Doãn Ái thuộc top người cuối cùng nộp bài sát giờ, cô đem tranh đang dần khô màu vẽ để lại, thu tất cả đồ vào cái túi nhỏ, nộp lại mã định danh rồi chuẩn bị rời đi.

Dọc đường hành lang tối om, chân cô đảo vội qua đoạn này, gấp rút đến chỗ làm thêm.

“ Tiểu Ái.”

Tiếng gọi phía sau lưng giật ngược cô lại, giọng nói quen thuộc như có ma lực, tim cô cũng chệch đi một nhịp. Cô quay đầu, Dịch Phàm dù ở đâu cũng mang khí chất lấn áp người khác, cô đứng đối diện với anh, không còn thấy được sự ấm áp nữa, chỉ thấy mình quá hèn mọn.

“ Dịch Phàm, lâu ngày không gặp, anh khỏe chứ?”

Doãn Ái như một cái máy được lập trình sẵn, mấy câu thoại cứng ngắc như nét chì của cô. Thật không ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này, cô đã từng nghĩ, khi gặp lại anh, cô có thể sống vui vẻ, thoải mái đối đầu với anh, nhưng hiện thực quá phũ phàng.

“ Tiểu Ái, em vẫn giữ lời hứa của chúng ta?”

Cô nắm chặt tay, khóe miệng cười còn xấu hơn khóc.

“ Em thiếu tiền.”

Tay Dịch Phàm nắm chặt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ đau lòng, một cỗ tức giận từ đâu xông đến.

“ Năm đó tiền nhà anh cho em rất nhiều, đủ để em học đại học rồi, em chật vật ở đây làm gì?”

Giọng anh như đang nổi nóng, Doãn Ái thấy cả người đều đau đớn, cảm giác lòng như bị đá nặng đè xuống, nước trong mắt chờ trực trào ra.

“ Tôi đi trước…”

Doãn Ái quay người muốn đi, cô không muốn rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh ta nữa. Dịch Phàm không cam lòng, anh kéo tay Doãn Ái, lôi cô vào góc khuất trên hành lang. Nếu người ngoài đi qua cũng không thấy.

“ Anh…”

Cô hoảng sợ giãy dụa, Dịch Phàm cô quen không giống như lúc này, anh bây giờ như muốn phát tiết lên người cô. Tay Dịch Phàm giữ lấy người Doãn Ái, mặc kệ cô đánh anh, môi nóng bỏng vẫn di chuyển xuống cổ cô.

“ Em mà hét lên sẽ có người nghe thấy đấy.”

“ DỊch Phàm, bỏ tôi ra, có cần tôi nhắc cho anh nhớ chúng ta chia tay rồi không?”

“ Anh chưa nói chia tay.”

Doãn Ái cười lạnh, anh không nói chia tay, năm đó anh rời đi không nói với cô một tiếng nào, bây giờ quay lại liền muốn cô cun cút đến cạnh anh, Dịch Phàm cho rằng cả thế giới đều xoay quanh anh sao.

“ Tiểu Ái, anh quả thật vẫn không thể quên em.”

Cô rùng mình, tay Dịch Phàm đã chạm vào bụng cô, nóng bỏng như lửa.

“ Dịch Phàm, muốn phụ nữ thì nên đến khách sạn, anh ở đây cũng đừng có làm càn.”

Có tiếng nói phía sau, Doãn Ái mặt trắng bệch, cổ áo của cô bị mở rộng, thấp thoáng có thể thấy áo ngực màu trắng bên trong. Dịch Phàm che lại cho cô, quay lại nhìn tên phá đám phía sau.

“ Lục thiếu, anh đến thật không đúng lúc.”

“ Là không đúng đoạn gay cấn sao?”

Lục Tiêu Ngạn khẽ câu lên, ánh mắt nhìn Doãn Ái, cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể cắn lưỡi chết tại chỗ.

“ Nếu anh đến muộn chút nữa thì sẽ có cảnh hấp dẫn hơn đấy.”

Doãn Ái chỉnh sửa xong, cô chạy ra khỏi chỗ này, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cổ họng đắng ngắt, sau ba năm gặp lại, người cô yêu lại ra sức nhục nhã cô.

