Cửa phòng bao mở ra, không khí lạnh bên ngoài ùa vào, Doãn Ái thấy dây thần kinh của mình căng lên, càng dùng sức đẩy Lục Tiêu Ngạn ra. Lục Tiêu Ngạn rời khỏi môi cô, nhìn ra cửa đã thấy Dịch Phàm, đúng như anh ta tính toán.
Mặt Dịch Phàm thoáng ngạc nhiên, sau đó lại biến thành phẫn nộ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Hạ Tiểu Liên ôm lấy tay Dịch Phàm, cùng anh ngồi trên ghế phòng bao.
Bên trong nhộn nhịp thêm không ít, Doãn Ái vẫn bị giữ lại bên cạnh Lục Tiêu Ngạn, cô còn không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“ Tiểu Ái, lâu rồi không gặp cô, có phải bây giờ đang học Mỹ thuật không?”
Hạ Tiêu Liên niềm nở chào hỏi, trước đây cô ta chính là thanh mai trúc mã của Dịch Phàm, bây giờ được giới thiệu là người yêu chính thức.
Lòng cô khẽ nhói lên, cô không muốn trả lời nhưng vẫn cố gắng nhu hòa cười.
“ Tôi đang học khoa Kinh tế.”
Cô ta ồ một cái rồi quay sang nói với Dịch Phàm, ánh mắt sáng long lanh, đơn thuần biết bao.
“ Phàm, vậy là cô ấy quên lời hứa với chúng ta rồi.”
Doãn Ái bặm môi, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, đối diện lại vang lên giọng nói quen thuộc. Thói quen thật đáng sợ, nó dần biến thành chấp niệm, bào mòn từng tế bào trong cơ thể cô.
“ Tiểu Liên, không cần vì người như vậy mà phiền lòng.”
Anh đối xử với cô còn lạnh nhạt hơn cả người ngoài, màn tình cảm trước mặt chướng mắt cô hơn bao giờ hết. Trước đây, Hạ Tiểu Liên rất không thích cô, lúc đó còn chưa chin chắn, cô ta không thể làm gì.
Bây giờ liền trước mặt cô dương dương tự đắc. Không biết có phải do rượu vào người hay không, Doãn Ái đan vào tay Lục Tiêu Ngạn, dõng dạc nói với anh.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi muốn vào Bác Á thực tập được chứ, vị trí do tôi tự lựa chọn.”
Lục Tiêu Ngạn đoán cô bị Dịch Phàm kích động, khóe miệng khẽ cười. Thỏa mãn Doãn Ái rất đơn giản, cô quá ngây thơ, lại thực dụng, những trò trước đây chỉ làm màu cho anh xem, thực chất trong lòng đã sớm chờ ngày này.
Cô cũng giống những người trước.
“ Được, chỉ cần em muốn đều được.”
Những người xung quanh đều cười, riêng Dịch Phàm lại tràn đầy tức giận. Ngay lập tức Lục Tiêu Ngạn kéo cô rời đi, xuống thẳng bãi đỗ xe.
Chân Doãn Ái lúc này mới run run, cô điên rồi, cô không nên bốc đồng như vừa rồi.
“ Tôi tự về được.”
Lục Tiêu Ngạn nheo mắt phượng, khẳng định mình không nghe nhầm, trực tiếp kéo Doãn Ái vào trong xe. Không gian chật hẹp, nhiệt độ cũng tăng cao nhưng lại chẳng thể sưởi ấm lòng cô.
“ Em chắc chắn muốn về?”
Lục Tiêu Ngạn hỏi lại lần nữa, Doãn Ái chỉ cúi đầu. Anh bắt lấy gáy cô, môi mỏng gần trong gang tấc mang theo hơi thở lạnh lẽo.
“ Doãn Ái, nếu hôm nay tôi nhất định muốn cô thì sao?”
“ Tôi không đòi hỏi vào Bác Á thực tập nữa, sau này gặp anh cũng vờ như không quen, chuyện vừa rồi, là do tôi không nghĩ đã nói.”
Cô thành khẩn nhận lỗi, chỉ mong anh ta tha cho cô lần này, dù sao cô cũng không đến Vãn Cảnh làm việc nữa. Lục Tiêu Ngạn lần đầu kiên nhẫn chơi với cô, cô lại cố tình lạt mềm buộc chặt hết lần này đến lần khác.
