuyện của Minh Trúc ra thách thức chúng tôi!”
Thấy cái tát sắp rơi trúng mặt Tống Hân Nghiên, ánh mắt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Gần như vô thức, anh nhanh chóng đẩy Tống Hân Nghiên ra, cũng mạnh mẽ bắt lấy bàn tay Sở Thu Khánh đánh tới.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.
“Chát!”
Tay kia của Tưởng Tử Hàn đã vung lên, tát vào mặt Sở Thu Khánh một cái thật vang!
Xung quanh im phăng phắc, mọi người đều sững sờ trước sự thay đổi bất ngờ này.