CHƯƠNG 1240
Tưởng Tử Hàn lại càng tức giận.
Tưởng Minh Triết thấy trên người chú nhỏ của mình tản ra hơi thở người lạ chớ đến gần, sau đó lại nhìn Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung hoàn toàn xa lạ. Theo bản năng, cậu bé đuổi theo bước chân của Tống Hân Nghiên.
Một lớn một nhỏ, tay nắm tay, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mà phức tạp. Bỗng chốc, tất cả lửa giận trong lòng đều không phát ra được.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung bị hai người hoàn toàn phớt lờ thì mặt đầy giận dữ, đáy mắt đè nén hận thù.
Đúng lúc này, Cố Vũ Tùng vội vàng chạy đến.
Bầu không khí ở đây có áp suất thấp như sắp đóng băng, trông có vẻ không được tốt lắm.
Anh ta thông minh không hỏi nhiều, vội vàng kéo Tưởng Tử Hàn chạy: “Anh Hàn, sao anh còn ở đây. Nhanh lên, thay quần áo rồi đi vào.”
Hai người vừa định đi, cửa phòng cấp cứu đã mở ra từ bên trong.
Có y tá bước ra.
Tống Hân Nghiên vội vã tiến lên: “Y tá, con bé sao rồi?”
Y tá nhìn mọi người xung quanh: “Cô bé nôn rất nhiều máu, kết quả kiểm tra cho thấy dạ dày và thực quản vẫn còn đang tiếp tục rỉ máu bên trong. Bây giờ nhất định phải truyền máu cho con bé. Nhưng mà…”
Trái tim mọi người bị hai chữ nhưng mà siết chặt.
Cố Vũ Tùng và Tưởng Tử Hàn đã dừng bước cũng vội vàng chạy trở về: “Nhưng mà cái gì?”
Y tá đành nói: “Cô bé mang máu gấu trúc, nhóm máu A Rh-. Trong ngân hàng máu của bệnh viện chúng tôi đã không còn máu hiếm nữa, trung tâm máu hiện cũng đang thiếu…”
Cô ấy nhìn về phía mọi người: “Thành viên nào trong gia đình có nhóm máu A Rh-?”
Xung quanh yên lặng như tờ.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn tái nhợt.
Trái tim Cố Vũ Tùng cũng đập thình thịch, vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên lập tức vội vàng bước lên, vén tay áo: “Tôi! Tôi thuộc máu hiếm! Cơ thể tôi cũng khỏe mạnh không có bệnh tật gì, tôi có thể truyền máu cho con bé.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Y tá lập tức xúc động, nắm tay Tống Hân Nghiên: “Mau lên, đi xét nghiệm máu với tôi.”
Tưởng Minh Triết hiểu chuyện buông tay ra.
Tống Hân Nghiên đi theo y tá, đầu không hề ngoảnh lại.
Trong đầu Cố Vũ Tùng như có thứ gì đó chợt lóe lên.
Nhưng tới lúc anh ta cố gắng suy nghĩ thì lại không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
Chỉ là không biết tại sao, vào lúc này, trái tim anh ta bỗng dưng đập nhanh một cách vô cớ.
“Anh… Anh Hàn, chúng ta cũng đi mau lên.”
Cố Vũ Tùng không hiểu mình kích động vì điều gì, anh ta sờ tay lên ngực, sau đó kéo Tưởng Tử Hàn mặt mày phức tạp đi thay quần áo.