“ Cô đang đùa với lửa đấy biết không?”
“ Tôi không dám.” Cô thành thật.
“ Nếu bây giờ cô ngoan ngoãn theo tôi, đảm bảo mọi thứ sẽ tốt đẹp, còn nếu cô bước xuống xe, những ngày tháng sau không đơn giản như vậy đâu.”
Lời đe dọa của Lục Tiêu Ngạn như đang kề dao trên cổ cô, mà Doãn Ái cũng rất sợ, anh ta có quyền lực, có địa vị, một dân thường nhỏ bé như cô chọc vào là tiêu.
“ Tôi là nhất thời kích động, thật sự xin lỗi anh.”
Lục Tiêu Ngạn thả cô ra, ánh mắt gian tà.
“ Doãn Ái, nhớ kĩ ngày hôm nay, tôi sẽ chờ cô đến cầu xin tôi.”
Doãn Ái chạy khỏi xe, cũng không ngoái đầu lại, thầm cảm thán vì anh ta dừng lại đúng lúc. Về kí túc xá đã đúng giờ giới nghiêm, hôm sau lại không có tiết, cô nằm ngủ nướng trên giường một giấc ngon lành.
Sáng muộn hôm sau cô mới tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi liền chuẩn bị lại hồ sơ, trên bàn là một tập sách dày luyện phỏng vấn, trang giấy vốn trắng sạch đã nhuộm cả màu bút nhớ cùng ghi chú.
Vừa ăn vừa luyện lai một lượt, còn có tiếng nhạc du dương bên tai.
Bạch Nhạc gấp gáp đẩy cửa tiến vào, khuôn mặt đỏ ửng vì chạy, thở dốc gọi tên cô.
“ Tiểu Ái…nguy rồi…”
“ Có chuyện gì sao?”
Doãn Ái đưa nước cho Bạch Nhạc, tiện tay cầm lấy điện thoại của cô bạn, trên màn hình là trang chủ thảo luận của cuộc thi “Kí ức”.
Cô lướt xuống dưới, còn chưa kịp vui mừng vì tác phẩm của mình lọt vào top 5 đã bị bình luận dọa cho tái mặt. Từng lời, từng lời đều đem quá khứ của cô ra công kích.
“ Đây là Doãn Ái khoa Kinh tế sao, xinh đẹp như vậy cơ mà…”
“ Hóa ra cũng biết lấy lòng đại gia…”
“ Tác phẩm này không đẹp, nhân cách cô ấy không xứng nhận giải đâu…”
“ Loại đi, tôi không chấp nhận người này vẽ đâu…”
“ Bạn tôi là bạn cùng lớp của Doãn Ái năm cao trung, nghe nói cô ta 17 tuổi đã gài bẫy lên giường với đại gia rồi…”
Bình luận này nhận được nhiều lượt phản hồi nhất, người đưa lên ẩn danh. Mắt cô phủ lên một tầng hơi nước, cắn chặt môi để không bật tiếng khóc. Dù lúc trước có nghèo khó đến đâu, cô vẫn gồng mình chịu được, nhưng bây giờ cô thấy rất tủi nhục.
“ Tiểu Ái, chỉ vài hôm sau sẽ tự lắng thôi, cậu…”
Bạch Nhạc ôm lấy Doãn Ái, bả vai cô run rẩy, hai tay giữ chặt lấy góc áo của Bạch Nhạc.
“ Khóc ra sẽ tốt hơn.”
Bạch Nhạc vỗ vai cô, nước mắt Doãn Ái như đê vỡ tràn ra, từng giọt như ngọc trai vỡ vụn, bi thương trào ra từ cổ họng. Người đại gia mà họ nhắc đến chính là Dịch Phàm, năm 17 tuổi Doãn Ái từng ngủ với anh, đến khi cô tỉnh lại chỉ nhận được ánh mắt khinh thường.
“ Nhạc…chuyện năm đó…. mình không biết gì hết…”
Cô nghẹn ngào nói ra, dù Doãn Ái có thanh minh thế nào cũng không ai tin cô, mũi rìu dư luận đều hướng cô công kích, dù đã ba năm trôi qua, mỗi khi nhắc lại cô vẫn là kẻ dơ bẩn trong câu chuyện của bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT