Hạng người lưu manh trong xã hội cô gặp không ít, nhưng trắng trợn như thế này thì lại là lần đầu tiên.

“ Doãn Ái, nhân lúc tôi còn hứng thú với cô, sẵn sàng bao nuôi cô, cô cũng không cần phải đỏ mắt tìm học bổng, càng không phải làm nhiều việc cùng một lúc. Để vào Hoa Thành cô cũng tốn không ít công sức đâu.”

Bị anh ta nói trúng, trái tim cô đột nhiên thắt lại. Nếu không phải vì tương lai sáng lạng hơn, cô cũng không liều mình trụ ở nơi như Hoa Thành, bây giờ chỉ mong thoát khỏi chốn thị phi đó sớm hơn.

“ Vị tiên sinh này, tôi không có nhu cầu.”

Lục Tiêu Ngạn thoáng sững sờ, lời đề nghị này với một sinh viên quá hấp dẫn, cả đời Doãn Ái đi làm cũng không bằng ở cạnh anh ta đến lúc chán, cứng đầu.

“ Lại đây.”

Lục Tiêu Ngạn lấy ra một cây bút xanh đá, bên trên còn đính kim cương sáng lấp lánh, giá trị lên đến cả trăm vạn. Anh ta kéo cô lại gần, để lại một dòng số trên tay Doãn Ái, nét chữ đẹp đẽ như đang xăm lên tay cô, ép cô phải khắc ghi.

“ Lục thiếu, anh thích nữ sinh thì nên đến trường học tìm, tôi làm ở đây, nếu không còn trong trắng anh còn hứng thú không?”

Doãn Ái vào thẳng chủ đề, miệng lưỡi sắc bén không chịu khuất phục. Lục Tiêu Ngạn khẽ cười, nếu không phải từng nhìn thấy cô ở trước đại học Hoa Thành, anh cũng sẽ không chú ý đến Doãn Ái ở Vãn Cảnh rót rượu cho anh.

Sinh viên ở Vãn Cảnh không hiếm, nhưng không phải kiểu anh thích, quá tư lợi, quá thành thục, dáng vẻ như gái bao.

“ Cô cũng chỉ đang đi tìm kẻ bao nuôi, tôi để ý đến cô, là phúc của cô.”

“ Tôi không cần, anh nên ban phát phước lành đó cho kẻ khác thì hơn. Tôi đi trước.”

Doãn Ái dứt khoát rời đi, trong mắt Lục Tiêu Ngạn cô chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nếu anh đã muốn, không có gì là không thể, từ trước đến nay, không có ngoại lệ.

……

Trời thu đẹp tuyệt, dưới con đường rợp đầy sắc cam của giảng đường, cảnh tượng dưới vòm mái đỏ rực của khu nhà Mỹ thuật trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.

Doãn Ái đi dọc theo lớp cửa kính sáng bóng, cô khẽ mím môi, người hơi cúi đi xuyên qua đám cây bụi. Trong phòng học nhỏ bẻ thơm mùi sáp, mấy trang giấy vẽ ướt màu nước, lách cách cả tiếng đục của sinh viên điêu khắc.

“ Doãn Ái, bên này.”

Góc phòng là một chàng trai cao dong dỏng, trông rất nho nhã lại lịch thiệp, cả người anh đều toát ra mùi của nắng, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Cô chạy lại góc phòng, đem tập tranh để lên bàn, ánh mắt sáng trưng nhìn Hứa An. Đây là học trưởng của khoa Mỹ thuật, tài năng lại thân thiện, Doãn Ái tình cờ quen anh khi đi dã ngoại năm nhất.

Vì không thể học Mỹ thuật nên cô thường nhờ Hứa An xem tranh, đôi lúc anh còn giúp cô bán tranh cho viện Mỹ thuật Tam Châu, tiền cũng không ít.

“ Hứa An, em nghĩ đây là tập cuối cùng rồi, hết chỗ này là đủ tiền ghép tủy rồi.”

Tiền bao cô đi làm ở Vãn Cảnh khá nhiều, lại thêm tiền làm việc ở chỗ khác, tiền bán tranh bấy lâu nay, có thể dư ra tiền thuốc.

“ Doãn Ái, chỗ tranh này nên dùng danh nghĩa của em để bán, như thế trường cũng sẽ hỗ trợ em chuyển khoa.”