Cô chạy ra đường lớn, trong túi chỉ còn tiền lẻ, tự nhiên lại cảm thấy ấm ức. Chỗ này ra đến bến xe bus rất xa, xung quanh taxi đắt đỏ, tiền của cô chẳng đủ. Phía sau thấy Dịch Phàm đang ung dung đi đến, Doãn Ái cắn răng đi bộ.

Trạm xe bus trước mặt, vừa lúc xe đến, cô chạy nhanh vào xe, cả người hơi dựa vào cửa sổ. Cô tự nhủ, 3 năm qua không phải đã quên rồi sao, chỉ là gặp lại quá bất ngờ nên mới nhạy cảm như vậy, người ta cũng chẳng còn

tình cảm gì với cô.

Hôm sau, đúng 7 giờ tối cô có mặt ở Vãn Cảnh, đây là buổi làm cuối cùng của cô rồi, số tiền bao và lương theo giờ nhiều bằng 2 phần 5 tiền lương một năm, thêm tiền tiết kiệm nữa là đủ tiền ghép tủy.

Quản lý đã biết từ trước, trực tiếp đưa cô lên phòng bao của Lục Tiêu Ngạn, còn cố tình không để cô mặc đồng phục nhân viên. Lục Tiêu Ngạn ngồi trong phòng, dưới ánh đèn xanh đậm lại càng thêm quyến rũ, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong cốc.

“ Lại đây, chúng ta chúc mừng một phen.”

Doãn Ái hơi ngạc nhiên, cô vẫn đi đến ngồi cạnh anh ta.

“ Chúc mừng gì chứ?”

“ Hôm nay em vừa nhận học bổng đúng không?”

Hóa ra là chuyện này, 3 năm học ở Hoa Thành cô đều được học bổng, không thể nói là không đáng chúc mừng, nhưng dường như ai cũng coi đó là chuyện thường, trưởng khoa Kinh tế còn quen luôn cả mặt cô.

Anh ta là người đầu tiên nói với cô câu này, trừ Bạch Nhạc, bạn thân cô.

“ Có muốn đến Bác Á thực tập không?”

Cô nhìn anh ta, sinh viên năm 3 đều bắt đầu đi thực tập, cô cũng đang chuẩn bị hồ sơ, nếu được vào Bác Á thì không phải sự nghiệp đầy hoa hay sao.

“ Bác Á tuyển thực tập sinh rồi sao?”

“ Tôi thích thì đương nhiên có thể. Nếu em làm tôi hài lòng, bộ phận nào tùy em chọn.”

Vẫn là điều kiện này, cô không muốn. Cô muốn vào bằng chính sức mình, nếu không được thì bắt đầu từ công ty nhỏ cũng không sao.

“ Doãn Ái, làm tình nhân của tôi, sự nghiệp, tiền tài, tôi sẽ nâng đỡ em, giúp em đạt đến đích mà sinh viên khác đỏ mắt ghen tị.”

Có người giúp đỡ quả thật rất tốt, nhất là với người một thân một mình như Doãn Ái. Nhưng giả sử cô đồng ý, nếu ngày nào đó anh ta chán cô, không phải mọi thứ đều tan thành mây khói sao.

“ Lục thiếu, tôi muốn dùng thực lực của mình đứng lên, chỉ có vậy mới vững chắc.”

Lục Tiêu Ngạn khẽ cười, Doãn Ái quá ngây thơ, cô muốn công bằng, dù ở Vãn Cảnh làm việc được mấy tuần nay, cô vẫn chẳng ngộ ra điều gì.

“ Tiểu Ái.”

Doãn Ái nghĩ mình nghe nhầm, cô quay lại phía sau, phát hiện Lục Tiêu Ngạn đang tiến đến gần. Cô sỡ hãi đứng dậy lại bị anh ta kéo lại lồng ngực.

“ Tiểu Ái, em quả thật rất xinh đẹp.”

Lục Tiêu Ngạn hôn lên môi cô, đầu lưỡi là vị rượu cay nồng, mạnh mẽ đảo quanh miệng cô. Doãn ÁI bị dọa cho ngơ ngẩn, đầu cô nổ lên một tiếng, lát sau mới lấy lại được ý thức, hai tay đẩy anh ta ra.

“ An..h…”

Cô sắp không thở nổi, hai tay đập mạnh vào ngực anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play