Cô cần tiền, chỉ vậy thôi, ý định chuyển khoa đã không còn nữa. Doãn Ái không muốn vẽ nữa, cô cảm thấy rất mệt mỏi khi cầm bút, bức tranh của cô cũng chỉ là một màu buồn bã.

“ Em sẽ không vẽ nếu không cần thiết, cũng không chuyển khoa nữa.”

Hứa An không thể thuyết phục cô, chỉ thở dài cầm lấy tập tranh màu, cẩn thận cất vào túi.

“ Lần này viện nghệ thuật tổ chức cuộc thi “Ki ức”, em tham gia không?”

Cô hơi dao động, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu. Hứa An vui mừng đưa giấy đăng kí cho cô, còn nêu cả thể lệ cuộc thi. Doãn Ái cầm tờ giấy trên tay, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi.

Bọn họ từng hứa sẽ tham gia cuộc thi này, liệu anh ấy còn nhớ không, hay chỉ có cô mãi chấp niệm.

Hai ngày sau, ở trung tâm nghệ thuật khởi xướng cuộc thi. Doãn Ái cầm theo khung gỗ và giấy vải cứng, tập trung đứng theo số báo danh của ban tổ chức, ánh mắt đảo quanh một lượt.

“ Các thí sinh tập trung lại đi, chúng ta sẽ giới thiệu giám khảo lần này.”

Cả hội trường bỗng rơi vào trầm lặng, cô MC trên bục thanh lịch đọc qua thể lệ, liếc mắt có thể thấy đôi khuyên tai to tròn màu bạc, tố chất nghệ thuật không tồi.

“ Hôm nay, có nhà tài trợ chính của cuộc thi, Lục tiên sinh cùng cựu quán quân mùa trước, Dịch Phàm sẽ chấm điểm vòng loại.”

Doãn Ái cảm thấy tim mình nhói lên, cái tên ấy như khắc vào lồng ngực cô một lỗ, mỗi lần nghe đến đều bí bức vô cùng, hai tay cũng bất giác run rẩy.

Dịch Phàm trái ngược với vẻ lạnh lùng, mị hoặc của Lục Tiêu Ngạn, anh hòa nhã, ấm áp, giống như năm cô đi học, anh hệt như ánh nắng chiếu vào cuộc sống học đường của cô, hơn nữa, Dịch Phàm còn là bạn trai cũ của cô.

Anh phát biểu, giọng trầm ấm, anh thành công, còn cô vẫn nhếch nhác như vậy. Thật châm biếm.

Cuộc thi bắt đầu, Doãn Ái dồn toàn bộ tâm trí vào bức tranh trước mặt, nét vẽ phác thảo của cô khá cứng cáp, khung cũng đã hoàn thành được một nửa.

“ Doãn Ái, không gặp em mấy hôm, hóa ra là chạy đến đây.”

Lục Tiêu Ngạn hơi cúi xuống, cầm lấy tay của Doãn Ái, miệng nói những lời không hay nhưng tay vẫn di chuyển trên tranh của cô.

Mùi xạ hương thơm nhè nhẹ quấn quanh mũi, cô lại luôn cảm thấy mùi này lạnh lạnh.

“ Đây không phải Vãn Cảnh, Lục tiên sinh đừng quá phận sự.”

Cô nói rất nhỏ, cố gắng không khiến những người xung quanh nghi ngờ, hơn nữa, ở đây còn có Dịch Phàm.

Lục Tiêu Ngạn di chuyển tay cô, nhanh chóng phác thảo được bức tranh, thậm chí nhìn nó còn đẹp hơn một chút.

“ Thả lỏng đi, nét vẽ quá cứng.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, anh ta cuối cùng cũng rời đi. Bức tranh của Doãn Ái rõ ràng đều là màu sắc rực rỡ nhưng lại khiến người ta buồn rầu. Gam màu ấm nóng của của mùa thu so với mùa hạ còn cháy rực hơn, hệt như sự nhiệt tình năm đó cô dành cho Dịch Phàm.

Cô họa anh, trong kí ức của cô, Dịch Phàm chính là mặt trời, sau khi chuyện đó xảy ra, cô mới nhận ra một điều, càng đến gần mặt trời, cánh của cô càng cháy rụi.

Ngã rất đau, còn bị trì triết, lời miệt thị năm 17 tuổi cô nghe còn nhiều hơn cả bài giảng của thầy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play